Chap 19
Haechan sau khi truyền máu xong, anh được y tá hướng dẫn vài điều, xem lại hồ sơ bệnh án, cô cầm viết lên ghi rồi nhìn Haechan hỏi lại:
"Anh Lee Haechan-ssi đây là ba của bé Lee Hae Wol à?"
Nghe thấy cái tên gần giống anh như đúc, Haechan ngẩn ra, anh trả lời cho có lệ mà trong đầu thì đang dùng hết hiệu suất suy nghĩ.
"Vâng.."
Khuôn mặt của Hae Wol hiện lên trong tâm trí anh, dường như anh có thể biết được cảm giác quen thuộc mỗi khi anh gặp con bé là từ đâu ra. Trong lòng trăm ngàn câu hỏi chưa có câu trả lời, anh cố giữ bản thân bình tĩnh đi trên dãy hành lang bệnh viện.
Cho đến khi nghe được toàn bộ cuộc hội thoại của Ja Eun và Jae Min, tâm trạng Haechan gần như suy sụp ngay lúc đó, có trời mới biết anh đã hận bản thân mình như thế nào.
Haechan không biết khi mình đến phòng hồi sức là đã qua bao lâu, nhìn thấy Bwkia ngồi bên giường nắm lấy tay của con bé, đôi mắt đã sưng lên vì khóc quá nhiều.
Cô nghe tiếng bước chân thì quay qua, nhìn biểu hiện của anh cô đã đoán được anh đã biết mọi việc. Anh lại gần, bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ bé của Hae Wol, giây sau anh đột ngột quỳ xuống trước hai người.
Thấy hành động này của anh, nước mắt Bwika lại rơi xuống, cô nghẹn lại không nói thành lời:
"Lee Haechan, anh đứng dậy đi. Người ta nhìn vào sẽ hiểu lầm tôi làm gì anh mất."
Dù Bwika nói vậy nhưng anh vẫn không hề ngẩng đầu lên, nước mắt cố gắng kiềm lại của anh vẫn không thành công, từng giọt rơi xuống thấm vào mu bàn tay, anh cảm thấy hối hận cùng cực. Cảm giác trong anh lúc này khi nghĩ đến cảnh tượng hai mẹ con phải tự sống với nhau bao năm qua khiến trái tim anh như vỡ vụn.
Từ ngoài cửa nhìn vào cảnh tượng này, Ja Eun và Jae Min không dám mở cửa bước vào nữa. Jae Min chỉ nhỏ nhẹ nói hãy để họ có không gian riêng, Ja Eun gật đầu đồng ý với anh.
Sau đó, Jae Min đưa Ja Eun đi khám tổng quát, chỉ là vết thương ngoài da nên bác sĩ dặn chịu khó uống thuốc và không chạm nước là được. Xong rồi anh đưa cô về nhà, đến trước căn hộ của Ja Eun, cô muốn tự đi lên nhưng Jae Min nhất quyết không chịu.
Hết cách nên Ja Eun đành để anh đi lên cùng với cô, vào nhà thì anh liền tỏ ra như rất bận rộn. Bắt cô ngồi xuống rồi phân loại từng loại thuốc cho cô nghe, rồi lại càm ràm nhớ bôi kem nào vào để không để lại sẹo. Làm cô cảm giác như hai người đã...quay lại với nhau rồi.
"Na Jae Min, anh trông kỳ lạ lắm." - Cô khó hiểu nhìn anh.
"Có gì kỳ lạ đâu?" - Jae Min bình thản nói. Vẻ mặt của anh bây giờ như trẻ hẳn ra, tươi tắn vô cùng như anh mới trúng số không bằng.
Ja Eun bất lực lắc đầu nói: "Chúng ta... vẫn chưa quay lại đâu?"
"Không phải anh thì em còn muốn quen ai à?" - Anh hỏi ngược lại khiến cô cứng họng. Này là ai đang hỏi ai vậy?
"Nhưng mà..." - Ja Eun muốn phản biện nhưng lại không biết nói gì.
Jae Min hài lòng nhìn dáng vẻ này, xong lấy tay xoa đầu cô: "Uống thuốc xong thì em đi nghỉ đi, anh còn có hẹn nên mai anh sẽ qua đón em lên bệnh viện. Đừng có đi một mình, nhớ chưa?"
Nói xong, Jae Min còn đặt một nụ hôn xuống má cô, sau đó vui vẻ rời đi trước sự ngơ ngác của Ja Eun. Trong lòng cô tràn ngập sự rối bời, bởi vì không đơn giản quay lại với nhau là được, cô vẫn còn khúc mắc chưa dám nói với anh.
***
Sau khi rời nhà của Ja Eun, Jae Min lại lái xe đi đến điểm hẹn với mẹ anh. Hôm nay mẹ anh muốn đi ăn cùng nhau nên đã đặt sẵn nhà hàng. Tới nơi, mẹ anh đã đến trước và đợi anh, hai mẹ con gặp nhau rồi thân thiết nắm tay đi vào.
Trên đời này, có thể nói người mà Jae Min yêu nhất chính là mẹ. Anh thường nói với Ja Eun rằng mẹ anh đã dạy cho anh những điều tốt đẹp và nuôi anh khôn lớn với tình yêu thương của bà. Anh luôn cho rằng mẹ chính là người hiểu anh và tôn trọng anh nhất. Ja Eun khi nghe anh kể thì luôn tò mò về bà, và mong có thể gặp mặt một lần, chắc chắn là người vừa đẹp còn tốt bụng.
Jae Min nghĩ đến dáng vẻ khi cô nhắc đến mẹ anh khiến anh mỉm cười, ngồi đối diện nhìn cảnh con trai cười ngơ ngác, tay thì đang băng bó, bà thở dài:
"Jae Min, tay con lại làm sao thế? Gần đây mẹ lại thấy con thất thường lắm đó."
"À, tay của con là do bất cẩn thôi. Mẹ đừng lo." - Anh cười tươi như đứa trẻ với mẹ.
Bà nhìn anh hài lòng gật đầu: "Nhớ cẩn thận một chút. May là con đã chia tay với cô gái du học sinh đó rồi, không thì đã không được như ngày hôm nay đâu."
Jae Min nghe đến đây thì sựng lại, anh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mẹ, đây là lần đầu tiên anh thấy không hiểu gì về mẹ.
"Mẹ đang nói gì vậy? Người mẹ.. đang nhắc đến là Do Ja Eun à? Làm sao mẹ biết được cô ấy?" - Giọng anh hơi mất kiểm soát.
Chỉ một ánh nhìn hay một cử động của Jae Min, bà luôn nắm được trong lòng bàn tay, làm sao anh có thể dễ dàng qua mặt được chính mẹ ruột của mình.
Bà đơn giản trả lời với chất giọng bình thản: "Jae Min, con nên nhớ nhà chúng ta là như thế nào, con nghĩ mẹ sẽ chấp nhận người bình thường như cô ta bước vào gia đình mình sao? Việc trở thành người nổi tiếng của con là quá sức với mẹ rồi. Mẹ sợ rằng con sẽ càng lún sâu hơn nên đã đi trước một bước. May là cô gái ấy rất biết điều, nên đã dễ dàng giải quyết nhanh gọn."
Nói xong, mẹ anh cầm ly trà lên thưởng thức, không hề để tâm đến vẻ mặt thất vọng của Jae Min.
"Vậy là, mẹ đã đi tìm cô ấy đúng không?"
"Đúng vậy." - Bà chắc chắn trả lời.
Jae Min nở một nụ cười bất lực: "Nên cô ấy ngay hôm sau đã đòi chia tay và trở về nước ngay, đều là do mẹ hết đúng không?"
Mẹ anh gật đầu đầy thong thả, Jae Min thở dài nhìn bà, đây là lần đầu anh biết rằng có lúc mẹ anh cũng không hiểu được anh.
"Mẹ, trên đời này, mẹ biết người con yêu nhất là mẹ đúng không? Con luôn tôn trọng mọi quyết định của mẹ, cũng như mong rằng mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con." - Giọng Jae Min không hề trách móc, mà ngược lại rất chân thành nói với mẹ.
"Con luôn nghĩ rằng mẹ sẽ là người hiểu con và tin tưởng con, vì từ nhỏ đến lớn, con chỉ tin có mình mẹ mà thôi. Nên lần này, mẹ đừng làm khó Ja Eun nữa được không? Con xin mẹ với tư cách là hãy thương cho đứa con trai của mẹ, con thật sự không muốn bỏ lỡ cô ấy."
Những lời anh nói ra khiến bà vừa ngạc nhiên lại có chút không cam lòng, nhớ lại bốn năm trước, khi bà lần đầu gặp cô gái đó thì điều đầu tiên cô ta nói không phải là trách móc.
Cũng như Jae Min trả lời hiện tại, cô ta nói rằng người mà Jae Min yêu nhất không phải cô ấy mà chính là bà. Nói rằng bà là một người tốt, chỉ là cô ấy quá tầm thường nên không trách được bà có suy nghĩ như vậy. Cô xin bà đừng làm khó Jae Min, mà hãy để chính cô làm điều đó.
Ngay tức thì, bà cảm thấy như không biết nói gì, nhìn đứa con trai lần đầu có ánh mắt như vậy với mình.
"Con tin mẹ cũng biết Ja Eun là người con gái tốt, đừng quan tâm đến địa vị xã hội hay những thứ khác của cô ấy. Mẹ chỉ cần tin tưởng vào con trai mẹ, có được không?" - Tay Jae Min nắm lấy tay mẹ anh, giọng nói tha thiết cầu xin.
"Chỉ vì một câu nói của mẹ mà con và cô ấy đã bỏ lỡ nhau đến bốn năm, lần này mẹ có thể để con đến bên cô ấy được không?"
Nghe xong những lời này, bà chỉ biết thở dài, không phải là bà không hiểu chuyện nhưng vốn dĩ đã lựa chọn sẵn cho anh một cô gái tốt hơn nên không đành lòng. Nhưng ánh mắt thiết tha từ đứa con trai bé bỏng, bà biết lần này bà đã thua người con gái đó rồi.
***
Một tháng sau, Hae Wol hoàn toàn khỏe mạnh xuất viện, căn hộ của Ja Eun và Bwika từ lúc đó như trở thành ngôi nhà thứ hai của Lee Haechan. Sau khi tan làm về, lúc nào bước vào cũng thấy Haechan tự nhiên ngồi ở phòng khách chơi với Wolie. Cho đến lúc gần tối khuya, Bwika đuổi về thì anh mới luyến tiếc đi về.
Hôm nay thấy Haechan ở trong nhà cũng không khiến Ja Eun ngạc nhiên được nữa.
"Ồ, Ja Eun-ssi về rồi à? Hôm nay mình có mua pizza đó, cậu lại ăn chung luôn nha." - Haechan nói xong rồi lấy khăn giấy lau nước sốt còn dính trên má Hae Wol.
"Mẹ Ja Eun lại ăn đi." - Wolie vừa nhai vừa nói, sau đó con bé còn đặt miếng pizza trên tay vào miệng Haechan - "Ba ơi, aaaaaaa".
Haechan "aaaa" rồi cắn một miếng pizza, hai ba con nhìn nhau cười khúc khích.
Nhìn anh tự nhiên thế này làm Ja Eun tưởng đây là nhà của anh không đó chứ. Cô cười bất lực ngồi xuống ăn chung với hai ba con này.
"Wolie thích ba đến thế à? Ngày nào cũng cười tươi thế này nè." - Ja Eun chọc con bé.
"Đương nhiên rồi, ba Haechan là tuyệt nhất. Đây là lần đầu Wolie có ba đó" - Con bé ngây thơ đáp.
Haechan cũng phụ họa theo: "Đúng vậy. Phải thích ba nhất chứ, đúng không Wolie của ba?"
Lúc này Wolie lại lắc đầu, nói: "Wolie thích ba thứ hai, Wolie thích mẹ Bwika nhất."
"Làm sao bây giờ, ba cũng thích mẹ Bwika nhất." - Nói rồi hai ba con lại nhìn nhau cười khúc khích.
Nhìn hai người này sến sẩm mà nuốt không trôi, Ja Eun đành viện cớ ra ngoài mua đồ để lại không gian cho họ.
Trời cũng gần tối, Ja Eun đi dạo trên con phố quen thuộc, nhìn những cây hoa anh đào nở rộ hai bên đường, nhìn vài đôi tình nhân nắm tay nhau đi dưới những tán hoa. Tâm trạng thoải mái và tự tại, Ja Eun bỗng nghĩ đến Jae Min, tự hỏi không biết bây giờ anh đang làm gì?
Gần đây anh có tham gia vai nam chính cho một bộ phim truyền hình, nên cả tháng nay gần như càng bận hơn. Cô đi tới công viên gần nhà, ngồi xuống chiếc xích đu, tự thơ thẩn suy nghĩ về anh.
Nhớ lại tất cả sự việc đã trải qua, cô cảm thấy đúng là cuộc sống này thật kỳ diệu.
Con người không ai có thể đoán trước được chuyện gì có thể xảy ra, giờ nhìn một nhà Bwika và Haechan khiến cô thấy yên tâm hơn. Không biết hai người họ sẽ quyết định thế nào cho tương lai đây, nhìn Bwika giờ đã có người bên cạnh khiến cô thấy an lòng. Chắc là ngày cô dọn đi cũng không xa rồi, cô thở dài.
Còn chuyện của cô và Jae Min gần đây lại khiến cô đau đầu hơn, lúc trước nếu nói lý do thật sự phải chia tay thì chắc chỉ là do cô tự ti với bản thân sẽ đúng hơn. Mẹ Jae Min nói cũng đúng, cô tầm thường là do cô không đủ tin tưởng vào bản thân mình. Nhìn lâu lâu lại có cặp đôi nắm tay nhau đi qua, cô hơi chu môi chạnh lòng nhìn bọn họ.
Người cô yêu nhất là Na Jae Min, chính cô cũng biết điều này, nhớ lại những giây phút anh đã chăm sóc và đối xử tốt với cô thế nào, tâm trạng cô liền hổ thẹn. Tại sao lúc đó có thể bỏ rơi anh mà đi, anh giận cô lâu như vậy là cũng đúng thôi.
Bản thân cô bây giờ cũng tự giận chính mình, sự cô đơn này khiến cô nhận ra rằng cô cần Jae Min hơn bất cứ ai. Nhìn màn đêm đã buông xuống, xung quanh không còn ai ngoài cô, cảm giác lạc lõng lúc này khiến cô muốn gặp Jae Min.
"Na Jae Min là đồ ngốc!" - Ja Eun tự hét lên một tiếng.
Tưởng rằng chỉ có mỗi cô ở đây, một giọng nói vang lên khiến cô giật mình: "Do Ja Eun mới là đồ ngốc!"
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip