16
*2 năm sau
"Yahh yahh, Lý y/n mau đứng hẳn hoi vào để anh mày còn chụp, lẹ lên nắng chết đi được"
Hôm nay là ngày tôi tốt nghiệp đại học và tôi đang nhờ Lý Đông Hách chụp hộ mấy tấm hình làm kỉ niệm. Vừa hôm trước tôi và La Tại Dân cãi nhau chỉ vì tôi muốn đi concert. Bọn tôi cãi nhau đến mức phụ huynh hai bên còn tưởng kế hoạch sắp toang đến nơi, nên hôm nay anh có đến hay không thì tôi cũng không muốn để ý đến, nhưng tôi cá là La Tại Dân sẽ không quên hôm nay là ngày quan trọng của tôi đâu.
"Hey yaa, xem hôm nay ai xinh thế kia"
Tôi quay người lại khi nghe thấy giọng Hoàng Nhân Tuấn. Nhưng không như những gì tôi mong, Hoàng Nhân Tuấn hôm nay đi cùng với mỗi Lý Đế Nỗ. Đã hai năm rồi Hoàng Nhân Tuấn vẫn luôn dịu dàng quan tâm tôi như ngày đó, thi thoảng chúng tôi còn rủ nhau đi cafe tâm sự một chút. La Tại Dân thì gần đây khá bận, một tuần có khi chỉ gặp nhau 2 lần. Đã có lúc tôi giận dỗi khi anh cứ lấy lí do bận nhưng lại không cho phép tôi đi chơi với hội Chí Thành, Thần Lạc và Nghệ Trác. Anh quản tôi còn hơn cả ba mẹ tôi luôn, đã thế còn vẫn hay ghen. Rút cuộc thì tôi cũng hiểu lí do tại sao Lý Đông Hách vẫn luôn nhìn tôi với anh mắt vô cùng thông cảm và thấu hiểu rồi kèm theo câu nói:"Giờ thì mày đã biết vì sao ngày trước tao bảo mày né La Tại Dân ra chưa?". Hoàng Nhân Tuấn thấy tôi ngẩn người liền khẽ bật cười vỗ một cái vào cánh tay tôi.
"Này, bọn anh vào trước còn Tại Dân vẫn cất xe"
"Em hỏi anh ấy đâu mà anh trả lời"- tôi giật mình giả vờ giận dỗi nhưng thật ra tôi nhớ anh lắm rồi.
"Hôm nay Tại Dân chuẩn bị cho mày một món quà to lắm, đừng giận dỗi người ta nữa cô nương ạ"- Lý Đông Hách huých vai tôi nói.
"Đáng lẽ anh ấy không nên nói cho anh biết chuyện này vì anh làm em hết bất ngờ rồi"
Đứng nói chuyện thêm được một lúc thì La Tại Dân cùng Lý Minh Hưởng và Trịnh Khả Nhiên cũng đi tới, tôi quay ra nhìn Lý Đông Hách gương mặt có chút mất vui. Tôi xã giao chào hỏi hai vợ chồng Lý Minh Hưởng rồi quay sang nhìn La Tại Dân, anh cũng đang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt của anh khiến tôi phải đầu hàng rời mắt đi trước.
"Vẫn giận nhau đấy à? Mệt ghê, hôm nay ngày vui tạm thời quên đi rồi mai tính tiếp"- Hoàng Nhân Tuấn nói rồi kéo tay La Tại Dân và tay tôi đứng gần lại với nhau.
"Để cho hai đứa nó thoải mái đi, anh em mình ra chỗ khác"- Lý Đế Nỗ rút cuộc vẫn là người duy nhất đoán được suy nghĩ của tôi.
Sau khi mọi người rời đi, La Tại Dân mới chịu lên tiếng, anh khẽ nắm lấy tay tôi rồi đưa lên hôn một cái vào mu bàn tay.
"Y/n, anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa được không?"
Tôi hơi bĩu môi nhìn La Tại Dân vẫn đang dùng ánh mắt tỏ vẻ hối lỗi, không biết là do tôi mềm lòng hay do trình làm nũng của La Tại Dân ngày càng cao nữa. Nhưng tôi vẫn muốn đi xem concert của thần tượng cơ, anh mà không cho tôi đi thì tôi còn lâu mới cho anh rước tôi về nhà.
"Em muốn đi concert, đấy là ước nguyện lớn nhất mà em vẫn ấp ủ sau khi tốt nghiệp mà, anh có biết là em đợi bao lâu rồi không, em sẽ không vui nổi nếu không được đi đâu"
"Được rồi, anh sẽ cho em đi"
Tôi ngơ người khi thấy La Tại Dân cuối cùng cũng chịu đồng ý cho tôi đi concert, nhưng nhìn vẻ mặt anh thì như miễn cưỡng bắt ép vậy. Nếu biết con đường đu idol của tôi nhờ La Tại Dân mà khó khăn như vậy thì có lẽ lúc đó tôi sẽ không giúp anh xử lý đám gây chuyện nữa. Mặc dù trong lòng đang vô cùng sung sướng nhưng bên ngoài tôi vẫn phải giả vờ hờn dỗi một chút, từ hồi yêu nhau đến giờ có vẻ tôi hơi dễ với anh quá.
"Anh nói thật không? Hay là anh chỉ định dỗ ngọt em thôi xong rồi lật kèo?"
"Trước giờ anh đã bao giờ hứa suông với em chuyện gì chưa? Nhưng lần này đi anh sẽ đi cùng em"
"Gì cơ? Anh đi cùng em? Đi xem idol em í hả?"- tôi trợn tròn mắt hỏi.
"Ừm, anh muốn biết liệu trong concert có những gì mà con gái tụi em muốn đi đến như vậy"
"Không được đâu, anh làm gì có vé, vé đã hết từ 2 tháng trước rồi"- tôi vội xua tay nói. Thực ra là tôi không muốn cho anh đi cùng đâu, anh mà đi thì đây có lẽ là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tôi được đi concert mất.
"Anh mua được vé rồi, tới hôm đó anh đưa em đi"- La Tại Dân nói rồi nhếch môi cười khiêu khích tôi.
"Nhưng mà....."
"Mọi người đang gọi chúng ta kìa, đi thôi"
La Tại Dân chặn ngang lời tôi nói rồi kéo tay tôi đi về phía Lý Đông Hách. Từ sáng hôm sau, trong đầu tôi chỉ muốn tìm cách ngăn không cho La Tại Dân đi concert thôi. Nhưng có vẻ như gần đây La Tại Dân càng hồi hộp mong ngóng đến ngày tôi tốt nghiệp thì phải. Đêm qua anh còn gọi cho tôi chúc mừng tốt nghiệp một lần nữa, tôi cũng không biết động lực nào khiến anh nhẫn tâm nửa đêm dựng tôi dậy để nghe anh nói ba lăng nhăng nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì lại thấy ba mẹ tôi đang giúp tôi dọn đồ trong phòng.
"Ba mẹ đang làm gì đấy?"- tôi mắt nhắm mắt mở không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Từ tối hôm nay con sẽ qua ở bên nhà Tại Dân, dù sao cũng tốt nghiệp rồi tính đến cưới xin là vừa, tạo cơ hội cho hai đứa sau đỡ bỡ ngỡ"- ba tôi vừa nói vừa cười vui vẻ như trúng vé số, Lý Đông Hách đứng đằng sau đỡ lấy thùng tài liệu mẹ tôi vừa dọn nhìn tôi nhún vai một cái rồi ra ngoài.
"Khôngggg, con chưa muốn, sao mọi người lại muốn đuổi con đi như vậy chứuuu? Con không đi đâu hết con ở đây cơ!"- tôi bật dậy ôm chặt lấy người mẹ tôi ngăn không cho dọn.
"Con bé này, ngần này tuổi rồi mà cứ như còn bé lắm í. Nhìn xem, bằng tuổi con mà con gái dì ba đã sắp có con đến nơi rồi, ba mẹ cưng chiều con đến bây giờ là đã quá sướng rồi còn muốn gì nữa. Về bên đó, cô chú La với Tại Dân cũng chiều con chẳng kém gì mà làm mình làm mẩy"
"Nhưng mà con chưa sẵn sàng, con vẫn muốn ở với ba mẹ cơ màaa. Baaaaa, ba mau bảo mẹ giúp con đi"
"Y/n, mẹ con nói gì cũng đúng, ba cũng thấy rất hợp lý. Hai đứa ở với nhau rồi hôm nào đón dâu con lại về bên này được mấy hôm cơ mà, yên tâm ba vẫn để phòng cho con không có đuổi hẳn"- ba tôi nói rồi vội vàng rời khỏi phòng.
"Cháu chào chú Lý"
"Tại Dân đến đấy à, ây đừng gọi cô chú nữa gọi ba mẹ dần đi cho quen"
Tôi chỉ biết bất lực nghe cuộc đối thoại vui vẻ này mà không khóc nổi. Ở với La Tại Dân chính là sáng 6 giờ phải dậy, không được bỏ bữa sáng, tối 10 rưỡi phải uống sữa rồi lên giường đi ngủ, không được làm việc quá 12 giờ đêm, không được ăn vặt nhiều, đặc biệt là không có khái niệm đi chơi với trai. Mà tôi nào quen ai khác ngoài Chí Thành, Thần Lạc, Nhân Tuấn, Đế Nỗ, trừ con bạn thân Nghệ Trác ra thì chẳng còn ai. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong La Tại Dân giúp ba mẹ tôi bê đồ xuống xe, còn Lý Đông Hách có nhiệm vụ tách tôi ra khỏi cánh cửa đáng thương đang bị tôi bám víu, nhất quyết không chịu rời khỏi ngôi nhà thân yêu này.
"Mày hợp tác đi được không anh mày cũng không còn sức để vật lộn với mày nữa rồi. Qua đó vài hôm có khi lại chẳng muốn về đây nữa í chứ lại còn.....nàooooo buông ra nhanh"
Phải mất gần 10 phút hai anh em tôi cứ đứng trước cửa nhà mà cãi nhau, mãi rồi cũng mệt tôi đành ngồi xuống đất nhưng tay vẫn bám cửa, Lý Đông Hách thì chúa tể dai như đỉa lúc tôi không để ý liền kéo lê tôi ra tận cửa cầu thang máy. Hàng xóm cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hai anh em tôi như vậy nên cũng chẳng quan tâm, có bác nhà bên cạnh còn mỉm cười nói: " Hai anh em nhà này tình cảm phết đấy chứ, trêu nhau suốt nhưng thương nhau thì chả ai bằng, chả bù cho hai đứa nhà bác cả ngày chẳng mở mồm nói chuyện với nhau được một câu. Nghĩ mà buồn".
Ngồi trong xe tôi nhất quyết im lặng không nói gì, La Tại Dân thì cứ quay sang lén nhìn tôi rồi nhịn cười.
"Anh còn dám cười em"
"Được rồi được rồi, không cười em nữa, bây giờ cũng muộn rồi mai hẵng dọn đồ. Em có thể làm việc hoặc làm gì thì làm nhưng 10 giờ phải lên giường đi ngủ, tối nay anh phải xử lý nốt công việc để mai họp"
"Ơ, không phải nhà anh là rẽ bên phải à?" - Tôi thắc mắc hỏi.
"Không, chúng ta sẽ ở riêng"
"Gì?!"
Tôi còn chưa hết ngạc nhiên thì xe đã dừng dưới hầm để xe, Hoàng Nhân Tuấn và Lý Đế Nỗ cũng đã có mặt để giúp chúng tôi bê đồ lên nhưng rất nhanh sau đó đã về luôn. Thực sự căn hộ này đúng là rất đẹp, nhìn thoáng qua thì mang lại cảm giác rất thoải mái mà không bị gò bó, bí bách. Hơn nữa là nội thất cũng khá hợp mắt, tôi đi một lượt các phòng ngắm nghía thì rất hài lòng.
"Thấy sao? Em thích chứ?"
"Rất thích...mà....anh dọn sang đây ở bao lâu rồi? Sao không nói em biết?"
"Anh mới dọn sang từ tuần trước thôi, vì mấy hôm thấy em bận nên anh không dám làm phiền, sợ em lại đòi sang dọn với anh"- La Tại Dân mỉm cười ôm lấy eo tôi nói.
"Nhưng mà.....tối nay.....anh.........nằm đâu?"
Lúc ngó qua chỉ thấy một phòng ngủ, hơn nữa lại chỉ có một chiếc giường king size nên tôi khá thắc mắc, dù sao thì tôi với anh cũng đã chính thức về một nhà đâu. La Tại Dân nhíu mày nhìn tôi nhưng có thể thấy nụ cười gian của anh làm tôi hơi lo sợ.
"Chẳng nhẽ em định để anh ra sofa ngủ, giường rộng như vậy em nằm một mình thì trống trải lắm. Hay là....em nóng lòng muốn...."- La Tại Dân ghé sát vành tai tôi thì thầm, hai tay ôm lấy eo tôi siết chặt.
"Em quên mất còn chưa gọi lại cho mẹ"- tôi nhanh chóng đẩy anh ra rồi cầm điện thoại ra ban công gọi cho mẹ. Không quay lại nhìn những cũng vẫn biết La Tại Dân chắc chắn là đang thích thú khi nhìn tôi đỏ mặt vì bị trêu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip