17. bây giờ mới phải phân ban thật nè...

dù bản thảo còn lại hong bao nhiêu nhưng vẫn mạnh dạng update mừng sinh nhựtttttt :<<

___________________

phân nửa còn lại của năm nhất chúng tôi tật ra cũng không có nhiều thứ đặc sắc lắm. ngày ngày chỉ quẩn quanh với trường học, sách vở rồi bài tập về nhà, thi thoảng có hứng thì kéo nhau đi ăn đi chơi sau mỗi giờ học mà thôi. 

không thể phủ nhận được, là sau khi có thêm hoàng nhân tuấn nhập bọn, chúng tôi lại càng trở nên náo nhiệt hơn. nháo từ trên lớp đến trong nhóm weixin, trừ la tại dân ra, đến cả phác lớp trưởng nghiện giữ hình tượng cũng bị chúng tôi lôi kéo cho trở nên thích cùng nhau kiếm chuyện cãi nhau cho đỡ nhàm chán. mà đã có hoàng đệ đệ thì sẽ không nên bỏ qua hoàng ca ca. 'hoàng húc hi lão' sau giờ học liền chân chính hóa thành anh trai hàng xóm thân thiện, không những chọc chúng tôi vui vẻ mà còn bao chúng tôi ăn không biết bao nhiêu là bữa ăn thịnh soạn.

mùa hè năm nhất cũng không quá đặc biệt, chỉ có thay vì có thể tực tiếp gặp mặt nhau để nháo ở trên lớp thì chúng tôi chuyển qua tấn công weixin. mỗi ngày tôi đều hết dùng đện thoại lại chuyển sang lên máy tính, nếu bố mẹ hay hai anh trai bắt đầu cằn nhằn thì sẽ lủi qua nhà bác cả bên cạnh, trốn lên phòng lý anh họ mà dùng ké laptop của anh ấy. có lẽ cũng là vào giai đoạn đó, tôi bắt đầu biết đến diễn đàn này. 

vị tỉ muội nào cùng thế hệ với tôi chắc cũng biết, giai đoạn đó diễn đàn này chỉ mới được thành lập, đa số chỉ có các tác phẩm nổi tiếng của mấy đại tác giả được chuyển thành ebook rồi đăng lên, chứ số lượng người viết truyện trên đây chưa nhiều như bây giờ. tôi lúc đó đương nhiên vẫn chưa bắt đầu viết lách, chỉ có lên đọc mấy tác phẩm truyền kỳ rồi đi xuống phần bình luận cùng với các bạn đọc khác múa tay cào phím bàn luận về tác phẩm mà thôi.

chán chết như thế trôi qua hai tháng hè, chúng tôi vừa quay lại lớp được ngày đầu tiên, còn chưa kịp ôm ấp bạn bè được bao lâu thì giáo viên chủ nhiệm đã bước vào, mang theo giấy chọn phân ban mà phát ra, thành công phá hủy không khí. như là một câu chuyện muôn thuở của biết bao thế hệ học sinh thôi, dù có là chúng tôi của năm đó hay là các bạn của hiện tại, thì phân ban luôn là chủ để bị chán ghét nhất, có khi còn vượt xa cả thi cuối kỳ!

cả ngày hôm đó, tôi bí xị mặt mày nằm dài ra trên bàn. đến cuối giờ, thay vì vui vẻ đeo cặp chạy đến khoác tay lý đông hách hối thúc anh ấy mau đưa tôi về, tôi lại cứ chán nản mặc kệ lý anh họ xách cổ mình đi như đang xách một bé mèo nhỏ. mấy tên còn lại đã biết chuyện bố mẹ muốn tôi chọn ban xã hội, bọn họ hiểu rõ tại sao tôi lại buồn bực đến vậy khi nghe đến hai chữ 'phân ban', cho nên rất tâm lý không hỏi sâu thêm vào lý do.

tối đến, tôi trước nhất gõ cửa phòng anh minh hưởng. anh cả rất chiều tôi, so với anh hai lý đế nỗ thật sự dung túng tôi hơn rất nhiều. cho nên ngay vào cái tình hình cấp bách này, tôi đương nhiên sẽ tìm đến sự giúp đỡ của anh ấy đầu tiên.

"anh hưởng, em muốn học ban tự nhiên, anh nói với ba mẹ giúp em được không?"

anh cả vậy mà lại không tỏ ra có điểm gì bất ngờ trước câu nói của tôi, như thể là anh ấy đã biết trước tôi sẽ tìm đến mà thuyết phục vậy. anh minh hưởng đặt cặp kính mắt lên mặt bàn, quay sang nhìn tôi đang ngồi bó gối trên giường anh ấy, trên tay còn ôm theo một con cún bông xinh xinh ôm ở trong lòng.

"t/b, em cũng biết rõ bản thân học tốt nhất là ngoại ngữ, tương lai cao khảo em cũng muốn thi vào khoa tiếng anh của bắc đại mà. dựa trên thực tế mà nói, điểm các môn tự nhiên của em tuy không tệ, nhưng thật sự không phải là thế mạnh của em"

"em có thể siêng năng học hành mà" tôi nghe anh cả nói, buồn thiu cúi đầu nghịch cún bông trong tay

"anh không phải nói em không đủ nỗ lực, nhưng mà nếu muốn thi vào khoa tiếng anh thì học ban xã hội vẫn là thuận lợi nhất. chưa kể đến việc nếu em có thành tích tốt còn có thể tranh suất tuyển thẳng lên đại học"

"nhưng mà..."

tôi còn muốn tìm lý lẽ để thuyết phục, ai dè anh cả đùng một cái đã vội cắt ngang lời tôi "anh biết, em hiện tại vẫn còn nhỏ nên luôn làm mọi việc theo cảm tính, em hiện tại muốn học ban tự nhiên đều vì không nỡ chia xa bạn bè. nhưng chuyện tương lai không thể tùy tiện quyết định như vậy, bố mẹ muốn em chọn ban xã hội là vì thương em, anh và lý đế nỗ đồng ý theo bố mẹ cũng là vì nghĩ cho em"

gương mặt của anh cả hiện tại là một trời cứng rắn, như muốn nói rằng quyết định mọi người trong nhà đưa ra là không thể vãn hồi nữa. tôi rất tức gận, ôm một mặt đầy nước mắt chạy khỏi phòng anh minh hưởng. vừa mới chạy đến lối dẫn ra ban công thì gặp ngay anh hai đế nỗ. anh ấy nhìn thấy tôi khóc thì giật mình, đưa tay chặn đường muốn giữ tôi lại nhưng tôi cuối người một phát chạy vòng qua tay anh ấy mà đi.

anh đế nỗ mang theo gương mặt ngốc xít đi đến chỗ tôi vừa chạy ra - phòng lý minh hưởng. vừa mang theo nỗi lo lắng tại sao em gái cục cưng đột nhiên khóc nhè, anh ấy rất nhanh đã mang thêm một ề bất ngờ khi nhìn thấy anh cả lý minh hưởng thông thường luôn điềm tĩnh, đêm nay đột nhiên mặt mày cau có ngồi ở bàn làm việc.

"anh, em gái sao tự nhiên lại khóc?"

lý minh hưởng bị tiếng nói của em trai gọi tỉnh, đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn đến chỗ lý đế nỗ đang đứng, đáp lời "em ấy đến muốn nhờ anh nói với bố mẹ đừng bắt em ấy học ban xã hội"

"chỉ vậy không mà khóc lóc thảm thiết thế hả?"

"không có. do anh không đồng ý, còn thuyết giảng cho em ấy một bài"

lý đế nỗ nhìn anh trai, sau đó thở dài đi đến ngồi ở trên giường của lý minh hưởng, hai tay chống ra sau lưng, ngẩng mặt nhìn trần nhà. khoảng cách tuổi tác giữa hai người họ với tôi khá lớn, hơn nữa lại còn là những người đàn ông đã bước chân ra xã hội trải đời, cho nên tư tưởng so với một thiếu nữ mơ mộng như tôi năm đó có khác biệt là điều không thể tránh khỏi.

xuất phát điểm đều là muốn tốt cho tôi, nhưng cách giải thích lại không đủ khôn khéo, cuối cùng hóa khéo thành vụng.

"hưởng, em biết ai cũng muốn tốt cho em gái, ai cũng yêu thương em gái. nhưng mà chúng ta không thể cứ giữ em ấy bên trong cái lồng kính mà chính mình đã xây dựng lên được" anh đế nỗ lên tiếng, đánh vỡ không gian yên ắng trong phòng

"thông thường cũng đâu có ép uổng gì em ấy, chẳng qua đây là chuyện quan trọng cho nên..."

"anh à, t/b là một cá thể riêng biệt, con bé đủ khả năng tư duy để tự mình lựa chọn cuộc sống nó mong muốn. miễn là không phạm pháp hay đi ngược với quy chuẩn đạo đức, chúng ta cứ để cho nó tự đưa ra quyết định của mình đi. sai lầm thì sao, vấp ngã thì sao? chẳng phải hai anh em chúng ta vẫn luôn ở phía sau lưng và bảo vệ cho em gái hay sao?"

lý minh hưởng đóng máy tính lại, thở hắt ra một hơi rồi nhìn sang em trai. lý đế nỗ so với anh thường ngày ít thể hiện tình cảm hơn, một phần có lẽ do tính tình giống với ông bố quân nhân của bọn họ, một phần lại do trong nhà đã có một anh cả cưng chiều em gái quá đà lý minh hưởng rồi, cho nên lý đế nỗ thi thoảng sẽ sắm vai kẻ ác, nghiêm khắc với em gái một chút để tránh khiến tôi bị chiều đến sinh hư. thế nhưng mà tại thời điểm đó, một lý đế nỗ như vậy lại ngồi ở trước mặt lý minh hưởng, mở miệng nói giúp cho tôi, điều đó khiến anh cả bất ngờ không ít.

"ngày thường toàn bảo anh quá dung túng cho em gái, thật ra em cũng chiều nó không thua gì anh"

"biết làm sao được, thấy em gái khóc như vậy, em đâu thể tiếp tục diễn vai anh trai nghiêm khác nổi nữa"

________________________

bình luận:

hộp sữa dâu ngọt ngào: hiện tại về nhà đòi mẹ đẻ thêm cho mình một ông anh trai tốt bằng một phần mười lý minh hưởng ca ca với lý đế nỗ ca ca nhà đại nhân liệu có bị mẫu hậu đại nhân cầm chổi quét đi hay không a?
>> nam chính đời tôi mau đến đi: bổn bảo bảo cũng có cùng câu hỏi a T^T thật ghen tị đến chết mất
>> hộp sữa dâu ngọt ngào: đại nhân nhà chúng ta chẳng nữa có phúc chọn chồng mà còn có phúc chọn anh trai, chọn bạn nữa huhu T^T

lại đây cùng sủa meo meo: đến giờ mới biết, đại nhân của chúng ta mít ướt đến vậy nha =)))
>> có chết cũng không theo họ la: tôi không có mít ướt!
>> lại đây cùng sủa meo meo: chứ ai mới bị anh trai khuyên ngăn có mấy câu đã khóc nhè bên trên vậy a? là la la đại nhân của chúng tôi sao? hay là một chú thỏ nào đó vừa mới ghé ngang qua?
>> có chết cũng không theo họ la: đó là lần đầu anh minh hưởng dùng bộ dạng nghiêm khắc như vậy nói chuyện với tôi đó T^T tiểu bảo bối đương nhiên phải cảm thấy ủy khuất a T^T

liêm sỉ không quan trọng bằng vợ: em năm đó sợ phân ban xa anh mà gấp đến phát khóc luôn sao =))))
>> có chết cũng không theo họ la: em vừa mới bỏ chặn cái acc cũ kia của anh đó, nếu quá thừa thời gian anh có thể đăng nhập lại vào đó, rồi đọc lại tên tài khoản mười lần rồi hãy quay lại đây
>> anh có biết đánh vần từ liêm sỉ không: anh nói có điểm nào không đúng?
>> có chết cũng không theo họ la: câu chữ được ghi rõ ràng ở bên trên kia kìa, em là không! muốn! xa! bạn! bè!
>> anh có biết đánh vần từ liêm sỉ không: thời điểm đó anh không được tính là bạn bè của em à?
>> có chết cũng không theo họ la: ...
>> có chết cũng không theo họ la: anh mau đi nấu bữa tối đi, em không có nhu cầu tiếp tục tranh luận về vấn đề này với anh nữa (-_-!!!)

ở đây có phát cẩu lương: một người đàn ông có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp, tiểu nữ một lần nữa lại phải ghen tị với tài năng cuỗm được chồng tốt của đại nhân
>> lên cung trăng tranh chỗ chị hằng: đầu nhật ký chị ấy còn bảo cuộc đời chính mình không có đặc sắc như nữ chính trong truyện đâu, đúng thật đó, vì nó đặc sắc vượt mọi ngưỡng tôi chờ mong rồi :)
>> ở đây có phát cẩu lương: thật muốn gặp mặt đại nhân một lần xem sao huhu T^T

...
tải thêm bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip