Chap 1


Hôm nay là ngày Jeno ra trại giáo dục sau hành vi phạm tội của mình vào 10 năm trước, đã rất lâu rồi anh chưa cảm nhận được không khí của Seoul vào ngày hè oi bức như thế này.

Jeno vào trại giáo dục vào năm 14 tuổi vì tội tự vệ vô tình gây chết người, mà người chết lại là ba anh. Anh còn nhớ ngày hôm ấy mẹ anh khóc rất nhiều, bà đứng trước phiên tòa mà gào thét, xin giảm án cho cậu vì đứa con của bà chỉ vì muốn bảo vệ bà từ người chồng ngày đêm say xỉn bạo hành vợ con. Hàng xóm xung quanh ai nấy đều thương hai mẹ con nên tự nguyện ra làm nhân chứng. Rốt cuộc cuộc tuyên án 10 năm ở trại giáo dục, dưỡng dục tính cách.

Sốc lại tinh thần một chút, lắc lắc cái đầu, đây là kí ức mà anh không hề muốn nhớ một chút nào, chỉ toàn là sự mệt mỏi và kìm nén thôi. Chào bác bảo vệ trước khi ra khỏi cổng, bác còn vỗ vai anh bảo sau này hãy cố gắng sống cho thật tốt. Bác làm ở đây đã lâu, thấy Jeno từ khi còn là một đứa nhỏ ít nói luôn học và làm, đến một chàng trai trưởng thành điềm tĩnh và cũng chỉ làm và học. Bác thật mong sau này đứa trẻ này có một tương lai tươi sáng hơn.

Anh mỉm cười lại cúi đầu lần cuối với bác rồi đi ra ngoài. Gió hè oai oải lướt qua mái tóc đen làm nó bay bay, Jeno híp mắt lại nhìn người nào đó ở đằng xa, khẽ cười khi nghe tiếng gọi.

"Jeno à, mẹ ở đây". Người phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn ngang vai nhìn hiền từ vừa thân thiện đang vẫy tay gọi anh, phải đó là bà Lee.

"Mẹ à, con có thể tự về mà, mắc công mẹ đến đây quá".

Jeno híp mắt cười bĩu môi ôm lấy bà, mẹ anh quá lâu rồi không chạm vào người con mình, lúc đến thăm chỉ có thể nhìn qua cửa kính mà nói chuyện với con trai nhưng vào lúc này thì lại vui mừng, hết nựng má rồi lại nắn nắn tay anh.

"Mẹ muốn đưa con về mà, Chenu của mẹ cứ bảo đã lên cân vậy mà nhìn xem hốc hác như thế này, mẹ đã chuẩn bị đồ ăn xong hết rồi, anh con cũng đang đợi ở nhà đấy, mau về thôi".

Bà Lee vui vẻ dắt tay con mình như lúc còn nhỏ, Jeno của bà bây giờ đã cao lên khá nhiều rồi, ngũ quan cũng đã trông trưởng thành hơn rất nhiều. Tuy bà biết trại giáo dục tương đối sẽ ổn hơn nhiều tù giam nhưng nhìn con mình như thế này, trong lòng bà không tránh khỏi ân hận về sự việc 10 năm trước, nếu như 10 năm trước bà mặc kệ ông ta, sớm ly dị rồi ôm hai đứa con đến nơi khác sống thì bây giờ đứa con út của bà chắc sẽ trưởng thành như bao bạn nhỏ khác.

"Anh Taeyong cũng về sao mẹ, đợt trước mẹ vào thăm còn bảo ảnh còn đang ở New York mà".

"Chẳng phải muốn mừng con trở về nên mới bay về đây sao, nhóc con hiểu rõ mà cứ bày đặt, mau về thôi, anh con sốt ruột bây giờ".

Hai người một trung niên một trẻ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ làm xung quanh bỗng chốc cũng vui vẻ theo, dường như nếu ai nhìn vào cũng nghĩ họ mới từ trung tâm thương mại về chứ không phải trại giáo dục. Con đường cây lá hoa nở tươi tốt ở cả hai bên, ánh nắng chiều tà của hoàng hôn trải vết dài trên mỗi bước đi của hai mẹ con.

Hai mẹ con về tới nhà, đây là một nơi khá xạ lạ với Jeno, chắc hẳn mẹ và anh trai quyết định dọn nhà đến đây dù gì thì đối với ngôi nhà kia anh cũng chả muốn bước vào. Nhà mới là một căn hộ chung cư, vừa mới bước vào cảm giác thoải mái xâm chiếm lấy anh, căn hộ tuy không to cũng không nhỏ nhưng cái gì cần thiết đều có cả, mỗi phòng đều không có vách tường ngăn làm mọi thứ liền mạch với nhau khiến căn hộ vừa rộng rãi lại vừa ấm cúng. Jeno cởi giày bước vào nhà mẹ liền đem cho anh đôi dép đi trong nhà màu xám đúng màu anh thích.

"Mẹ về rồi sao, sao đi lâu thế ạ?". Là Taeyong – anh hai của Jeno.

Taeyong đang mặc cái tạp dề đỏ đô, tay còn đang cầm cái muôi, hình như nghe tiếng mở cửa nên lật đật chạy ra bỏ dở cả nồi canh đang hầm từ nãy đến giờ.

Taeyong thấy Jeno liền nở nụ cười tươi, em trai quả nhiên càng lớn càng trưởng thành lại càng đẹp trai, bước tới liền xoa đầu cậu nhóc cười hiền, nụ cười y đúc nụ cười của bà Lee.

"Chào mừng em về nhà, vào phòng đó tắm rửa sạch sẽ đi rồi ra ăn cơm, anh nấu sắp xong rồi, vào trong xem thử anh mày thiết kế phòng mày ra sao?".

Nói rồi Taeyong chỉ cái phòng gần phòng khách rồi đi vào bếp nấu nướng tiếp, bà Lee thấy anh cứ đứng ở đó liền vỗ vỗ vai bảo anh mau vào trong thử rồi bà cũng đi vào phòng bếp luôn.

Jeno đứng một hồi cũng bước vào phòng, cảm nhận đầu tiên của anh là căn phòng rất phù hợp với mình, tông màu chủ đạo là màu xám pastel. Căn phòng có một cái giường đơn ga màu xám đen được đặt sát tường, kế bên có cái tủ nhỏ, đối diện với giường là một bàn học được kê gần cửa sổ, có thêm mấy kệ gỗ đựng sách nữa, góc trong cùng gần cửa ra vào là tủ quần áo màu gỗ khá to và kế bên là nhà vệ sinh. Nhìn tổng quan anh khá hài lòng về căn phòng này, đúng là không hổ danh anh Taeyong, mặc dù anh không tin tưởng tài nghệ phối đồ của ổng lắm nhưng với thiết kế nội thất thì chắc ổng có thừa.

Khẽ lắc đầu đặt balo lên giường lôi quần áo ra mà xếp vào tủ, quần áo của anh không nhiều chỉ có mấy cái áo thun, quần jean và quần jogger thôi nên sắp một loáng là xong. Vừa mở cửa tủ ra, đã thấy có mấy bộ quần áo mới toanh được xếp gọn gàng ở trỏng, mấy bộ áo thun và áo sơ mi đen trắng đều có, lại thêm mấy cái quần đùi thun khá thoải mái. Đây là chắc mẹ mua giúp anh chứ anh Taeyong thì thôi khỏi bàn, màu ổng chọn chỉ ổng mặc được thôi.

Sắp xếp xong mọi thứ, anh thay đồ tắm rửa cũng đã được một lúc. Khi Jeno bước ra thì đồ ăn cũng đã sẵn sàng trên bàn.

"Jeno, lại đây ngồi ăn đi con". Bà Lee chỉ cái kế bên bà, đối diện Taeyong, anh liền ngoan ngoãn gật đầu ngồi xuống.

"Thử tài nghệ nấu ăn của anh mày xem, có ổn không?". Taeyong gắp miếng sườn vào chén Jeno, anh đưa lên nếm thử nhăn nhăn mũi đáp.

"Còn thua xa mẹ".

"Tất nhiên là sao bằng mẹ được, mày nói xem anh mày đã cất công nấu một bàn như thế này mà mày không khen được một câu à". Taeyong đưa mắt nhìn Jeno hấp hấp cái mũi, tự nhiên thấy tủi thân ghê, đã bay về Hàn rồi còn cất công làm cho nó ăn thế mà nó lại bảo không bằng mẹ, tất nhiên làm sao mà bằng được cơ chứ, mẹ anh là người nấu ăn ngon nhất hệ mặt trời này mà.

"Được rồi, ngon lắm, cảm ơn anh hai nhiều ạ". Nghe Jeno nói thế, tâm tình Taeyong bỗng chốc vui vẻ hơn, liên tục gắp cho em trai và cả mẹ.

"Hai đứa mau ăn đi kẻo nguội đấy". Bà Lee cũng vui vẻ nhìn hai đứa con, bà đợi ngày này lâu lắm rồi và mừng là nó diễn ra suôn sẻ. Rốt cuộc cũng nhìn thấy được một ngày bà cùng hai đứa con của mình ăn cơm chung với bà. Bà đà không còn gì mãn nguyện hơn nữa. 

"À, Jeno, em đã có kế hoạch gì chưa, kiểu mình sẽ làm gì sau này ấy?". Taeyong ngẩng đầu đưa đũa cơm vào miệng mình, vừa nhai vừa nhìn Jeno.

Taeyong thấy Jeno lắc đầu, anh liền nói tiếp: "Anh có một người bạn là chủ tiệm bánh, em có muốn tới thử làm không nếu em thấy ổn, anh sẽ nói cậu bạn ấy cho".

Jeno nghe vậy liền ngẩng đầu, suốt những năm ở trong trại giáo dục, anh đã được học rất nhiều công việc khác nhau và vô tình việc anh thích nhất cũng là làm bánh. Anh cũng đã nhiều lần suy nghĩ rằng sau này nếu ra khỏi nơi này anh sẽ làm ở một tiệm bánh nào đó, ngày ngày làm bánh, tạo ra những chiếc bánh ngon. Jeno còn nhớ rõ anh đã vui vẻ như thế nào khi nghĩ về nó. Vì thế, Jeno liền gật đầu đồng ý ngay lập tức trước sự đề nghị của Taeyong.

"Khi nào bắt đầu ạ?".

"Em đồng ý thật sao, anh còn đang lo em sẽ từ chối đấy". Taeyong khẽ cười nhìn Jeno, đầu anh vẫn còn đang nghĩ cả tá cách thuyết phục Jeno vậy mà không ngờ thằng bé ngay lập tức đồng ý. "Nếu không có gì sai sót thì cuối tuần này nhé, tiệm bánh cũng không tính là lớn nhưng lượng khách khá đông đấy nhưng mà em sẽ nhanh chóng quen thôi".

Taeyong buông đũa lấy điện thoại ra nhắn tin với ai đó, miệng còn tủm tỉm cười. Jeno thấy nhưng không quan tâm lắm, canh đậu tương này thật ngon cái này cho chắc do mẹ làm, hợp khẩu vị anh vậy mà.

"Anh sẽ gửi địa chỉ và số điện thoại của anh chủ cho em, tới lúc đó em tới người ta sẽ chỉ cho em".

Jeno đáp vâng một cái lại tiếp tục ăn tiếp, lâu lắm rồi mới được ăn cơm nhà nên anh muốn ăn cho thỏa thích mới được. Khẽ cười khi bà Lee gắp miếng cá hồi cho anh, món khoái khẩu của anh khi còn nhỏ, đã lâu lắm luôn rồi mới được thưởng thức.

"Taeyong à, ăn đi con, sau đó nhắn tin cũng được". Bà Lee gắp miếng cá chiên bỏ vào chén cho Taeyong, anh dạ một tiếng rồi để điện thoại qua một bên tiếp tục ăn cơm.

"Mấy ngày sau nghỉ ngơi nhiều vào, lấy tinh thần cuối tuần đi làm cho tốt đấy". Nhận được cái gật đầu từ Jeno, Taeyong mới thỏa mãn tiếp tục ăn cơm của mình.

Cả bàn ba người vừa ăn vừa nói chuyện một loạt ấm áp hiện hữu trong căn chung cư, không còn lạnh lẽo như thường ngày nữa. Từ giờ chỉ có ấm áp mà thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip