Chuyện của đôi mình (1)
Jaemin vẫn còn nhớ rõ lần đầu anh gặp Jisung. Cậu mặc bộ đồ của nhân viên giao hàng tiện lợi đã bị ướt sũng vì nước mưa, cả thân thể cao to run lên cầm cập cùng túi đồ ăn chưa kịp giao đi cho khách. Anh bước ra, chìa chiếc khăn tắm trước mặt cậu nhóc nọ.
"Lau đi, không thì em sẽ bị ốm đấy!"
Cậu nhóc tần ngần, rồi vụng về đón lấy chiếc khắn mà lau mặt. Anh đứng tựa vào thành cửa, nhìn cậu không chớp mắt.
"Em tên gì?"
Cậu lắc đầu, có vẻ đã được mẹ dạy rất tốt: không được nói tên mình cho người lạ.
"Em là sinh viên à? Hay là học sinh?"
Cậu vẫn không đáp lời, lóng ngóng đưa lại khăn cho anh rồi khẽ cúi đầu tỏ ý cảm ơn. Cậu nép vào mái hiên nhưng mưa cứ theo gió mà tạt vào thân cậu.
"Park Jisung à? Tên hay đấy!"
Cậu thoáng sững sờ, vô thức lùi ra sau nhưng Jaemin đã kịp nắm lấy tay cậu kéo vào trong hiên trở lại. Anh vuốt vuốt tóc, không hiểu vì sao cậu lại tỏ vẻ hoang mang thế kia.
"Bảng tên..."
Jisung nhìn xuống ngực trái, thấy bảng tên đã bị mưa làm nhòe đi chút ít thì vội thở phào. Mưa tạnh dần, cậu vội vã giấu đồ ăn vào trong áo rồi chạy vù ra xe. Anh đưa mắt nhìn theo bóng cậu nhạt nhòa trong làn mưa lất bất, miệng thầm mỉm cười.
Ngày trước anh cũng như vậy nhỉ! Cũng đi làm thêm, cũng đứng trú mưa nhờ khi trời nổi bão. Ký ức năm xưa ùa về ngay khi anh nhìn thấy cậu, để nhắc nhở anh về một thời khó nhọc đã qua.
...
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông cửa reo lên khiến Jaemin uể oải lê thân ra khỏi giường. Và vào buổi sáng tinh mơ của một mùa thu lộng gió, Jaemin lần thứ hai nhìn thấy cậu bé với đôi mắt trong vắt như hạt sương mai đang nhẹ nhàng nhìn anh, cả mái tóc cũng đã không còn ướt sũng vì đêm mưa như ngày hôm ấy.
"Là em sao? Giao bưu phẩm cho anh à?"
Cậu nhỏ gật đầu ngoan ngoãn rồi chìa ra trước mặt anh một chiếc hộp to. Đây chắc là quà từ quê ba mẹ gửi lên cho anh đây mà, nhưng nếu là món đào sấy đặc sản thì anh sẽ không thể nào một mình mà ăn hết được đâu. Anh không thích vị ngọt gắt của đào.
"Em đang bận không? Ăn cùng anh nhé? Đây là đào sấy của quê anh, nhưng nhiều lắm anh ăn không hết đâu."
Lúc Jaemin vừa nói xong thì Jisung liền nghệch mặt, có vẻ rất thắc mắc và đề phòng với sự nhiệt tình thái quá của Jaemin. Nhưng trong ánh mắt của cậu bé lại ánh lên vẻ tò mò về gói bưu kiện nên anh đã mở hộp ra ngay trước mặt Jisung. Màu miếng đào sấy tẩm chút mật ong vàng bóng trên bề mặt thật sự rất hấp dẫn, đặc biệt là đối với những người hảo ngọt, nhưng dĩ nhiên không phải đối với Jaemin rồi.
"Em ăn thử nhé!"
Jisung dè dặt rồi lấy một miếng ăn thật. Jaemin bật cười. Cậu bé nhỏ ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì thì anh đã xoa đầu cậu, rồi tiện tay véo chiếc má mềm mềm như bánh mochi.
"Ngon không em?"
Jisung gật đầu vui vẻ, xong lại lấy thêm miếng nữa, đưa ra trước mặt của Jaemin. Anh ăn suốt 20 mấy năm cuộc đời cái món này rồi nên dĩ nhiên cũng không hứng thú mà ăn nữa, nhưng khi đối diện với ánh mắt chờ mong của Jisung, anh lại không thể chối từ. Anh đưa mặt lại gần và dùng miệng cắn lấy miếng đào từ tay Jisung khiến cậu bất ngờ rụt lại.
"Anh không thích đồ ngọt đâu, nhưng có vẻ miếng này lại ngon đấy chứ!"
Anh cười rồi ấn vào tay của Jisung cả hộp đào còn mới toanh, chỉ lấy lại bức thư tay đính kèm trên hộp của mẹ gửi rồi cho vào túi áo.
"Hãy ăn thật ngon miệng nhé! Em đi làm tốt! Chúc em một ngày an nhiên ~"
Bóng dáng Jaemin đã khuất sau cánh cửa từ lâu, nhưng phảng phất trong ánh mắt của Jisung vẫn còn đọng lại nụ cười ngọt ngào hơn cả vệt mật ong dang dở.
...
Và rồi lần giao hàng thứ ba, thứ tư, thứ năm và rất nhiều lần khác nữa, anh dường như đã quen thuộc với sự im lặng đầy bí ẩn của Jisung. Cậu hay cười, cúi đầu, xụ mặt, bối rối, ngại ngùng cùng rất nhiều biểu cảm thú vị khác nhưng tuyệt nhiên không nói được với anh câu gì nên điều đó càng làm cho Jaemin tò mò hơn về cậu.
"Vào một ngày nghỉ nào đó hãy đến nhà anh chơi nhé?"
Jisung suýt đánh rơi gói bưu phẩm khi nghe Jaemin nói câu này, bất ngờ tới mức đôi mắt một mí mở to cùng vành tai đỏ ửng. Anh vốn không nghĩ cậu sẽ phản ứng tới mức như vậy nhưng có vẻ khá thú vị.
"Ngày mốt thì thế nào?"
Jisung gật đầu liên tục rồi vội vã rời đi. Anh đứng trên ban công nhìn theo dáng vẻ của cậu dưới bãi đỗ xe, hét lớn:
"Hẹn gặp lại em vào 6 giờ chiều ngày mốt nhé! Không gặp không về!"
Ôi anh điên rồi! Tại sao anh lại bị thu hút bởi một cậu sinh viên mới lớn như Jisung chứ? Cậu đáng yêu quá, thuần khiết quá, tới mức khiến anh muốn ôm cậu vào lòng mà yêu thương. Anh luôn nhìn trộm đôi mắt cậu - đôi mắt luôn tỏ đầy vẻ bất an, sợ sệt, trống trải và u buồn. Vì sao thế nhỉ? Anh muốn tìm hiểu cậu nhiều hơn, và hơn thế nữa, anh muốn biết lý do vì sao cậu luôn giữ im lặng với anh suốt bấy nhiêu lần gặp gỡ.
....
[Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé con trai! Năm nay lại không thể lên Seoul đón sinh nhật cùng con nữa rồi.]
"Không sao đâu ạ! Mẹ và dượng cứ đi chơi vui, dù sao hôm nay cũng là kỷ niệm 2 năm ngày cưới mà..."
[Vậy... con... sinh nhật vui vẻ nhé! Mẹ yêu con.]
"Con cảm ơn ạ!"
[À ở Seoul đang mưa, con đừng....tút...tút...]
Jaemin đặt điện thoại lại giường rồi đi đến chỗ bục cửa. Sắp 6 giờ rồi...
"Liệu em có đến không? Hay em sẽ là người tiếp theo bỏ rơi tôi nữa?"
Đúng 6 giờ.
Reng! Reng! Reng!
Anh vội vàng đẩy cửa. Trước mắt anh là một người giao hàng xa lạ nào đấy, trên tay anh ta cầm một bưu kiện màu xanh dương được bọc trong giấy kính chống thấm nước. Anh chợt hụt hẫng trong lòng.
"Đây là quà sinh nhật của ông Taek gửi cho cậu."
"À... vâng cháu cảm ơn..."
Anh bê món quà vào nhà. Là một chiếc áo len cùng bức thư: "Chúc con sinh nhật vui vẻ. Ta thật có lỗi vì đã không biết đến sinh nhật của con suốt 2 năm nay vì mẹ con không nói cho ta biết. Năm sau cả nhà chúng ta sẽ cùng đón sinh nhật con nhé! Mong con hài lòng với món quà này. Dượng xin lỗi..."
Trong đôi mắt của Jaemin có cái gì đó như là ăn năn, như là giận dữ. Anh không biết, cũng không có một giọt nước mắt nào rơi ra. Anh cảm thấy giữa thế giới rộng lớn anh vẫn bơ vơ một mình. Anh ngồi xụp xuống nền nhà lạnh, tựa đầu vào cửa, ôm lấy chiếc áo len và nhắm nghiền mắt lại...
_TO BE CONTINUE_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip