Story no.4♡
Park Jisung trên sân khấu là một con người hoàn toàn khác.
Em là một dancer trẻ tuổi và chuyên nghiệp, là ngôi sao đang lên với rất nhiều lời mời hợp tác từ những công ty lớn dù chỉ mới ở cái tuổi 18 xuân xanh. Tôi theo em từ những ngày đầu chập chững bước vào showbiz nên hơn ai hết, tôi tự tin rằng mình là fan chân chính số 1 của em.
Tôi thường dõi theo em từ xa, trên khán đài tối tăm nơi em còn chẳng nhận ra người yêu em nữa. Nhưng tôi không buồn. Em luôn rực rỡ, luôn tráng lệ, là một đóa hoa lan thuần khiết trong ánh đèn sân khấu mà chẳng có ai hay bất kỳ thứ gì có thể vấy bẩn được em.
"Hôm nay em tuyệt lắm!"
"Chú đến đây làm gì?"
"Tôi là phóng viên mà. Tôi không thể đến thăm "ngôi sao" của mình để phỏng vấn vài ba câu sao?"
Tôi cười, đưa tấm card visit của tôi cho em như thường lệ vì tôi chắc chắn rằng em vẫn không thể nhớ nổi tên của tôi đâu. Em đón lấy bằng hai tay, rất ngoan, nhưng em không cười.
Hôm nay em đã diễn backup tận 5 bài, và tôi biết rằng em mệt lắm. Tôi với tay lấy chiếc khăn trên bàn - nó khá xa tầm với của em - rồi đưa nó cho chàng thiếu niên với khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi và sự mệt mỏi.
"Chúng ta có 15 phút thôi đấy!" - em nhắc nhở
"Tôi sẽ làm nhanh thôi."
Jisung giật mình, đưa đôi mắt to tròn đen láy nhìn tôi. Tai em đỏ lên ẩn sau mái tóc đen ướt át nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường. Hình như em đang hiểu câu nói của tôi theo một hướng khác đi thì phải? Tôi bật cười.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không... không có gì... Chú thật xấu xa, Na Jaemin - ssi..."
Ồ, em nhớ tên tôi rồi này! Tôi lôi quyển sổ ghi chú trong cặp ra và đề tên em lên đó. Tôi đã phải đặt lịch hẹn trước một tháng để phỏng vấn 1 backup dancer, và 3 hoặc 4 tháng để phỏng vấn 1 idol nên tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này được. Tôi chầm chậm hỏi em những câu hỏi đã được soạn sẵn để phục vụ cho bài báo sắp tới, không quên thu âm lại giọng nói trầm ấm ngọt ngào của em.
...
"Cảm ơn em đã hợp tác nhé! Đây là quà dành cho em..."
Tôi đưa cho em một hộp bánh ngọt - loại mà em thích nhất - nhưng em có vẻ hơi chần chừ.
"Không được nhận quà. Đây là quy tắc."
"Ồ, cho tôi xin lỗi nhé!"
Em chớp mắt, trông như một đứa trẻ đang tiếc nuối khi để món ăn mình thích vụt khỏi tầm tay. Park Jisung đáng yêu quá! Tôi đặt nó lên bàn trang điểm trong sự ngỡ ngàng của em.
"Đây là bánh tôi mua cho em đấy, không phải là quà của tòa soạn đâu. Ăn ngon miệng nhé! À quên nói, hôm nay em ngầu lắm! Hẹn gặp em lần sau, Park Jisung."
....
....
Tôi bỏ lỡ một lần hẹn phỏng vấn nhóm backup dancer của em vào 4 tháng sau đó vì tôi phải đi Châu Âu công tác. Cái ngày tôi về và đến công ty em vào một đêm muộn để bàn chuyện tin tức cũng như scandal của các idol trực thuộc, tôi bắt gặp em tập như điên trong phòng tập dưới tầng hầm cùng một nhóm idol sắp debut vào tháng sau. Nhìn em thật mạnh mẽ và đầy cố gắng!
"Đã lâu không gặp!"
Em phớt lờ tôi. Một người như em khó mà dỗi ai được, nhưng tôi lại nhìn ra ý tứ của em rõ ràng vì dĩ nhiên, do tôi trải đời hơn em. 40 tuổi là một cái ngưỡng để cho người ta đủ sức thấu hiểu một ai đó chỉ thông qua vài thái độ đơn thuần, và em - cậu bé 18 tuổi đã va chạm với quá nhiều biến cố của cuộc đời - lại là người tôi càng dễ dàng hiểu được.
Tôi đặt xuống trước cửa một chai nước khoáng kèm theo hộp chocolate tôi mua từ chuyến đi công tác Châu Âu rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng lúc tôi vừa đi đến cầu thang, tôi đã nghe tiếng bước chân em đuổi theo rồi. Tôi nhìn em, mái tóc luôn ướt đẫm mồ hôi là một cái gì đó quá mức quyến rũ luôn thôi thúc tôi ngắm nhìn em thật nhiều.
"Chú đến đây làm gì?"
"Thăm em! Nhưng...em có vẻ quá bận bịu để dành thời gian cho tôi nhỉ?"
Em tránh ánh mắt tôi. Hãy nói rằng em đang dỗi đi, và tôi sẽ lại có cơ hội được dỗ dành em đấy!
"Tại sao hôm đó chú không đến?"
Em nói bằng chất giọng trầm trôi tuột vào không gian dưới tầng hầm im lặng. Trong ánh đèn mờ vành vọt, đôi môi em khẽ run lên như muốn nói thêm điều gì nhưng lại không đủ can đảm để thốt ra.
"Tôi có việc mà, như em thôi. 3 năm trước, em còn hủy tận 4 lần phỏng vấn của tôi cơ mà!"
"Nhưng... nhưng..."
Tôi dĩ nhiên không để cho mình quá mức gần em, đó là quy tắc. Em còn nhỏ quá! Em trong sáng quá! Tôi sẽ thành kẻ tù tội, hoặc sẽ là kẻ khốn nạn nhất trên đời nếu cố đẩy mình chạm đến trái tim em.
"Chú..."
"Tôi đây! Em muốn nói gì nào?"
Jisung chần chừ, rồi bỗng bước đến gần tôi hơn. Em không thường trở nên như thế. Khuôn mặt em ở cự ly gần thật đẹp, tinh xảo hơn bất cứ thành quả điêu khắc nào trên cõi đời này.
"Chú có yêu em không?"
Một chuỗi im lặng kéo dài. Em yêu quý của tôi ơi, em bảo tôi phải trả lời em như thế nào cho thỏa? Một khoảng cách quá xa giữa tôi và em, dĩ nhiên, vẫn là tôi không xứng đáng.
"Em đoán xem..."
Em của 18 tuổi còn quá non trẻ và dại khờ. Tôi không nỡ... Trái tim tôi như bị ai bóp nghẹn, và lời nói của tôi, dường như chẳng thể phát ra theo ý muốn nữa rồi.
Em chầm chậm bước tới, gục đầu vào vai tôi.
"Xin đừng rời đi lâu như thế... Chú có nhớ em không?"
Tôi lặng lẽ gật đầu. Ngày trước, vào cái ngày đầu tiên tôi gặp em, hình bóng một cậu bé 15 tuổi nhỏ nhắn đã ở trong tâm trí của tôi mãi không rời. Tôi tự cho rằng mình điên. Em đã từng là đóa hoa lan mảnh mai dễ vỡ trong cái giá rét của cơn mưa đầu mùa, nhưng nhìn em bây giờ mà xem: một thiếu niên như cây tùng vững chãi giữa sóng đời cuồng loạn. Em khiến tôi tự hào!
"Tôi thương em..."
Một nụ hôn đặt lên vầng trán rộng, tôi gửi vào em giấc mộng dai dẳng suốt ba năm trời.
"Xin hãy đến như thường lệ."
Thật ra, việc tìm đến em đã từng là việc khiến tôi nghĩ mình sẽ tiếp tục cả đời. Tôi không thể kéo em ra khỏi ánh hào quang của sân khấu, cũng không thể mang đến cho em giấc ngủ trưa an yên dưới mái nhà.
Phố cũ mưa bay. Tôi vẫn sẽ là người chờ em dưới khán đài rực rỡ, sẽ lại mê mẩn ánh mắt em ngời sáng trong ánh đèn. Tôi bất chợt nhận ra, không biết từ bao giờ mà mình lại yêu em nhiều đến vậy.
Park Jisung trên sân khấu là một con người hoàn toàn khác.
Nhưng khi rời khỏi sân khấu, em trở về là đóa bồ công anh lung lay trong gió chiều. Em sẽ lại nhào vào lòng tôi như cún con bé nhỏ, chữa lành trái tim già cỗi qua từng ngày dài thênh thang.
"Chú ơi~ Em yêu chú..."
Ở cái tuổi đã trải nhiều sương gió, em lại là mái hiên cho tôi trú tạm qua bao giông tố cuộc đời.
_end_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip