04
Nội dung dần nhiều tình tiết cẩu huyết, các bạn không thích có thể ngừng tại đây.
__
Những miếng gừng chìm nổi trong nước đường đun sôi, người trong bếp vặn nhỏ lửa, kiên nhẫn múc từng bát nước gừng ra bát. Nghe thấy trong phòng tắm không còn động tĩnh gì, cậu cẩn thận bưng bát nước gừng nóng ra phòng khách.
Lý Đế Nỗ mặc bồ đồ ngủ bước ra khỏi phòng tắm, đi đến phòng khách, người quấn tấm chăn dày rồi ngã lên ghế sofa, trời đang mùa hè, nhưng anh lại cảm thấy lạnh, ngay cả khi anh vừa tắm xong, anh không cảm nhận được gì mặc dù đã ngâm qua nước nóng, bây giờ có chút rùng mình.
Đây là lần đầu tiên Chung Thần Lạc nhìn thấy Lý Đế Nỗ trông yếu ớt như vậy. Không còn dáng vẻ của thường ngày nữa, thản nhiên đặt tay lên trán, không có đôi mắt sâu thẳm, lông mi dài chỉ là dấu hiệu trưởng thành của thiếu niên, Lý Đế Nỗ như vậy không còn vẻ lãnh đạm vẫn luôn có, mà càng giống anh chàng nhà bên mà các thiếu nữ yêu thầm, chân thành và giản dị.
Chung Thần Lạc ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, lắc nhẹ Lý Đế Nỗ, để anh ngồi dậy và uống nước gừng nóng. Cậu có chút lo lắng khi nhìn thấy đôi môi tái nhợt của Lý Đế Nỗ, nhiệt độ trên trán quả thực cao hơn bình thường.
"Anh Đế Nỗ, anh bị sốt rồi, em đưa anh đến bệnh viện nhé?"
Chàng trai nằm trên sofa giống như đã ngủ, mấy giây sau anh ấy chậm rãi lắc đầu, "Không cần đi bệnh viện..."
"Vậy anh dậy uống nước gừng đi, em đi tìm thuốc hạ sốt cho anh."
Chung Thần Lạc đỡ anh đang chầm chậm ngồi dậy, cậu tự giác cầm bát nước gừng đưa lên miệng anh. Lý Đế Nỗ híp mí mắt nhìn bát nước gừng nóng hổi, thứ mà anh chưa từng nghe qua, sau đó liếc nhìn Chung Thần Lạc đang cầm bát, anh không suy nghĩ nhiều mà uống hết bát canh trên tay Chung Thần Lạc
__
Người ta nói những người bị bệnh họ thường rất dễ bị tổn thương, Chung Thần Lạc đã nhìn thấy điều đó trong ngày hôm nay. Lý Đế Nỗ cau mày nằm cuộn mình dưới tấm chăn bông trên chiếc ghế sofa. Anh cảm thấy cơ thể và đầu là hai phần tách biệt, nhiệt độ trên đầu bỏng rát đến mức hốc mắt đau nhức, nhưng cơ thể đang quấn chặt trong chăn vẫn run lên vì lạnh.
Lục tung mấy cái hộp, cuối cùng cậu cũng tìm được hộp y tế mà mẹ cậu đã chuẩn bị cho cậu để mang sang Hàn Quốc, Chung Thần Lạc tìm thấy thuốc hạ sốt bên trong và lấy ra một miếng dán ở đáy hộp, cậu dán nó lên cho Lý Đế Nỗ.
"Anh Đế Nỗ dậy uống thuốc trước đi. Anh đang rất sốt, phải đến bệnh viện thôi."
"..Không cần, tôi không thích đến bệnh viện, tôi ổn.", Lý Đế Nỗ kiên quyết không đến bệnh viện, Chung Thần Lạc cũng không làm gì được, quyết định cứ xem trước, nếu không ổn thì gọi taxi đợi ở cửa, rồi bế Lý Đế Nỗ ra.
Lý Đế Nỗ một lần nữa ngồi dậy, yêu cầu Chung Thần Lạc đưa thuốc cho anh, không đợi anh đưa tay ra khỏi chăn, Chung Thần Lạc ngoan ngoãn đút thuốc vào miệng anh, nhưng lần này, cái chạm mềm mại từ đầu ngón tay khiến Chung Thần Lạc có chút cảm giác, cậu nhìn đôi môi đầy đặn của Lý Đế Nỗ theo phản xạ, cậu đột ngột bừng tỉnh, sau khi thu dọn chăn bông trên người Lý Đế Nỗ, liền đứng dậy và định rời đi.
Nhìn thấy Chung Thần Lạc chuẩn bị rời đi, Lý Đế Nỗ đưa tay ra giữ cậu lại.
"Có chuyện gì vậy anh?"
"..Không có gì, tôi không muốn cử động, hôm nay ngủ trên ghế. Cậu nghỉ ngơi và ngủ sớm đi."
Đầu ngón tay đang nắm cổ tay của Chung Thần Lạc lạnh như băng, Chung Thần Lạc nắm lấy bàn tay đang muốn thu lại, đồng thời dùng lòng hai bàn tay bao trọn tay của Lý Đế Nỗ, cố gắng giúp anh ấy làm nó ấm lên, sau đó lại ngồi xuống, cậu kéo Lý Đế Nỗ xuống và ra hiệu cho anh ngủ lên đùi mình.
"Hôm nay em cũng ngủ trên sofa, anh đang sốt em không yên tâm để anh ngủ ở đây một mình. Và em cũng có thể thay miếng dán họ sốt cho anh, nếu lạnh tay em có thể giúp anh che nhiệt, em sợ nóng còn anh thì sợ lạnh, vừa tốt."
Lý Đế Nỗ ngẩng đầu nhìn Chung Thần Lạc, anh không biết con lợn nhỏ này sao lại tốt bụng như vậy, mặc dù rất muốn Chung Thần Lạc ở đây cùng anh suốt một đêm, nhưng anh không thể chịu nổi khi để một đứa trẻ sợ nóng ngồi trên ghế trong phòng khách mà không bật điều hòa suốt một đêm.
"Thần Lạc, về phòng ngủ đi..."
Heo con lắc đầu không nói gì.
"...Ngoan, về phòng ngủ đi."
Heo con vẫn im lặng.
"...Em về ngủ đi, một mình tôi không sao."
Heo con vươn tay che mắt, nhưng vẫn không nói.
Cứ như vậy, lúc đầu Lý Đế Nỗ lặp đi lặp lại vài giây, sau đó lặp lại hàng chục giây, kết quả hoàn toàn rơi vào bẫy ngủ của heo con.
__
Cơn mưa xối xả bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng biến thành cơn mưa nhẹ và kéo dài liên tục sau nửa đêm, Nhiệt độ nóng ẩm khiến Lý Đế Nỗ, người đang đổ mồ hôi, thức giấc vào nửa đêm, anh vô thức vén chăn bông lên, nhưng chiếc chăn bông đã bị một người nắm chặt, ngoài ra còn có giọng nói quen thuộc trên đầu: "Anh Đế Nỗ, anh không thể vén chăn bông lên, chịu đựng thêm một chút nữa là đổ mồ hôi rồi..."
Anh nhìn Chung Thần Lạc đang nhắm mắt.
Chung Thần Lạc không hề tỉnh, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Lý Đế Nỗ muốn vén chăn bông, câu nói này đã trở thành phản xạ có điều kiện. Cậu vẫn dùng một tay giữ tay trái của Lý Đế Nỗ và ấn tay còn lại lên chăn bông trước ngực để tránh việc chăn bông bị người nằm bên dưới bất ngờ vén lên.
Tất cả đèn trong phòng khách đều đã tắt, chỉ còn mỗi chiếc đàn nhỏ trong góc phát ra ánh sáng màu cam ấm áp, Lý Đế Nỗ cảm thấy cơn sốt của mình đã giảm bớt, giờ phút này giống như tác dụng phụ của việc chìm vào giấc ngủ sâu trước đó, tinh thần giống như vừa uống cà phê. Dưới ánh đèn, anh nhìn khuôn mặt yên lặng ngủ say của Chung Thần Lạc, thầm nghĩ sao lại có kẻ ngốc đối tốt với người bạn chung nhà không quen thuộc như vậy, anh nắm lấy bàn tay giơ lên trước mặt, siết chặt nhưng ngón tay tròn trịa của Chung Thần Lạc, ngón tay trông gầy guộc của đứa trẻ này có nhiều thịt, cái chạm mềm mại gợi cảm giác giống như thịt viên.
"Em là heo hay là mèo con vậy?"
Đôi mắt dịu dàng của Lý Đế Nỗ lại nhìn sang người trên đầu, đặt tay của cả hai lên ngực mình rồi từ từ nhắm mắt lại.
__
Mặc dù, câu nói đã lỗi thời của Chung Thần Lạc rằng nếu bạn không ngủ lúc mười giờ thì có nghĩa là bạn chưa ngủ, nhưng gần đây cậu đã ngủ rất sâu và chất lượng giấc ngủ cũng rất tốt, đây là lần thứ hai cậu không nhớ những việc gì trước khi thiếp đi, sau khi tỉnh dậy thì thấy nằm trên giường là chuyện lạ, nhưng lần thì tốt hơn một chút, ít nhất là cậu thức dậy trên giường của chính mình.
"Thần Lạc, em vẫn còn ngủ à? Cậu sẽ muộn đấy.", Chung Thần Lạc ngạc nhiên nhìn cửa phòng, đây là Lý Đế Nỗ đánh thức cậu? Không phải hôm qua Lý Đế Nỗ bị sốt sao? Với cả Lý Đế Nỗ chưa bao giờ gọi cậu dậy trước đây.
"Em..Em dậy rồi! Sẽ ra ngay!"
Cậu nhanh chóng đi tắm, sau đó đại một bộ quần áo để mặc vào, hôm nay là ngày cậu đi học Lý Đêa Nỗ, cậu tưởng rằng Lý Đế Nỗ có thể không đợi cậu mà đi trước, nhưng thật bất ngờ, đoán xem cậu đã thấy gì trong phòng khách, Lý Đế Nỗ đã mua bữa sáng và ngồi ở bàn đợi cậu.
"Vẫn còn thời gian, qua đây ăn một chút gì đi."
Chung Thần Lạc kéo ghế ngồi xuống, mở to mắt nhìn bữa sáng trên bàn, "Anh ơi, không phải anh bị sốt sao? Sao buổi sáng lại ra ngoài mua thức ăn vậy? Anh đã thấy khá hơn chưa?"
"Tôi hết sốt rồi, chỉ là vẫn còn cảm lạnh, nhưng không có gì to tát cả. Đây là thức ăn nhanh mà tôi vừa đặt."
"Vậy hôm nay anh cũng nên nhớ uống thuốc, sau đó mặc thêm áo. Nhiệt đồ điều hòa trong trường rất cao, chả khác nào...đòi tiền. Nhân tiện, hôm qua anh đưa em về phòng sao?"
"Ừ, vì phòng khách quá nóng. Tôi không nghĩ là em sẽ ngủ ngon."
"Không, em còn tưởng sẽ không thể ngủ đến chết vì chăm sóc anh...sau đó em lại ngủ say đi! Em không thức dậy."
"Ừ, hôm qua có một heo con nóng đến mức đổ mồ hôi và không chịu dậy, nó được bế từ sofa vào phòng và chỉ xoay người rồi ngủ tiếp.", Lý Đế Nỗ mỉm cười bất lực khi nghĩ đến khuôn mặt ngủ say của Chung Thần Lạc đêm qua.
"Wow...anh Đế Nỗ, anh cười rồi, mắt anh khi cười sẽ như thế này, hahaha thật dễ thương."
Lý Đế Nỗ mất tự nhiên liếc mắt nhìn Chung Thần Lạc, cầm ly nước gõ lên bàn, "Mau ăn đi, một chút lại trễ giờ."
__
Đôi khi những người bạn gặp hàng ngày đột nhiên không gặp bạn một hoặc hai ngày, và khi gặp lại họ sẽ cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, đã bốn ngày dài kể từ khi La Tại Dân biến mất, Chung Thần Lạc đã gặp lại anh.
Ngồi trong lớp học làm gốm, cậu tự hỏi liệu hôm nay La Tại Dân có đến lớp không, anh ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn mà cậu gửi vào ngày hôm qua, bây giờ cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm cửa lớp học, hy vọng người tiếo theo bước vào sẽ là gương mặt quen thuộc đó. Vì vậy, khi La Tại Dân thực sự xuất hiện ở cửa lớp học, Chung Thần Lạc đã kiềm chế ý muốn đứng dậy nói lời chào thật to, chỉ có thể vẫy tay chào anh một cách mạnh mẽ.
La Tại Dân chọn máy làm gốm đối diện Chung Thần Lạc, nhìn vẻ mặt phấn khích của đứa trẻ phía đối diện, ký ức mấy ngày nay đều trở nên vui sướng, khéo môi bất giác nhếch lên, nhìn chầm thiếu niên đang trộm nhìn mình.
Có lẽ vì cậu cho La Tại Dân thấy sự tiến bộ mình cho việc làm gốm, hoặc có thể là cậu quá nhạy cảm từ ánh mắt phía đối diện, hôm nay Chung Thần Lạc không tìm thấy cảm giác, nếu có thì, miệng bình sẽ không càng kéo càng cong, kết quả biến thành bình cổ vẹo, hoặc do cậu cho quá nhiều nước vào bùn, vì vậy hình dáng chiếc bình càng trở nên xấu xí, và khắp tay cậu đều dính bùn.
Sau khi vét sạch mảng bùn, cậu thở dài, liếc nhìn người đối diện đang làm bài tập thứ hai. "Dạy em!", người đối diện nhanh chóng ngẩng đầu, dùng khẩu hình miệng nói với cậu.
"Khi nào?" La Tại Dân nhìn khuôn mặt nhăn lại cố gắng hiểu khẩu hình của anh ở đối diện, thật đáng yêu.
"Bây giờ!". Sau khi Chung Thần Lạc nói xong lời này, chiếc cốc mà La Tại Dân đang kéo ngày càng rộng ra do nó đã bị bỏ quên, một phần nhỏ văng thẳng ra ngoài.
Chung Thần Lạc đối diện vui đến mức véo đùi mình để kìm lại tiếng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn của anh đỏ lên, rồi cau mày vờ như ông chủ chỉ vào cái bình cổ vẹo của cậu, cậu lại chỉ vào chỗ bùn mà La Tại Dân làm văng ra, tỏ vẻ hối lỗi rồi tiếp tục vui vẻ.
Người bạn cùng lớp chứng kiến tất cả, bên ngoài thì bình tĩnh bên trong thì điên cuồng. Người này có liên quan gì với La Tại Dân, có gan chế giễu cậu ấy trong lớp làm gốm? Chết tiệt, La Tại Dân đã bị phân tâm và mỉm cười khi đang làm việc?
Quay mặt liếc nhìn người bên cạnh, người có làn da trắng nổi bật dưới lớp bùn, tình cờ nhắm vào bản hiệu trên tạp dề, Chung...Thần Lạc? Cậu ta là người nước ngoài.
__
Cuối tuần sau buổi học là quý giá nhất, bởi vì cậu phải thức dậy sớm trong năm ngày, chỉ có hai ngày được ngủ bù. Một số người thích dành thời gian đi chơi với bạn bè vào cuối tuần, trong khi những người khác lại thích xem phim truyền hình và chơi game ở nhà một mình, Tiểu Chung có thể ở nhà hoặc đi chơi vì ở đâu cũng sẽ có anh trai đi cùng. Thời gian đầu, Hoàng Nhân Tuấn sợ cậu không quen môi trường ở đây nên thường đưa cậu đi mua sắm vào cuối tuần, về sau Hoàng Nhân Tuấn có rấy nhiều việc riêng, cậu cũng quen biết La Tại Dân, Chung Thần Lạc thường chơi game và nấu ăn với La Tại Dân ở nhà cuối tuần, sau đó, Lý Đế Nỗ công tác trở về, cả ba sẽ cùng nhau uống rượu và xem phim, cuối cùng về phòng riêng ngủ.
Ngay khi Chung Thần Lạc nghĩ rằng hôm nay cậu có thể chơi game và xem phim với hai anh trai ở nhà, thì cậu phát hiện cả hai đang đi chơi, và họ đi cùng nhau mà không có cậu.
"Anh Tại Dân, anh Đế Nỗ, hai người đi đâu vậy?", Chung Thần Lạc, tay vẫn cầm bữa sáng mà La Tại Dân làm cho cậu, nghe thấy tiếng cả hai trong phòng khách muốn đi ra ngoài liền chạy tới.
Tại đây, Lý Đế Nỗ còn đang lưỡng lự không biết trả lời thế nào, thì La Tại Dân bên cạnh: "Bữa sáng của LeLe có ngon không? Hôm nay anh và Đế Nỗ sẽ đi tập bắn."
Chắc chắn rồi, Chung Thần Lạc nghe thấy từ 'bắn', ánh mắt bắt đầu sáng lên.
"Bắn súng? Em cũng muốn đi! Anh ơi, em có thể đi cùng không? Hồi còn ở Trung Quốc em thường tập bắn súng, đã lâu rồi em không bắn lại."
La Tại Dân sững sờ trong hai giây, sau đó quay lại nhìn Lý Đế Nỗ, người có nội tâm giống như nhìn xem bây giờ cậu đang làm gì.
"Anh rất muốn đi cùng LeLe, nhưng lần bắn súng không như em nghĩ, có chút nguy hiểm, vậy cậu nghĩ sao, Lý Đế Nỗ?"
Chung Thần Lạc quay sang Lý Đế Nỗ với ánh mắt mong chờ. Lý Đế Nỗ trừng mắt nhìn La Tại Dân ném cục nợ cho mình, môn bắn súng mà họ luyện tập là súng thật có đạn, bầu không khí trong sân tập cũng không dễ chịu, anh sợ Chung Thần Lạc sẽ hoảng sợ. Nhìn mèo con trong đầu không nỡ từ chối, cộng với thái độ mặc định của La Tại Dân, anh chỉ có thể im lặng nhắc nhở bản thân phải chú ý đến các quy tắc an toàn trong quá trình huấn luyện, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip