tuấn viết cùng anh.

nhân tuấn nghỉ làm, ba hôm rồi. không phải có dịp gì mà nghỉ, tuấn nghỉ vì đau dạ dày, vì "chồng yêu của em" không cho bạn đi làm (từ một đứa ăn không ngồi rồi đã nhân lên thành hai, chắc tháng này nhà mình ăn củ chuối thay cơm).

dạ dày cũng đỡ, nằm ỳ ra nhà mãi thì cũng chán. giá mà biết trước phải nghỉ làm kiểu này, đã giao cho mấy chục đứa ranh con trên lớp một đống bài để vác về chấm rồi. không thể chịu được, cứ nằm thế này dài lưng tốn vải, tuấn không chịu được. phải nhấc mông dậy làm gì đấy có ích cho đời thôi (sống như một đoá hoa, xứng đáng nhận được danh hiệu nhà giáo ưu tú). trước tiên dọn cái ngăn kéo bàn làm việc xem sao.

một, hai, ba, bốn hộp danisa. chẳng cần mở ra cũng biết, không một hộp nào trong số chúng nó đựng bánh. nhưng mở ra rồi thì biết, cũng chẳng có hộp nào trong số chúng nó đựng kim chỉ. bằng mắt thường, thấy toàn giấy là giấy. còn bằng trái tim, thấy toàn là tình yêu.

đều là nhạc của nhạc sĩ nhân dân, bản chép tay li-mít-tựt, chỉ nhân tuấn có, dành riêng cho nhân tuấn thôi. có những tờ đã ố đến vàng khè, mực bay đi gần hết. có những tờ nhăn nheo nhìn còn chẳng ra tờ giấy. có những tờ lại mới toanh, thẳng thớm. tất cả là nhạc tại dân viết, từ hồi mới yêu đến giờ. bao nhiêu năm rồi nhỉ? có đến mười năm chưa? ngày hai thằng mới bước chân lên đại học, giờ đã ba mươi rồi.

gì đây nhỉ, viết cái gì đây. nhân tuấn nhặt bừa một tờ lên xem, cũ rích rồi, chắc cũng phải tồn tại từ hồi năm hai, năm ba đại học.

"tuấn viết cùng anh"

à, cái bài này...

"eo ơi, sao mà lề mề thế không biết. nắng chết lên, bực cả mình."

"ỏ, anh xin nhỗi. tuấn đợi lâu lắm hả. ui thương thương lắm, mồ hôi mồ kê nhễ nhại."

la tại dân năm hai sư phạm hoá, hoàng nhân tuấn năm hai sư phạm văn, hẹn nhau đi lượn hồ tây trưa hè tháng sáu (thật ra là đầu giờ chiều, cái giờ sao mà oái ăm). tại dân lưng vác ghi-ta, vỗ vỗ má người yêu dỗ dành, rồi vớ cái mũ bảo hiểm treo trên xe đội cho bạn, cài quai, chỉnh dây cho bạn. chiều bạn nhất trên đời. vậy mà còn bị người ta mắng.

"bạn giữ hộ anh cây đàn nhé, anh đeo trên lưng hết chỗ bạn ngồi. giờ thì bạn lên xe này, chúng mình ra tràng tiền ăn kem."

nhân tuấn vẫn dỗi, dỗi vãi chưởng. anh bảo anh yêu tôi, mà hẹn một giờ rưỡi thì một giờ bốn lăm anh mới đến. đứng dưới cổng khu trọ, nắng ơi là nắng, tóc tai chải chuốt cho xinh cũng bết vào chẳng khác gì cái bang. nhỡ anh gặp anh lại chê xấu rồi anh yêu đứa khác thì sao. một tràng những câu mắng nhiếc chạy như băng trong đầu nhân tuấn, nhưng bạn chẳng thèm nói. bạn vẫn ôm hộ người kia cái đàn, ngồi lên xe rồi đi thôi. đằng nào thì tiền kem cũng là người kia trả. dỗi thì dỗi, vẫn thích ăn kem hơn là dỗi. (vẫn thích tại dân hơn ăn kem).

con xe cà tàng lọc cà lọc cọc, may sao vẫn chở được hai người và một cây đàn. chưa sập dọc đường là ngon rồi. nắng chiều như tô hồng má tuấn, tô hồng cả má anh.

"sao tuấn không ôm anh?"

"không thích ôm."

"thôi mà, vẫn dỗi anh à?"

"không dỗi."

"vậy mà không ôm anh. bạn phải ôm anh chứ. bạn thích anh nhất mà."

"không thích."

"sao lại không thích? bạn chán anh rồi à? anh lăn ra đây khóc ăn vạ cho bạn xem. sao bạn lại chán anh uhuhuhuhu."

"eo ơi, trời nóng bỏ xừ cứ ôm với ấp thế nhở."

"ứ ừ không chịu đâu. bạn không yêu anh."

la tại dân vẫn còn giãy nảy lên, bỗng cành cạch mấy tiếng rồi con chiến mã của dân bỗng dừng lại. bỏ mẹ, hình như chết máy rồi. anh quay lại nhìn tuấn, tuấn cũng nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau hoang mang tột độ. anh nhấc chân lên, cố đề bằng được. không được. chết máy thật rồi. nhân tuấn đi chơi với la tại dân, đứng nắng đợi người yêu mười lăm phút, giờ cùng người yêu đẩy xe dưới trời nắng mười lăm phút nữa.

cuối cùng cũng tìm được một tiệm sửa xe. trong cái rủi có cái may (cũng không biết có phải may hay không), ngay bên cạnh tiệm sửa xe là quán trà đá. lạy giời lạy phật, có chỗ nghỉ chân, có nước mát uống, vậy là phúc đức rồi. đành ngồi lại đợi một chút vậy.

"cho bọn con một nhân trần, một trà đá ạ."

la tại dân gọi nước, kéo ghế cho bạn ngồi rồi bẽn la bẽn lẽn ngồi sang cái ghế ngay cạnh, cứ như gái mới về nhà chồng. lại còn rón rén khều khều tay người ta để nắm. anh giương mắt cún nhìn tuấn, môi dẩu ra.

"nhân tuấn, xinh nhất nhà. đừng có dỗi anh nữa."

"ai thèm dỗi anh."

"thôi mà, anh có cố tình để em đợi lâu đâu. tại xe hết xăng nên anh phải đi đổ ý."

dân nhích ngồi sát bên cạnh bạn, rồi hôn chụt vào má người ta một cái.

"thơm má một cái này. không dỗi anh nữa nhớ."

"không, vẫn dỗi. thơm nốt bên kia đi."

chụt.

"hết dỗi chưa?"

"chưa. thơm cả môi nữa thì hết."

"thơm luôn."

thế là hết dỗi.

nắng vẫn nhuộm vàng cả một mảng đường. nhựa đường đặc quánh cứ như chảy ra vì cái nóng mùa hè. nắng thì vẫn nắng đấy, nhưng lại lâm râm mưa bóng mây. cái thời tiết dở hơi dở hồn chẳng chịu được.

ngồi đợi lâu thật lâu vẫn chưa thấy xe sửa xong, chắc chắn bệnh nặng rồi. la tại dân đi xe như phá, rõ ràng tháng trước vừa sửa xong. nhân tuấn mỏi lưng, bèn ngồi dựa vào vai người bên cạnh.

"sao hồi nãy bạn kêu nóng lắm, không ôm ấp đâu."

"kệ tớ. sao anh nói nhiều thế nhở?"

"ò, xin nhỗi. nhân tuấn làm gì cũng được, chiều nhân tuấn tất."

chán chết. hẹn đi lượn hồ ăn kem, cuối cùng lại thành ra quán sửa xe uống nhân trần (tại dân thì uống trà đá). nhân tuấn chợt nghĩ ra một giai điệu bất kì nào đó, chẳng biết có phải nghe ở đâu trước đây không hay tự dưng mô-da nhập. rồi bạn cũng bất giác mà ngân nga ra thành tiếng. cổ họng bạn rung rung, và người kia cũng thế.

"hát bài gì hay thế?"

"không biết, tự dưng tớ nghĩ ra."

"thế á, hát lại anh nghe lần nữa đi."

rồi anh rút cây đàn từ trong túi ra, mò cho bằng được cái hợp âm khớp với đoạn nhân tuấn mới hát. loay hoay một lúc, lại thành hai đứa ngồi viết nhạc cùng nhau. mà cũng hay, lúc nào cũng thấy tại dân có giấy bút, lúc nào cũng lôi ra viết được (trên góc giấy lại còn viết cái gì trông cứ như phương trình hoá học, khủng khiếp).

"tuấn viết cùng anh. tuấn hát cùng anh."

"nắng chiều lại nhuộm vàng đôi vai,
người còn đang đợi mong ai,
lòng mỉm cười, nhìn về nơi cuối đường thật xa.

mưa rào trực chờ, đợi bóng mây
hạ về chợt làm hồn em say,
ngóng trông mãi bao giờ anh đến nhà.

tình lăn tăn như bọt sô-đa,
ngọt ngào em ngân vài câu ca,
dạt dào anh ôm đàn ghi-ta,
mình cùng nhau hát la la la.

hai ta như đôi hồn lang thang,
chìm trong những giai điệu miên man,
một chiều hè đắm say và tình ta chớm hồng..."

...

nhanh chưa kìa, mới đấy mà cả chục năm rồi. ngày nào còn đợi anh sang đón, giờ đã đợi anh về nhà.

"nhân tuấn, đang làm gì ấy?"

"đi chợ về rồi hả? có mua bò khô cho em không?"

"không, đau dạ dày mà cứ đòi ăn mấy cái vớ vẩn nhở. không cho ăn."

"eo ơi, dỗi. mai em đi làm."

"ai cho đi mà đi. nghỉ hết tuần này."

nhân tuấn gập gọn bản nhạc viết tay, cất vào hộp, rồi chạy thật nhanh ra bếp bám người.

· ✧ ° ♪ *。♪ ·

chủ nhật, ngày 12 tháng 3 năm 2023.
chai bia.

(lời bài hát vốn dĩ tui viết dựa vào cái beat mà tui chèn ở trên đầu á, nhưng mà viết trơn vô văn lại phải cắt bớt từ đi nghe cho nó vần huhu)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip