3
Tròn 2 năm rồi. Jaehyun và Jungwoo đã bước qua đời nhau lâu đến thế. Một người ở Hàn Quốc, một người ở Trung Quốc, tuyệt nhiên không liên lạc.
Jaehyun dường như hoàn toàn bay hơi khỏi nơi này, trung tâm thương mại nhượng quyền, bất động sản bán hết, tên trong cổ đông cũng rút sạch. Anh bỏ cả thế giới đi cùng cậu thanh niên ngoại quốc ấy, nhưng lại nhẫn tâm mang theo linh hồn của Jungwoo.
Jungwoo đã bán ngôi nhà, nhưng không đủ dũng khí bán đôi nhẫn cưới. Không ngày nào cậu không nhớ về Jaehyun. Cậu nhớ từng ánh mắt, nụ cười, giọng nói và cử chỉ, từng thứ thuộc về anh. Nhưng Jungwoo chẳng bao giờ biểu hiện ra ngoài, cậu vẫn là một giảng viên đại học ưu tú, vẫn là một chàng trai bảnh bao tươi tắn như ánh mặt trời.
Người nhìn thấu được Jungwoo lúc này chỉ có Mark. Cậu biết dù thân xác Jungwoo ở đây, tỏ ra hoàn toàn hạnh phúc, nhưng trái tim đầy những vết thương vẫn đang rỉ máu từng ngày. Jungwoo càng kìm nén cảm xúc, chỉ càng hứa hẹn tất cả sẽ chất chồng và nổ tung lúc nào không hay.
-
"Tớ có chuyện quan trọng cần nói." – Jungwoo lên tiếng. Mark dừng đũa, nhìn Jungwoo ra hiệu cậu đang nghe đây.
"Tớ vừa bảo vệ thành công luận án Tiến sĩ"
"Thật sao! Daebak!" – Mắt Mark sáng lên lấp lánh như chú hổ con, phấn khích gấp 10 lần người đối diện – "Tiến sĩ Jungwoo! Quá sức ngầu! Ngầu không chịu nổi! Cún con của tớ lại là Tiến sĩ cơ đấy! Haha, cậu muốn tớ khao gì nào?"
"... Tớ... Thực ra tớ chưa nói xong" – Jungwoo ngập ngừng.
"Hứm, sao, vẫn còn chuyện gì khác vui hơn thế cơ à?" – Tuy liến thoắng trong niềm vui, Mark vẫn cảm nhận được tông giọng trầm bất ngờ của Jungwoo báo hiệu cho 1 điều gì đó.
"Trường tớ đang thiếu nhân lực sang hợp tác trong dự án nghiên cứu mới ở nước bạn. Tớ và giáo sư Kim là 2 người được đề cử đi lần này..."
"Đi đâu?"
"Trung Quốc"
Mark khựng lại vài giây, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh "Cậu đi bao lâu? Đi công tác thế này chắc chỉ tầm vài tháng là nhiều."
"Tớ cũng không biết nữa" – Jungwoo né ánh mắt của Mark – "Thời hạn nghiên cứu là cho đến khi nào nó hoàn thành. Có thể tính theo tháng, cũng có thể tính theo năm."
"Trường cậu có nhiều tiến sĩ như thế, sao người đi nhất thiết phải là cậu?"
"..."
"Cậu nói thật đi, vì anh ta chứ gì?"
Một Kim Jungwoo giấu nước mắt sau nụ cười như nắng mai, một Kim Jungwoo thức trắng vài đêm liền vì lạm dụng quá liều thuốc ngủ, một Kim Jungwoo bỏ bữa thường xuyên đên mức cả người chẳng có gì ngoài chiều cao và những khớp xương xanh xao gầy yếu. Kim Jungwoo của Mark thành ra như vậy không phải vì Jung Jaehyun thì còn có thể vì ai?
"Tại sao hả Jungwoo? Đã lâu như vậy rồi, anh ta biệt tích rồi, sao cậu cứ cố đuổi theo người chẳng bao giờ ngoảnh lại nhìn cậu? Cậu không nhớ sao, là anh ta không còn yêu cậu, là anh ta bỏ cậu và đi với 1 người khác!"
"Mark!" – Jungwoo xô ghế đứng dậy, mặt đỏ tía tai vì bị nhìn thấu – "Đây là chuyện công việc của tớ, không liên quan gì đến anh ấy cả"
Mark nhận ra những lời cậu vừa nói mặc sức đào bới vết thương mưng mủ của Jungwoo lên và chẳng tiếc giày xéo nó. Nhưng đã muộn rồi, cậu không kiềm chế được và tuôn ra hết nỗi hoài nghi bấy lâu của mình, vạch trần mớ cảm xúc mà Jungwoo khó khăn lắm mới che giấu được.
"Tớ... tớ xin lỗi, Jungwoo. Tớ không cố ý... "
"Mark. Tớ đã mong cậu ủng hộ tớ. Bây giờ tớ chỉ còn cậu..."
"Tớ..."
"Cậu sẽ ủng hộ quyết định của tớ mà, phải không?" – Jungwoo ngước đôi mắt ầng ậng nước lên nhìn Mark. Jungwoo không nói dối, cậu chỉ còn có Mark bên cạnh.
Mark biết, ngàn lần nước mắt Jungwoo rơi, ngàn lần cậu chẳng vượt qua được. Jungwoo, cậu thắng rồi.
"Đúng. Tớ luôn ủng hộ cậu"
-
Ngày tiễn Jungwoo ra sân bay sang Trung Quốc, Mark cũng lẳng lặng trở về Canada. Mark nuôi trong mình cái cây tình yêu vĩnh cửu, nhưng cậu biết mình sẽ không bao giờ thu được trái quả. Bởi vậy, Jungwoo và Mark, nói họ là bạn bè không phải, người yêu lại càng không. Chỉ là giữa họ có một sợi dây đặc biệt gắn kết, chẳng lùi được, cũng chẳng thể tiến được. Jungwoo đi rồi, Mark không còn lí do để ở lại Hàn Quốc nữa. Cậu chỉ biết cầu chúc cho Jungwoo hạnh phúc trong tình yêu hơn cậu mà thôi.
-
"Em sang nghiên cứu hay sang du lịch vậy? Một ngày 24 tiếng thì hơn nửa là đi lang thang khắp nơi, em là dân phượt đấy à?" – Giáo sư Kim Doyoung vừa lướt qua những tấm ảnh mới rửa của Jungwoo vừa hỏi – "Có khi em còn biết nhiều ngõ ngách hơn cả người bản xứ rồi đấy."
Jungwoo vươn đôi vai nhức mỏi, ngã xuống giường, lười biếng không đáp. Doyoung nói đúng. Sang nơi này ngót nghét nửa năm, công sức nghiên cứu chẳng được bao nhiêu nhưng những nơi đã đi qua đủ để biến cậu thành một travel blogger thứ thiệt. Jungwoo không phải kiểu người ham mê xê dịch, thích đi đây đi đó, vì dù đi đâu thì đích đến của cậu cũng chỉ có một: nơi có Jung Jaehyun. Có điều, thế gian rộng lớn, lạc mất nhau chỉ trong khoảnh khắc, tìm được cố nhân lại mất cả đời. Trung Hoa quá đỗi xa lạ, hơi ấm thân thuộc từ anh lại muôn vàn xa xôi.
Jungwoo biết rõ chứ, rằng điều mình đang làm sẽ chẳng đem lại kết quả. Kể cả tìm được anh đi chăng nữa, anh có vui vẻ ôm lấy cậu, có nói nhớ cậu như cậu sẽ làm không? Trước khi đi, anh còn dặn đừng bao giờ gặp lại. Một người tuyệt tình như thế, cớ sao Jungwoo cứ mãi cố chấp, cứng đầu bay vào bụi mận gai?
Bởi vì, anh là lẽ tồn tại của cậu.
Bởi vì, yêu Jung Jaehyun cho đến vĩnh cửu là chấp niệm dai dẳng tới đau đớn của Kim Jungwoo.
"Nghĩ cái gì mà thần cả người ra thế? Vừa nãy có người muốn gặp em đấy. Nói là nhặt được giấy tờ nên trả lại" – Tiếng Doyoung vang lên kéo Jungwoo trở về dòng thực tại. – "8h tối nay ở quán café Châu Thành"
-
Jungwoo bước vào quán café nhỏ khép mình sau đại lộ sầm uất. Mọi thứ ở đây đều mang nét hoài cổ nhuốm màu Bắc Kinh. Sắc gỗ nhợt nhạt hòa với ánh đèn vàng le lói, không gian chìm trong tiếng nhạc jazz ủy mị và hương nhài thoang thoảng. Khoan đã. Mùi hương này... Phải rồi, sao cậu quên được thứ hương thơm là dấu hiệu đổi thay của Jaehyun. Tự nhiên cậu thấy chột dạ, cảm giác như mình vừa bước qua hạn mức chịu đựng của bản thân. Kí ức năm xưa khi anh lạnh lùng bỏ đi, khi anh vòng tay ôm lấy một người đàn ông khác để mặc cậu với mối tình đơn côi, tất cả chầm chậm lướt qua chà đạp tâm trí. Jungwoo choáng váng, cậu muốn thoát ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
"Jungwoo ssi, có phải là anh không?" – Một câu tiếng Hàn gượng gạo vang lên bên tai. Ở nơi đất khách, Jungwoo không ngờ mình còn có thể được nghe tiếng mẹ đẻ phát ra từ một người ngoại quốc xa lạ mà không phải từ Doyoung.
"Anh là ai vậy?" – Jungwoo có chút hoài nghi hỏi.
"Anh không nhớ sao." – Người đàn ông che kín lúc này chầm chậm cởi kính mũ, mái tóc dài lãng tử vén ra sau tai, khéo léo khoe ngũ quan hoàn hảo.
"Là tôi, Winwin đây"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip