Chương II


Hỉ yến ngày đó, Trịnh Tại Hiền tuy chỉ là một thần tiên tầm thường nhưng cũng được mời tới dự.

Ngày hôm ấy, Trịnh Tại Hiền ngủ dậy muộn, loay hoay chạy đến nơi thì hỉ yến đã bắt đầu rồi. Ở Thanh Khâu không thể cưỡi mây, cho nên vừa đến Thanh Khâu Trịnh Tại Hiền liền xua tan đám mây đi, vội vàng đi bộ vào bên trong. Trịnh Tại Hiền chưa bao giờ tới Thanh Khâu, khó tránh khỏi lạc đường, tha thẩn một vòng, đã lạc vào rừng cây. Trịnh Tại Hiền thở dài, hôm nay sợ rằng không tham dự được hỉ yến, nếm thử trái cây và nước suối ở Thanh Khâu rồi.

Trịnh Tại Hiền tựa vào thân cây nghỉ tạm thì sau lưng truyền đến thanh âm kêu khóc rất nhỏ. Cảm thấy kỳ quái, Trịnh Tại Hiền đẩy bụi cỏ, thì ra là một tiểu hồ ly đang cuộn mình lại, bộ lông của nó trắng muốt như phát sáng giữa đám cỏ.

Hắn cẩn thận xem xét, thì ra tiểu hồ ly bị thương, trên chân còn có vết máu đỏ tươi.

Trịnh Tại Hiền nghĩ đây chắc hẳn là hồ ly nhà nào ở Thanh Khâu quá mức nghịch ngợm, chạy nhảy bên ngoài, không may bị mép đá sắc nhọn cắt vào chân.

Tiểu hồ ly nhìn thấy Trịnh Tại Hiền như tìm được cứu tinh, hai mắt tròn tận lực mở to cầu khẩn nhìn hắn.

Trịnh Tại Hiền nhìn sắc trời đang tối dần, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu hồ ly lên, cố gắng không chạm vào miệng vết thương.

"Ngươi đi lạc phải không?"

Tiểu hồ ly ngơ ngác gật gật đầu.

"Chúng ta về nhà nhé."

Tiểu hồ ly gật gật đầu, lại lắc đầu.

Tiểu hồ ly vừa sinh ra không lâu, còn chưa thể nói chuyện. Nó nghe không hiểu lắm về nhà là về đâu. Trịnh Tại Hiền phất ống tay áo, ngay cả hỉ yến cũng không buồn tham dự, đem tiểu hồ ly mang về nơi ở của mình.

Trịnh Tại Hiền giúp tiểu hồ ly băng bó miệng vết thương. Hắn còn đem sương trên lá sen hắn tích trữ rất kỹ từ mùa xuân cho tiểu hồ ly uống. Trịnh Tại Hiền nhìn tiểu hồ ly uống ngon lành rồi thiếp ngủ đi, trong lòng yên tâm cũng không tiếc nuối gì nước sương mùa xuân khó lắm mới có được nữa.

Nhưng đó chỉ là chuyện của mấy ngày đầu tiên. Đến ngày thứ ba, khi hắn rót đến bình sương sớm cuối cùng, tiểu hồ ly không thèm cảm kích, ngửi ngửi một chút rồi không thèm để ý tới, vẫy cái đuôi đi qua một bên nằm. Trịnh Tại Hiền đã cho tiểu hồ ly thứ ngon nhất hắn có rồi, tiểu hồ ly không chịu ăn thì hắn cũng hết cách, chờ đến lúc bụng đói quá thì phải ăn thôi.

Thẳng đến nửa đêm, tiểu hồ ly nhân lúc Trịnh Tại Hiền đang ngủ dùng sức cắn cắn cánh tay Trịnh Tại Hiền vài cái. Trịnh Tại Hiền lúc này mới nhận thức, đây là tiểu hồ ly không phải đào tiên hoa tiên, là động vật ăn thịt đấy.

Vì thế sáng sớm hôm sau, Trịnh Tại Hiền chạy tới trù phòng lén lút tìm lấy thịt rồi vội vàng trở về. Hắn dù sao cũng là Đào tiên, chỉ cần uống chút nước sương, ăn chút trái cây tươi là đủ, không nên để ai thấy hắn đem thịt bên người. Chẳng khác nào nói hắn là một thần tiên biến chất.

Bởi vì Trịnh Tại Hiền cứ lén lén lút lút, tránh mặt hết thảy mọi người, nên cũng chẳng biết bên ngoài đang rối tinh rối mù ra sao.

Phải đến hơn nửa tháng sau, Trịnh Tại Hiền nghe nói có tiệc mừng công vị thiên binh thiên tướng nào đó, rượu thịt đề huề, hắn nhân lúc đông đúc không ai nhớ mặt ai, xin về một tảng thịt quay lớn.

Trên đường trở về lại gặp được Bối Lạp tiên tử, Trịnh Tại Hiền, gật đầu chào hỏi muốn rời đi ngay.

"Trịnh Tại Hiền tiên quân đổi tính ăn thịt sao?"

Bối Lạp tiên tử thấy khối thịt trong tay Trịnh Tại Hiền không khỏi ngạc nhiên hỏi một câu.

Trịnh Tại Hiền cười cười cũng không trả lời.

"Trịnh Tại Hiền tiên quân gần đây bế quan tu luyện phải không? Đã nửa tháng không thấy bóng tiên quân, ta còn tưởng tiên quân xuống trần gian tiêu dao khoái hoạt, ngay cả hỉ yến ở Thanh Khâu cũng không tham gia."

"Khiến Bối Lạp tiên tử phải lưu tâm rồi." 

Trịnh Tại Hiền khoát tay áo cảm ơn.

"Cũng không có gì. Nhắc đến chuyện hỉ yến, đã nửa tháng rồi mà vẫn chưa tìm thấy Thanh Khâu tiểu tiên quân nữa. Chỉ mong ngài không có mệnh hệ gì..."

"Thanh Khâu tiểu tiên quân đi đâu cơ?"

"Tiên quân không biết? Gần đây tiên gia ai ai cũng bị chuyện của tiểu tiên quân làm cho đau đầu."

Trịnh Tại Hiền lắc đầu tỏ ý không biết. Gần đây, hắn như tên trộm chỉ mau mau chóng chóng đi đến trù phòng tìm đồ ăn cho tiểu hồ ly rồi trở về thư phòng của hắn, đương nhiên không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

"Tiểu tiên quân Thanh Khâu mất tích, Ngọc Đế hạ chỉ phải tìm cho ra. Thế mà đến nay vẫn không có tung tích."

Trịnh Tại Hiền nghe xong lúc này mới kịp phản ứng. Hay là tiểu hồ ly ở trong phòng mình kia chính là Thanh Khâu tiểu tiên quân?

"Mà tiên quân ta phải cáo từ đã."

Bối Lạp tiên tử như nhớ ra việc gấp, cúi đầu chào hắn.

"Tiên tử đi thong thả." 

Trịnh Tại Hiền gật gật đầu. Thấy Bối Lạp tiên tử đi xa liền lập tức đáp mây vội vàng bay về phủ đệ.

Tối đó, Trịnh Tại Hiền đem tiểu hồ ly ôm vào trong ngực.

"Ngủ đi, ngày mai liền có thể về nhà."

Tiểu hồ ly không biết chuyện gì xảy ra cho nên mở to hai mắt long lanh, dùng đuôi quét trên mặt Trịnh Tại Hiền, ý hỏi Trịnh Tại Hiền có chuyện gì sao.

Trịnh Tại Hiền không nói thêm, chỉ ôm tiểu hồ ly đi ngủ. Tiểu hồ ly ngày thường lanh lợi nghịch ngợm cũng phát hiện có điều không ổn, nó ngoan ngoãn tựa người Trịnh Tại Hiền mặc cho hắn vuốt lông.

"Không muốn để ngươi đi..." 

Trịnh Tại Hiền ngủ mơ nói ra câu sau cùng.

Sáng sớm biết được tin tức về con mình, hai vị Thần Quân Thanh Khâu tức tốc chạy tới Thiên Giới. Trịnh Tại Hiền lúc thức dậy đã đến tìm Ngọc Đế bẩm báo từ đầu đến cuối chuyện Thanh Khâu tiểu tiên quân đang ở chỗ hắn. Tất cả chúng tiên nghe đến tiểu tiên quân bình an thì vô cùng vui mừng, cũng không bàn tới chuyện Trịnh Tại Hiền tự ý đem tiểu hồ ly rời khỏi Thanh Khâu. 

"Thần Quân, tiểu tiên đem tiên quân Châu về Hợp Phố." 

Trịnh Tại Hiền đem tiểu hồ ly trong lòng ngực đưa ra.

Châu Hiền Thần Quân vội vàng tiếp nhận, nhưng tiểu hồ ly lại nhất định không rời Trịnh Tại Hiền, hai móng vuốt chặt chẽ nắm lấy tay áo Trịnh Tại Hiền.

"Đình Hựu, chớ sợ, là mẫu thân đây." 

Châu Hiền Thần Quân dịu dàng nói.

Tiểu hồ ly vẫn là dùng ánh mắt đáng thương như sắp khóc nhìn Trịnh Tại Hiền.

"Đi đi, đó là mẫu thân của ngươi mà. Ta không thể giữ ngươi nữa." 

Trịnh Tại Hiền chậm rãi gỡ móng vuốt tiểu hồ ly ra, không cho tiểu hồ ly phản kháng mà đặt vào tay Châu Hiền Thần Quân.

"Thần Quân, thời gian qua tiểu tiên mạo phạm tiểu tiên quân mong được lượng thứ." 

Trịnh Tại Hiền chắp tay.

"Không sao. Chúng ta phải đa tạ tiên quân chăm sóc cho Đình Hựu mới đúng. Nếu không phải tiên quân tìm thấy Đình Hựu, bảo hộ Đình Hựu thì không biết chuyện gì đã xảy ra. Ơn cứu mạng nhất định sẽ báo đáp."

"Không cần, hai vị Thần Quân không cần khách khí, Thanh Khâu tiểu tiên quân bị thương, chăm sóc cho tiên quân chính là bổn phận của tiểu tiên." 

Trịnh Tại Hiền đưa mắt nhìn tiểu hồ ly, tiểu hồ ly như đang giận dỗi nghiêng đầu đi không nhìn hắn nữa.

"Tiểu tiên, xin cáo từ."

Tiểu hồ ly nghe thấy Trịnh Tại Hiền rời đi, ghé vào ngực mẫu thân, cuộn tròn thân mình, nước mắt đã dâng đến mi vẫn cố gắng nén lại không cho chảy ra.

-hết chương II-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip