Chương VII


Kim Đình Hựu thất thần trở về đã thấy mẫu thân đợi mình ở trong sân.

"Đình Hựu."

Châu Hiền Thần Quân gọi.

Kim Đình Hựu chẳng dấu nổi hai mắt đỏ hoe vô lực đáp lại.

"Mẫu thân..."

Châu Hiền Thần Quân thấy bộ dạng con trai như vậy cũng đoán được tám chín phần. Đứa nhỏ này căn bản vẫn không thể chấp nhận được chuyện hôn ước. Từ nhỏ, Kim Đình Hựu đã không muốn đề cập đến hôn ước, luôn lảng tránh mỗi khi nhắc đến. Bà tận lực vì đứa con này mà kéo dài thời gian đến năm trăm năm. Cứ nghĩ trưởng thành hơn một chút, Kim Đình Hựu sẽ hiểu được đây không chỉ đơn thuần là chuyện thành thân giữa một nam và một nữ. Nhưng đứa trẻ được nuông chiều vẫn mãi không chịu hiểu.

"Trông con mệt mỏi quá, mau về ngủ một giấc đi. Tình cảm này nên buông xuống đi thôi."

Châu Hiền Thần Quân vuốt tóc con mình an ủi.

"Mẫu thân..." 

Đình Hựu trầm giọng nói.

"Mẫu thân, hôn sự có cách nào hủy bỏ được không?"

"Đình Hựu, chúng ta là tộc Bạch Hồ Ly Thanh Khâu, là thượng cổ thần thú. Ngọc Đế vẫn mơ ước thần lực của chúng ta. Cho dù chúng ta đến Thanh Khâu mấy trăm năm nay, không màng tới thế sự, im lặng tiêu dật mà sống nhưng Ngọc Đế vẫn là không yên lòng. Lần này muốn kết thân, con cho là chuyện đơn giản như vậy sao? Đây là Ngọc Đế đối với chúng ta tạo một cái trói buộc. Nếu chúng ta trái lời thì chỉ có chờ nhận trừng phạt."

Châu Hiền Thần Quân thở dài.

 "Ta và phụ thân con biết cũng không muốn bắt con phải gánh trách nhiệm lớn lao này. Nhưng bây giờ trên vai con là vận mệnh sinh tử của tộc hồ ly Thanh Khâu. Chúng ta không làm khác được. Con không thể làm khác được. Mẫu thân xin lỗi con. Mẫu thân xin lỗi vì bắt con làm Thanh Khâu tiên quân, bắt con làm con trai chúng ta..."

Kim Đình Hựu nghe thấy những lời này của mẫu thân thì trái tim quặn lại. Cậu không phải là không nghĩ cho phụ mẫu, không phải là không nghĩ cho tộc hồ ly Thanh Khâu. Nhưng trọng trách này quá lớn lao với cậu rồi.Có lẽ chỉ còn một con đường duy nhất này thôi.

"Con hiểu rồi, mẫu thân đừng tự trách. Đúng là không thể làm khác được. Con đi nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải dậy sớm đúng không?"

Châu Hiền Thần Quân cảm giác con trai đã xuôi xuôi, mỉm cười nhẹ giúp cậu sửa sang lại vạt áo xộc xệch.

"Đừng nghĩ lung tung nữa con nhé."

Kim Đình Hựu gật đầu khẳng định, rồi chậm chạp bước về phía phòng ngủ. Rồi sau đó như nhớ tới chuyện gì, cậu quay đầu lại nhìn thật sâu vào mắt mẫu thân, giống như những lời cuối, rành mạch nói.

"Mẫu thân, con cảm ơn mẫu thân và phụ thân đã sinh ra con. Con chưa từng trách hai người đã sinh ra con. Con yêu hai người nhiều lắm."

Châu Hiền Thần Quân đợi con mình về hẳn phòng đóng cửa mới che miệng, cúi đầu, thấy không rõ bộ dáng. Nàng muốn khóc nhưng không thể. Nàng không thể ở tỏ ra yếu đuối, nàng phải mạnh mẽ vì con.

Nàng cùng phu quân, là hy vọng của tộc Bạch Hồ Ly.

Nếu ngay cả nàng cũng ngã xuống, hạnh phúc xây dựng bao nhiêu năm nay cũng sẽ sụp đổ.

Ngày đính hôn giữa Thanh Khâu tiểu tiên quân và Ngũ Công chúa hết sức náo nhiệt. Mặc dù ai nấy đều biết tiểu tiên quân và công chúa được đình ước từ nhỏ, nhưng năm trăm năm đã trôi qua mà đại hôn vẫn không được tổ chức, không khỏi rấy lên những bàn luận không đáng có. Tiệc đính hôn lần này giống như khẳng định quan hệ giữa Thiên Giới và tộc Bạch Hồ Ly vẫn khăng khít lắm, chỉ là đang muốn chờ ngày lành tháng tốt mà thôi.

Những tiên gia đến tham dự quần áo rực rỡ đủ sắc màu, nói nói cười cười chúc tụng, tiệc vui càng tăng thêm phần nhộn nhịp. Ngũ công chúa mắt ngài mày ngọc trang điểm lộng lẫy, lại thêm thần sắc hạnh phúc hân hoan. Bất cứ ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ tán thưởng.

Người phàm chốn nhân gian không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hôm nay bầu trời xanh trong lại thường, thời tiết nhu thuận ôn hòa, còn có cầu vồng đẹp đẽ vẽ ngang qua.

Ngũ công chúa được hàng dài tiên tử đưa tới đại điện, từng bước từng bước hướng về phía người nàng yêu thương. Lần đầu tiên gặp người ấy là lúc nàng còn nhỏ lắm, nàng theo phụ thân tới Thanh Khâu vãn cảnh. Giữa bao nhiêu vị tiên gia lớn tuổi lại có một tiểu ca ca trắng trẻo đáng yêu kéo nàng đi chơi. Tiểu ca ca kể cho nàng rất nhiều chuyện thú vị ở Thanh Khâu, tiểu ca ca hái trái cây chín mọng cho nàng nếm thử, tiểu ca ca còn nắm tay nàng để cùng nhau bước qua dòng suối nhỏ. Nàng từ ngày đó đã thích tiểu ca ca lắm. Khi biết nghe tin tiểu ca ca chính là Thanh Khâu tiểu tiên quân đã đính ước với nàng từ nhỏ thì nàng lại càng vui mừng. Nàng đã nguyện ý gả cho tiểu ca ca. Nàng vẫn luôn thích tiểu ca ca cho dù tiểu ca ca khi trưởng thành đối với nàng lại có phần lạnh nhạt.

Dẫu sao nàng đợi được rồi. Nàng đợi qua năm trăm năm, cuối cùng cũng có thể thành thân với Đình Hựu ca ca.

Có điều đại lễ lại không thể tiến hành, bởi vì một trong hai nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện.

Đợi hồi lâu, chúng tiên đều lộ vẻ khó xử. Giờ lành đã qua một khắc, tân lang không đến là chuyện gì? Đối với người thường đã là chuyện xấu hổ, huống chi lại là công chúa thiên giới.

Mặt mũi Ngọc Đế và Vương mẫu đã đen đến không thể đen hơn. Mấy người lắm chuyện, liếc nhìn người của tộc Bạch Hồ Ly  thấp giọng xì xào. Nếu quả thực tân lang bỏ trốn, thì chính là ngày tàn của tộc Bạch Hồ Ly.

"Thiên lý nhãn!" 

Vương mẫu cuối cùng nhin không được hét lớn.

"Cho ta xem, Kim Đình Hựu tiên quân đang ở đâu vui chơi mà quên cả ngày lành tháng tốt thế này?"

Lời này thốt ra mang mười phần giận dữ.

Bị gọi thẳng tên, Thiên Lý Nhãn trong lòng buồn bực. Nhiệm vụ của hắn có phải là tìm trẻ đi lạc đâu. Nhưng đắc tội Vương mẫu khẳng định không có kết cục tốt, hắn không thể trêu vào. Thiên lý nhãn hướng xa trăm dặm, đều không thấy bóng dáng Kim Đình Hựu. Ngược lại ở nơi không xa, đột nhiên không biết nhìn thấy gì, run rẩy quỳ xuống.

"Sợ hãi gì cái gì? Tìm thấy người rồi sao?"

Thiên lý nhãn kích động nói. 

"Vâng! Đã tìm thấy rồi!" 

Hắn liếc nhìn hai vị Thần Quân Thanh Khâu một cái rồi mới tiếp tục bẩm báo.

"Bẩm Vương mẫu nương nương, Đình Hựu tiên quân, hiện đang ở Tru Tiên đài."

Trịnh Tại Hiền nghe được lời này, chén trà đang trên tay cầm không chắc, rớt xuống vỡ tan trên mặt đất.

Thần điện nhất thời im lặng, sau khi nghẫm lại lời Thiên Lý Nhãn thì trở nên hoảng loạn.

Không đợi phân trần rõ ràng, hai vị Thần Quân lập tức niệm khẩu quyết gọi mây hướng Tru Tiên đài bay đi. Trên điện chúng tiên lập tức phản ứng vội vã theo sau.

Trong nháy mắt, thần điện trở nên trống trải, chỉ còn Trịnh Tại Hiền và Ngũ công chúa đứng trên điện ngẩn người.

Ngũ công chúa kéo bỏ khăn trùm đầu ngã quỵ, nàng ngước mắt nhìn Trịnh Tại Hiền.

"Tại Hiền lão sư, Đình Hựu ca ca... Tại sao..."

"Sẽ không có việc gì đâu." 

Trịnh Tại Hiền cắt ngang lời Ngũ công chúa.

"Chúng ta đi xem tình hình thế nào."

Dứt lời, Trịnh Tại Hiền nâng Ngũ công chúa bị ngã trên mặt đất dậy, vội vàng cưỡi mây bay đi.

Không có việc gì.

Không có việc gì đâu.

Nhất định không có việc gì.

Tiểu hồ ly, ngàn vạn lần, không được làm chuyện điên rồ.

- hết chương VII -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip