Yêu xa...


8.

Jungwoo đang cảm nhận được 1 hiện tượng lạ: chú người yêu của cậu thật sự dính người muốn chết. Lúc vẫn còn crush, ai mà ngờ được ông chú mặt lạnh kiêu sa, là tình nhân trong mộng của bao người hóa ra lại trẻ con thế này? Chú Jaehyun trừ giờ hành chính phải đi làm, trừ thêm cả việc vệ sinh cá nhân các kiểu, thì tất cả khoảng thời gian còn lại toàn tâm toàn ý bám dính lấy em người yêu, theo nghĩa đen.

Jungwoo cũng biết thế nên chỉ lựa lúc chú không có nhà mới đi ra ngoài làm đủ việc này việc kia: đi shopping, đi dạo phố, đi thăm họ hàng, rồi chào hỏi bạn bè gần xa để còn chuẩn bị Nhật tiến. Chứ nếu bất chấp đi vào lúc khác, chú không thấy cậu đâu, thì ai là người phải đền cho cái mặt dài thườn thượt nũng nịu của Jaehyun đây?

Vậy mà hôm nay, Jaehyun tất tưởi phi về từ 5 rưỡi mà Jungwoo vẫn chưa có mặt ở nhà.

"Woo, em đang ở đâu thế?"

"Em đang ở nhà Markeu... Á, này này, ai bắn tôi đấy? Haechan đúng không?"

"Markeu? Markeu nào?"

"...Yah, chơi lại đi... Lại ván mới đeee"

"Jungwoo, em nghe tôi nói không?"

"Ò, chú, em đang bận chút, lát em về với chú nha. Tút tút tút"

"Woo..."

Jaehyun nhìn túi gà chiên thịnh soạn đang bốc khói nghi ngút, tự nhiên thấy tủi thân ghê gớm. Đây là quán nổi tiếng thành phố, hắn phải mất công đỗ xe rồi đứng xếp hàng hơn 20 phút mới mua được, dự định sẽ cùng nhóc con đáng yêu có một tối Netflix and chill tuyệt cú mèo, thế rồi sao? Em người yêu bận ríu rít với tên Mác cư Mác cọt nào đó, chưa thấy bóng dáng mặt mũi đâu cả. Yêu đương thế này có chết dở không cơ chứ!

Chính Jaehyun cũng cảm nhận được một hiện tượng lạ. Từ trước tới nay, từ chuyện tình gà bông chích chòe đến hẹn hò qua loa chốn công sở, thời còn trẻ trâu hắn đều đã trải qua. Không thể nói hắn kinh nghiệm tình trường tẻ nhạt được, nhưng lại càng không thể nói là phong phú. Hắn thuộc tuýp người chẳng bao giờ chủ động, và đặc biệt tôn trọng sự riêng tư, rất ghét kiểu kè kè dính như sam của những cặp đôi sến súa. Thế mà bây giờ, con người này quay ngoắt 180 độ, vì gặp được Kim Jungwoo. Cậu nhóc như một vầng thái dương làm trái tim hắn tan chảy mềm xèo. Trong đầu hắn toàn là hình ảnh em người yêu trắng trắng xinh xinh, lúc nào cũng muốn dính lấy em, vì xa là bồn chồn, mà ở gần thì rạo rực. Mỗi sáng thức dậy được ngắm khuôn mặt em nghiêng nghiêng say ngủ, tự nhiên nhận ra việc phải đi làm, Jaehyun thực sự cân nhắc liệu khối tài sản của mình có đủ để chu cấp thất nghiệp đến già, chỉ nằm nhà ngắm Jungwoo thôi được không. Với cái đà này, mấy bữa nữa em sang Nhật rồi, hắn chịu đựng kiểu gì đây?

"Chú ơi, Woo của chú về rồi nèee"

Jaehyun đang mải nghĩ ngợi nên không để ý có một chú cún con biết lỗi, ôm chầm lấy lưng mình từ đằng sau thủ thỉ:

"Em về chú vui hôngggg"

Hắn bặm môi, lúm đồng tiền hờn dỗi chìa ra trên mặt:

"Em đi chơi cũng biết đường về à? Đã là hơn 8h rồi!"

"Chúuuu, thật sự là em nhớ chú lắm luôn ấy, chỉ mau mau chóng chóng muốn về thôi. Nhưng mà Markeu cứ giữ em ở lại chơi nốt 1 tí 1 tí, nên em không nỡ từ chối. Thật luôn, thật đấy ạ."

Nói nhớ tôi mà lúc tôi gọi cứ mải chơi game dập luôn cả máy à. Nói nhớ tôi mà còn chèn tên của đứa con trai khác vào trong câu à.

Chụt.

Cậu nhóc nhìn khuôn mặt vẫn bí xị kia, thấy chỉ có lời nói ngon ngọt xuông thì không xong, đành dùng hành động để lấp liếm cho cái tội ham chơi bỏ bồ. Chiêu thơm má cọ mũi rúc đầu vào cổ trước giờ vẫn luôn hiệu quả, mà lần này cũng có vẻ hoạt động trơn tru.

"Em nhớ chú mà"

"Em thích chú nhất!"

"Lần sau em sẽ về sớm ơi là sớm, chờ chú về chơi với em"

Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, mà anh hùng rơm hay dỗi Jung Jaehyun thì còn chẳng thèm cố gắng chống đỡ, cứ thế sà vào lòng mĩ nhân họ Kim, lúm đồng tiền chuyển trạng thái lún sâu vào tình yêu, tông giọng trầm ổn phát ra toàn là mật ngọt:

"Được rồi, tha cho em. Mà em ăn gì chưa? Sao đu lên người tôi lại nhẹ hều thế này?"

"Tôi có mua gà rán hiệu Đông Anh nổi tiếng đấy, ăn ăn ăn"


9.

"Em xuống sân bay rồi, đang trên đường về nhà."

Jungwoo tựa vào cửa kính taxi, mở lại điện thoại thông báo cho Jaehyun đầu tiên, vì chú dặn đến đất Nhật 1 cái là phải alo ngay cho chú.

"Ừ, em có mệt không? Em đi taxi nào, có phải hãng của sân bay không? Không có ai đến đón em à? Mà em đã ăn gì chưa, tôi nghe giọng em nhỏ quá. Với lại ở đó..."

"Chúuuu, em ổn mà. Chú đừng có lo, chú ngủ đi nhé, 2h sáng rồi. Lát tới nơi em nhắn lại với chú nha. Em yêu chú nhất"

"Được rồi, em nhớ nhắn lại cho tôi"

Jaehyun nhìn điện thoại vừa ngắt máy, trống rỗng vô cùng. Hắn không lưu tên Jungwoo, vì hắn đã thuộc lòng dãy số ấy, thuộc lòng hết mọi thứ về em, mà chính hắn cũng vậy, người ở đây nhưng tâm trí thuộc về em mất rồi. Chẳng biết Jungwoo có ngủ ngon không, nhưng đêm nay ở Seoul có một kẻ si tình giấc chẳng thành.


10.

Jungwoo mất không lâu để quen với cuộc sống mới. Sáng đi học, chiều đi làm, tối đi chơi, chút thời gian rảnh còn lại vừa vặn dành cho bản thân và những mối quan hệ mới. À, dành cả cho chú người yêu nữa chứ nhỉ.

Jaehyun thì ngược lại. Đã 3 tháng rồi, hắn chưa tìm được cách để lấp đầy khoảng trống của Jungwoo. Ai mà ngờ yêu xa lại khó khăn như vậy? Em người yêu xinh đẹp tuyệt trần của hắn ở Nhật không biết có nhớ nhung gì đến cái tên già này không, nhưng mà hắn thì đang để dành gộp hết ngày nghỉ phép để rục rịch bay sang đó rồi đây này.

Như thường lệ, sau khi nhắn tin rải rác cả ngày, 7h tối sẽ là lúc chú Jaehyun Facetime. Bình thường gọi 1 cái là Jungwoo kiểu gì cũng bắt máy ngay, kể cả khi đang ăn tắm ngủ nghỉ. Thế mà hôm nay hắn gọi liền 3 cuộc, đến lần thứ 4 em mới nghe, mà em lại còn đang không ở nhà.

"Em đang làm gì thế? Sao tôi gọi mãi mới được?"

"Xin lỗi chú nha, em để điện thoại ngoài phòng khách nên không để ý. Hihi, chú nhìn nè, cái này em làm đó."

"Hửm? Cái gì vậy?"

Jungwoo vừa hua hua đĩa cơm lươn trước mặt, vừa ríu rít khoe:

"Hôm nay senpai mang cơm lươn đi ăn trưa ngon bá cháy, thấy em thích quá nên về nhà dạy em cách làm. Chú đợi khi nào em về em làm cho chú ăn thử, đảm bảo không ngon không lấy tiền, ăn 1 lần nghiện cả đời!"

"Về nhà dạy? Em đang ở cùng ai vậy?" – Jaehyun bắt đầu nhíu mày.

"À, quên mất em không giới thiệu với chú. Yuta oppa, đây là chú Jaehyun nè. Chú ơi, đây là Yuta oppa, senpai của em ở trường"

Oppa? Cái quái gì vậy? Từ Hyung thì quẳng đi đâu?

Một thanh niên tóc vàng hoe buộc đuôi ngựa đeo tạp dề hiện lên trên màn hình, chào bằng tiếng Hàn nhưng đặc sệt giọng Nhật:

"À xin chào, nghe tên anh Jaehyun đã lâu. Tôi là Yuta"

"Chào cậu. Tôi là Jaehyun. Cậu thông cảm cho người yêu tôi, đến giờ này vẫn làm phiền cậu"

"Đâu có gì, là tôi rủ em ấy mà."

"Cũng muộn rồi, Jungwoo nên về để cậu còn nghỉ ngơi"

"Không, hôm nay em ấy ngủ lại nhà tôi. Ngày mai chúng tôi còn có hẹn đi cắm trại" – Yuta vừa nói vừa quay sang cười với Jungwoo, và cậu nhóc thì gật đầu lia lịa đồng tình.

"Đúng rồi chú, ngày mai bọn em đi cắm trại nên giờ vẫn đang chuẩn bị cơm với các thứ đồ này. Chú thấy em có khéo tay không hihi"

Rõ ràng Yuta đang cười thân thiện mà sao Jaehyun thấy đáng ghét thế nhỉ?

"Đâu có, ngày mai Jungwoo có hẹn đi chơi với tôi rồi mà" – Jaehyun ngắt lời – "Chiều mai tôi tới Tokyo, em không đón tôi sao?"

Jungwoo trợn mắt ngạc nhiên:

"Ơ chú lại đùa em à? Chú đã nói với em mai chú đến Nhật bao giờ đâu?"

"Thì bây giờ tôi nói đây. Em đi cắm trại hay đi đón tôi nào?"

Đáp án khá rõ ràng. Hôm sau Jungwoo chạy ào tới nhào vào lòng đón chú người yêu ở sân bay.

Còn Yuta oppa thì có 2 suất cơm lươn và 1 bát cơm chó khổng lồ. Thêm một chút giấm chua loét của chú Jaehyun nữa. Đủ để đi cắm trại cả tuần.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip