Chương 6

Hiển nhiên là Jungwoo tránh mặt anh sau sự việc ngày hôm đó. Cậu không đợi anh để cùng về như mọi ngày, đến tình cờ gặp nhau ở thang máy cũng không. Mà Jaehyun cũng chẳng có can đảm để liên lạc với cậu. 

Lần gặp mặt tiếp theo trớ trêu thay là tại đám tang của Cha Minho. 

Tất nhiên là Jungwoo không thông báo với anh, chỉ là ngày Cha Minho mất mẹ hắn đã làm loạn một góc bệnh viện. Tiếng than khóc tiếc thương đứa con xấu số, tiếng mắng nhiếc bác sĩ bất tài và không thể thiếu tiếng chửi rủa mạt sát cậu trai đáng thương. 

Khi Jaehyun bước vào phòng tang lễ, anh lập tức thấy vẻ mặt bơ phờ của Jungwoo. Cậu mặc hanbok trắng đứng bên cạnh người mẹ chồng đang gào khóc, nói những lời không đầu không đuôi. Cậu thoáng kinh ngạc khi thấy anh rồi ngay lập tức giữ vẻ mặt thản nhiên. Dù sao Jungwoo cũng chẳng còn sức lực đâu mà nghĩ đến chuyện thắc mắc hay gì khác. 

Jaehyun lặng lẽ thắp một nén nhang rồi chắp tay theo thủ tục. Anh chẳng có bao nhiêu tiếc thương dành cho người đã khuất. Anh cẩn trọng nhìn về phía Jungwoo, bởi vì rõ ràng là người nhà của Cha Minho vẫn nhìn theo anh kể từ giây phút anh giới thiệu bản thân.

"Tôi xin lỗi."- Anh nói rất khẽ chỉ đủ để cậu nghe thấy.

"Cảm ơn anh đã đến."- cậu đáp rồi lại quay về bận rộn với việc cúi đầu chào từng người khách vào viếng.

Jungwoo cúi gằm mặt nên anh không thấy rõ biểu cảm của cậu. Jaehyun chẳng thể nán lại nên cũng nhanh chóng rời đi.

"Tại mày! Tại tất cả chúng mày! Trả Minho lại đây!"

Tiếng người đàn bà đầy oán thán vang vọng căn phòng mang hai màu đen trắng u ám. Những ngôn từ xấu xí xé toạc tim gan mà Jaehyun phải dằn lòng mới không lao tới ôm cậu, đưa cậu khỏi nơi đây. Điều Jungwoo cần bây giờ không phải là một người xuất hiện kéo thêm rắc rối cho cậu.

Cha Minho- hắn ta đến cuối cùng vẫn ra đi trong trong sạch. Chẳng ai biết những việc đáng khinh hắn từng làm. Chẳng ai biết những đau đớn mà hắn mang đến cho Jungwoo, người mà hắn từng thề non hẹn biển. 

-

Jaehyun chầm chậm đỡ Sohee lên giường. Anh vừa mới đẩy cô đi dạo vòng quanh công viên bên ngoài chung cư để hít thở không khí trong lành sau một ngày nằm dài trên giường. Đây là việc Jaehyun làm mỗi ngày kể từ khi Sohee hồi tỉnh. Cô giúp việc sẽ đến để chăm sóc Sohee vào ban ngày, còn Jaehyun dành thời gian cho cô vào buổi tối. Bác sĩ nói Sohee sẽ phải mất một khoảng thời gian để phục hồi chức năng tuy nhiên đôi chân của cô sẽ không thể trở lại linh hoạt như trước tai nạn. Một diễn viên múa bị mất đi đôi chân thì còn gì đau đớn và châm chọc hơn. Jaehyun chăm sóc cô cho đến tận ngày hôm nay phần là vì thương hại, phần là vì trách nhiệm. Sự thật là Jung Jaehyun trên pháp luật vẫn là chồng của Park Sohee.

"Anh định cứ thế này à?"- Sohee cất tiếng hỏi khi Jaehyun đắp chăn cho cô.

"Thế này là làm gì cơ?"- Anh bình thản hỏi ngược lại.

"Anh biết hết rồi mà đúng không?"- cô cũng chẳng hề giao động nhìn thẳng về phía anh- "Chuyện của em và anh Minho."

"Ừ, anh biết. Anh đã đọc tin nhắn trên máy điện thoại của em."- Ký ức về ngày hôm đó chợt quay trở về rõ nét. Khoảng khắc mọi niềm tin về người vợ anh yêu thương vỡ nát.

"Thế thì tại sao anh... tại sao vẫn còn tốt với em thế?"

"Ừ nhỉ? Tại sao lại thế nhỉ?"- Jaehyun cảm thấy thật cay đắng. – "Em xem, anh có thể làm gì khác? Bỏ rơi em à? Hay nổi điên lên? Là em thì em có làm thế không?"

Cuộc đối thoại giữa họ chỉ toàn là những câu hỏi. Những câu hỏi muốn nghe đối phương trả lời nhưng đồng thời cũng không muốn biết đáp án. Jaehyun không thể phủ nhận được việc Park Sohee là người con gái anh trân trọng nhất cuộc đời này. Và bởi vì lẽ đó anh cũng chẳng thể nào tha thứ cho Park Sohee.

"Em..."- Cô ngập ngừng, mất đi vẻ tự tin thường thấy- "Em xin lỗi anh. Nhưng em... em yêu anh ấy..."

"Em biết anh ta đã có gia đình mà phải không? Em có biết cậu bé đó đáng thương thế nào không? Em có biết cậu bé đó ngoài Cha Minho người mà em yêu ra thì chẳng còn gì khác không???"- Jaehyun chợt gắt lên. Yêu à? Còn có lý do nào tệ hại được hơn không?

"Em biết. Em biết hết. Nhưng em yêu Minho và Minho cũng yêu em."- Sohee tuôn ra những lời bào chữa.

"Chỉ tình yêu là đủ à?"- Jaehyun nhếch môi- "Người ta không nhân danh tình yêu để làm tổn thương người khác! Người ta không nhân danh tình yêu để làm những việc độc ác như thế đâu Park Sohee!"

Không khí trong căn phòng trùng xuống. Nghĩ tới dáng vẻ của Jungwoo ở đám tang ngày nọ là tim Jaehyun thắt lại. Chỉ cần tình yêu là muốn làm gì thì làm? Chỉ cần cái chết là giải quyết tất thảy mọi chuyện được hay sao? Vào một giây, Jaehyun không hiểu được tại sao anh lại có thể kết hôn với người con gái như Sohee. Một người con gái nhẫn tâm phá vỡ hạnh phúc của bản thân và hủy hoại hạnh phúc của người khác. Kim Jungwoo không bao giờ, không bao giờ đáng phải nhận hết tất cả những bất hạnh đó chỉ vì cái gọi là tình yêu.

"Cha Minho chết rồi."- Jaehyun gằn giọng, không giấu được giận dữ.

Vẻ mặt của Sohee chợt biến sắc tựa như không tin vào sự thật, môi mấp máy nhưng không phát ra từ ngữ nào. Thật nực cười khi đây là biểu cảm đặc sắc nhất của Sohee kể từ khi tỉnh lại. Cô còn chẳng hề vui mừng khi thấy Jaehyun bên giường bệnh. Vậy mà bây giờ...

"Em tỉnh lại được mấy ngày thì Cha Minho cũng đi."- Anh tiếp tục - "Em nói đúng. Anh ta rất yêu em. Anh ta vì đỡ cho em mà bị tổn thương đến nội tạng nên mới không qua khỏi đấy. Tình yêu của hai người là lớn nhất. Chúc mừng em đã tìm được người yêu em hơn cả tính mạng."

Jaehyun không thấy hối hận khi nói ra những lời cay nghiệt. Anh cũng không thấy thương tiếc khi những giọt nước mắt rơi xuống trên bàn tay trắng nõn của Sohee. Mọi chịu đựng và vị tha đều có giới hạn. Jaehyun kéo ghế đứng dậy bước đi không hề quay đầu lại.

-

Jaehyun nhận được đơn ly hôn từ phía Sohee đúng một tuần sau đó.

Bố của Sohee đã gọi điện hẹn gặp anh để hỏi rõ lý do vì Sohee nhất định không mở lời. Jaehyun chỉ nói với ông rằng do anh đã thay lòng. Tất nhiên bố Sohee không tin. Làm sao mà tin cho nổi? Có người chồng thay lòng đổi dạ nào mà bỏ công bỏ việc hết mực dịu dàng chăm sóc vợ lúc ốm đau không?

Nhưng sự thật tình yêu đã không còn. Và việc trái tim anh hướng về Jungwoo không thể biện minh đơn giản bằng phút yếu lòng hoặc sự đồng cảm. Cho nên Jaehyun nói rằng anh thay lòng cũng không phải hoàn toàn sai sự thật.

Bởi vì là thuận tình ly hôn lại chưa có con cái nên thủ tục không quá phức tạp. Jaehyun gặp lại Sohee ở phiên hòa giải, cả hai điềm tĩnh trả lời các câu hỏi được đưa ra, khẳng định không có tranh chấp gì về tài sản và quyết định ly hôn là đến từ hai phía. Sohee cũng là một cô gái cứng rắn, cô đã gạt đi khi Jaehyun nói cô có thể sở hữu căn hộ của họ. Tất cả tài sản chung đều được chia đều công bằng theo đúng pháp luật.

"Em tự làm được mà anh không cần giúp em đâu."- Sohee từ chối khi Jaehyun đưa tay đỡ cô đứng dậy. Soohee không còn ngồi xe lăn nhưng vẫn phải chống nạng đi lại không thuận tiện.

"Em đi về thế nào? Có cần anh giúp gọi xe không?"- Jaehyun hỏi.

"Không cần đâu anh. Có bố đợi em ngoài kia rồi."- Sohee lắc đầu, mái tóc dài luôn được cô chăm sóc nâng niu đã được cắt ngắn ngang vai có phần lạ lẫm. – "Em biết chuyện bố đến tìm gặp anh, nên em đã kể hết với bố. Bố nói bố thấy có lỗi với anh, không dám nhìn mặt anh nữa..."

"À..."- Thì ra đó là lý do ông ấy chỉ đến tìm Jaehyun đúng một lần rồi cũng không liên lạc. Với một người bố yêu thương con như ông ấy, việc thấy cuộc hôn nhân của con gái trên bờ vực tan vỡ chắc chắn muốn tìm cách hàn gắn, nhưng đáng tiếc là không phải chuyện gì cũng hàn gắn được.

"Jaehyun... em mong chúng ta vẫn có thể làm bạn... sau này... nếu anh đồng ý."- Sohee ngập ngừng nói khi cả hai đã bước ra khỏi phòng hòa giải.

"Ừ sau này... nếu còn gặp lại."- Jaehyun gật đầu. Park Sohee cô gái anh từng yêu, có lẽ phải rất lâu anh mới có thể tha thứ cho cô, nhưng anh biết đến cuối cùng anh vẫn chẳng thể nào ghét bỏ cô được.

"Giờ em định làm gì?"- Jaehyun hỏi. Anh đi cùng tiễn cô ra tận xe. Bố Sohee đã đến đây rồi thì anh muốn chào ông ấy một tiếng.

"Em à? Em sẽ quay lại đoàn múa. Giám đốc nói họ đang cần giáo viên hướng dẫn."- ánh mắt cô đượm buồn- "Thế còn anh?"

"Anh cũng chưa biết. Nhưng chắc anh sẽ thử làm một vài việc mình thích."- Jaehyun nhún vai.

"Dù anh làm gì em cũng mong anh hạnh phúc."- Sohee cười một nụ cười đầy chân thành.

"Em cũng vậy nhé."- Anh mỉm cười đáp lại.

Jaehyun cúi đầu chào bố của Sohee, giúp cô lên xe rồi nhìn chiếc xe bốn chỗ chuyển bánh dần mất hút phía cuối con đường.

Hạnh phúc vào thời điểm này đối với anh là một thứ gì đó quá xa xỉ. Đến lời thề nguyền hạnh phúc bên nhau trọn đời còn có thể tan thành mây khói. Anh không chắc còn có hạnh phúc nào chờ đợi anh trong tương lai nữa hay không.

Nhưng mọi thứ vẫn tiếp diễn và Jaehyun phải hướng về phía trước.

Còn về Jungwoo. Anh không nghĩ tìm gặp cậu là một ý kiến hay. Ít nhất là ngay lúc này. Tất cả bọn họ- anh, Jungwoo và cả Sohee- cần không gian riêng, cần những khoảng lặng để trái tim thôi nặng trĩu và sắp xếp lại cuộc sống bị đảo lộn suốt thời gian qua.

Jaehyun bước đi và bắt đầu nghĩ xem anh nên bắt đầu làm gì với tư cách là một người đàn ông độc thân. 

-tbc-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip