4/ vĩ độ giả tưởng

"Yuta, anh có nghĩ chim cánh cụt đang bay không, bay dưới mặt biển ấy."

Kim Jungwoo hai tay ôm đầu gối ngồi trên sô pha, chất giọng trong trẻo thốt lên vài điều chẳng hợp logic mà Nakamoto Yuta nghĩ nếu đổi thành một ai khác nói thì anh lập tức sẽ mắng người ta điên khùng. Bởi vì buổi trưa có lịch trình cá nhân nên Yuta được phép vắng tập hôm nay, thuận tiện coi như ở nhà trông đứa nhỏ bị bệnh đằng kia.

"Di chuyển dưới nước thì là bơi chứ."

Nước ép được đặt xuống trước mặt Jungwoo, phần của người lớn tuổi hơn là cà phê. Anh nhìn qua màn hình đang phát sóng tập tính của các loài ở Nam Cực. Ánh sáng từ ti vi phản chiếu lên đôi ngươi Jungwoo vài màu sắc xanh đỏ khó tả, có lẽ Jeong Jaehyun nói đúng, một khi ở bên cạnh Jungwoo thì sẽ không cảm thấy cậu kì lạ nữa, nó thuộc về phạm trù cuốn hút nhiều hơn. Tựa như nhà khoa học hứng thú với ngàn vạn vì sao trong vũ trụ bao la, Yuta nhấp ngụm cà phê đắng nghét, trí não thanh tỉnh không ít, tự cảm thán.

"Đáng thương nhỉ, được gọi là chim vậy mà đôi cánh đó chưa từng tiếp xúc với không khí trên bầu trời."

Ngập trong màn nước sẽ không biết được cảm giác chao lượn, quen với lạnh lẽo sẽ không biết thứ màu xanh ngập tràn ánh nắng mặt trời kia rốt cuộc trải dài đến đâu.

"Em nghe nói có vài loại bay được, với một khoảng cách gần và thấp thôi."

Vừa dứt lời thì giọng đọc tiêu chuẩn trong màn hình nói về những cuộc di cư, chú chim nhỏ với lớp lông bám sát cơ thể ì ạch đập cánh. Nakamoto Yuta là kẻ sống quen với chủ trương thực tế, dù sao hiện thực vốn dĩ tàn nhẫn, mỗi cá thể muốn sống sót đều phải nỗ lực khôn cùng.

"Bầu trời chỉ dành cho kẻ biết bay, chứ đâu dành cho mấy kẻ cố gắng học bay."

Jungwoo không quá thất vọng với sự thật phơi bày trước mắt, cậu chống cằm nhìn ly nước ép màu cam sóng sánh, khoé môi nhếch lên lấy trong túi áo hộp thuốc lá và quẹt diêm. Đầu lọc màu vàng thành thục kẹp giữa đốt ngón hồng hồng và khói thuốc quẩn quanh hoàn toàn không hề phù hợp với khuôn mặt Kim Jungwoo, chuyện này trong nhóm chỉ có Yuta và Taeyong biết.

Điện thoại trên bàn bỗng dưng hiển thị tin nhắn, Jaehyun bảo anh sắp về, tròng mắt Jungwoo vô thức co lại rồi mỉm cười. Điếu thuốc cháy vừa quá nửa đã bị chủ nhân dập tắt, rõ ràng không muốn để lại dấu vết gì cho Jaehyun biết, khác hẳn với điệu bộ càn rỡ vừa nãy. Nakamoto chẹp lưỡi nuốt phần cả phê còn lại.

"Tình yêu cũng đồng dạng."

"Sao ạ?"

"Chuyện em thích Jaehyun, không phải cứ cố gắng thì sẽ có kết quả tốt đẹp."

Yuta không phải là người đầu tiên nói với cậu điều kiểu thế, đến cả những quy luật hiển nhiên nhất như mỗi ngày trôi đi theo chiều Trái Đất quay và vĩ độ trải ngang từ Nam Cực đến Bắc Cực cũng đang cười nhạo cố gắng ngu ngốc của cậu. Biết rõ thì là vậy, chỉ là khi trên người đã có một triệu vết thương rồi thì có bị đâm thêm một nhát nữa cũng đâu hề hấng gì.

"Yuta này, em nói rồi một ngày em có thể lật ngược vĩ độ, anh có tin không?"

Không tin, tất nhiên rồi. Nhưng mà giọng nói Jungwoo bình thản tựa như chuyện đấy là việc lông gà vỏ tỏi chẳng đáng nửa đồng, như thể sáng nay em ăn loại bánh mình yêu thích. Đốt ngón mảnh mai vẫn còn bám hơi thuốc kéo một đường qua thành ly nước cam rồi cầm nó lên và đứng dậy, mỉm cười với Nakamoto Yuta.

"Đúng là cố gắng không phải lúc nào cũng thành công. Nhưng mà em liều lĩnh thử một nghìn lần, rồi đến lần thứ một nghìn lẻ một em nhất định có thể có được thứ em muốn."

Nụ cười của Kim Jungwoo ướm màu nắng và sạch sẽ sống động, là loại tồn tại khiến người khác dễ sinh lòng ghen tị, là nụ cười trải qua năm tháng mài dũa mà thành.

Ý trên mặt chữ thì đơn giản, song Yuta với ý định của Jungwoo vẫn còn mờ mịt. Cho đến khi anh rửa xong tách cà phê trong bếp rồi quay lại đã nghe tiếng thuỷ tinh rơi vỡ phát ra từ phòng của Jungwoo và Jaehyun.

"Kim Jungwoo?"

Hai má Jungwoo hơi đỏ ngồi bệch dưới sàn đầy mảnh vụn thuỷ tinh lung tung, hai đầu ngón tay phải phủ một lớp máu tươi, nhiều đến mức nhỏ từng giọt xuống. Cậu nhíu mày cắn răng nhịn cơn đau tê đến tận não, vẫn còn sức kêu Yuta đợi mình.

"Đợi cái gì? Anh tìm đồ sơ cứu cho em."

"Không. Jaehyun sẽ về, anh đừng làm gì cả."

"Chỉ vì chuyện đó?"

Từ vị trí này hai người đều nghe tiếng cửa lớn mở và tiếng bước chân, Jungwoo liếm ướt môi cười trừ, đôi mắt lại vô cùng kiên định.

"Nước cam tẩy được vị thuốc trong miệng, còn mùi thuốc lá bám trên người em chỉ có máu mới có thể đuổi chúng đi."

A, vì tình yêu rốt cuộc con người còn làm được những gì?

Lật ngược vĩ độ, để chú chim cánh cụt uốn mình sảy rộng cánh bay giữa đám mây trắng bồng bềnh, nhấn chìm lớp lông vũ của hải âu xuống tận đáy đại đương.

Lật ngược vĩ độ, để trong mắt Jeong Jaehyun vốn dĩ chẳng có ánh trăng sáng nào, chỉ có một mình Kim Jungwoo mà thôi.

Chuyện sau đó hiển nhiên đi theo ý định mà Kim Jungwoo mong muốn. Mà có lẽ còn hơn cả như thế, Jungwoo bị sốt là do Jaehyun làm, hẳn nhiên Jaehyun cho rằng mọi chuyện xảy ra với Jungwoo sau đấy đều phần nào vì Jaehyun.

So với biết ơn, con người ta thường sẽ bị ám ảnh với cảm giác có lỗi hơn.

Đôi khi Nakamoto nghĩ kì thật Kim Jungwoo không giống cún mà cậu giống mèo vậy. Loài động vật uyển chuyển giấu móng vuốt sắc nhọn phía sau đệm thịt mềm mại, dạng khôn ngoan thuộc về suy tính cẩn thận từng chút một. Kim Jungwoo tựa như đứa nhỏ biết chừng mực, cậu chưa từng yêu cầu điều gì vượt quá giới hạn. Nhưng mà, Kim Jungwoo cũng tựa như đứa nhỏ ranh ma biết như thế nào sử dụng điểm yếu của mình khiến cho những người xung quanh vô thức ngả mũ chào thua phải làm theo ý cậu. Ngày từ lúc đầu, Nakamoto Yuta đã nhìn rõ điểm mấu chốt này, chỉ là anh không có ý định vạch trần nó. Dù sao anh cảm thấy phương diện không thường được Kim Jungwoo biểu lộ ra kia ngược lại phần nào đó làm Yuta khá nể phục, thú vị hơn hẳn hình tượng ngọt ngào mềm mại ép ra đường mật mỗi khi đứng trước camera.

Yuta sợ phiền muốn chết, nếu đã biết rõ mục đích của cậu tất nhiên càng không phá huỷ, qua loa bảo ở nhà chán nên lại đến công ty làm vlive. Về chuyện đó ngoài chút xíu hài lòng, Jungwoo cảm thấy áy náy nhiều hơn.

"Nếu đau thì nói anh."

Giọng nói của Jaehyun kéo tâm trí Jungwoo trở về thực tại. Cậu ngồi trên giường Jaehyun, để anh vệ sinh vết thương cho mình.

"Không đau nữa."

Nói dối.

Kim Jungwoo chịu đau kém nhưng cậu sẽ không nói điều đó ra ngoài. Ngoan ngoãn nhíu chặt mày khi cồn thấm vào vết cắt, bên trong ẩn nhẫn tận hưởng toàn bộ lo lắng và tư vị hối lỗi của Jeong Jaehyun cho cậu.

"Cố chịu một chút, có cái này tặng em."

Cậu bật cười, nói bằng giọng mũi.

"Anh dỗ con nít à."

Sự thật chứng minh Jeong Jaehyun thuộc hình mẫu đàn ông hoàn toàn đáng tin. Anh lấy trong túi vòng đeo chân được bện bằng dây đỏ, đơn giản đính kèm mặt chú cún mà Jungwoo ưa thích, cẩn trọng từng chút một đến mức ôn tồn hỏi cậu là có thể đeo không mới hơi dịch người nửa quỳ nửa ngồi hẳn dưới sàn, tay nâng chân Jungwoo lên.

Phần da ít tiếp xúc với ánh sáng vừa nhạy cảm vừa trắng nõn, Jaehyun biết cậu gầy nhưng không nghĩ cậu sẽ gầy đến thế, chỉ cần nắm tay lại liền gần như bao trọn cổ chân kia. Jaehyun lắc đầu đuổi mấy tư tưởng kì lạ, chăm chú quấn sợi dây đỏ một vòng.

Từ góc độ này cậu có thể thấy đỉnh đầu anh, lọn tóc nhuộm về đen mềm mại và giữ độ dày nhất định. Bàn tay với từng đốt ngón rắn rỏi xinh đẹp quen cầm chặt micro hiện tại cẩn thận cột chặt nút thắt nhỏ xíu, không quên giải thích.

"Của một brand không phổ biến mấy mà đám bạn giới thiệu nên mua cho em."

"Đột nhiên lại tặng quà cho em?"

Vì đền bù cuộc hẹn bị lỡ hôm trước? Vì cảm giác cần chịu trách nhiệm cho cơn sốt của cậu? Hay đơn giản chỉ muốn gạt bỏ đi cảm giác tội lỗi trong lòng anh?

Thế mà khác với mọi khả năng có thể xảy ra, Jaehyun hài lòng với thành quả của mình trước khi ngẩng đầu, nở một nụ cười vẽ ra hai cái đồng điếu nho nhỏ chân thành nhìn cậu.

"Lúc thấy chiếc vòng chân này tự dưng anh cảm thấy, nếu Jungwoo đeo nó, hẳn là sẽ rất xinh đẹp."

Giây phút ấy, đầu óc Kim Jungwoo lập tức nảy ra cái ý nghĩ, cả cuộc đời này cậu có lẽ chẳng thế yêu ai khác được mất.

"Jaehyun, anh có thích em không?"

A, đúng là tự tìm đường chết.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip