16. Sơ Mi Trắng
Trời ấy vậy mà cũng sắp sang thu. Nơi góc cuối sân trường, cành cây già khẳng khiu với mấy khóm hoa li ti trắng đục đã bắt đầu vươn mình nở rộ, tỏa ra thứ hương thơm lúc có lúc không, vấn vương trong làn khí quyển. Những con nắng dài lăn mình lười nhác trên nền gạch đỏ, bầu trời trong vắt chẳng gợn một bóng mây, tâm trạng như bị ai đó chầm chậm phết lên một lớp bí bách nhàn nhạt.
Ông trời đúng thật keo kiệt. Đã đầu thu rồi mà vẫn chưa chịu thả cho tôi một chút gió mát lành..
Hít lấy một hơi thật sâu. Chững lại. Rồi thở hắt ra. Tôi nặng nề nâng tầm mắt hướng về phía thầy giáo đang ôm chập tài liệu rảo bước tiến vào lớp. Kim đồng hồ nhếch dần đến con số chín giờ sáng. Âm thanh quạt trần vù vù chạy trên đầu làm tai có chút ù. Lớp vải đồng phục thô dày bám vào cơ thể bị đóng chen chúc trong cạp quần kaki màu xanh tím khiến tôi chỉ muốn mau mau tan học để có thể chạy thật nhanh về nhà mà lột sạch tất cả.
Các trường cấp ba thuở ấy thường có hai dạng áo đồng phục. Loại ngắn tay và loại dài tay. Đa số đều ưa chuộng kiểu dài hơn. Ngoài lý do chủ chốt là khi mặc kiểu này, bọn béo sẽ trông mi nhon, còn bọn gầy lại có vẻ da thịt đầy đủ. Thì còn do yếu tố thời trang. Tụi con gái thời bấy giờ cứ luôn tung hô cái mô-típ soái ca sơ mi trắng, còn nhấn mạnh phải là sơ mi dài tay. Hệ quả là đám con trai, dù trời có nóng như thiêu như đốt cũng cố sống cố chết đồng loạt ních vào chiếc áo dài, còn cái áo ngắn thì bị vùi sâu trong tủ, có khi còn chẳng thèm tháo mác hay bóc ni-lông bọc ngoài ra.
Điển hình của trào lưu này chính là Trung Bổn Du Thái và Từ Anh Hạo. Trời nóng phát sốt mà hai thằng điên ấy ngày nào cũng đầu tóc bóng lộn, đóng bộ lượt là, lượn đi lượn lại trước mặt tụi con gái. Hạo Vàng bóng bẩy thế nào tôi chưa biết, chứ con quỷ ở bẩn Thái Du Côn thì ngày nào cũng làm tôi tăng máu. Áo sơ mi của cậu ta do không chịu thay giặt mà đầu tuần trắng sáng, cuối tuần ố vàng. Đã lười tắm thì thôi, lại còn lấy chai xịt phòng tôi tặng mà xịt vào người. Từ Anh Hạo mũi điếc không ngửi được chứ tôi ngồi cạnh đúng là như tra tấn!
"Da cậu..nóng nhỉ?"
Đang yên đang lành, bỗng từ bên trái thốt ra một câu không đầu không cuối.
Tò mò đưa mắt sang liền bắt gặp nụ cười mỉm quen thuộc của Trịnh Tại Hiền. Cái kiểu cười nông nông, không quá sâu để thu hút sự chú ý, nhưng lại vừa đủ để phác họa cặp má lúm mờ nhạt, tạo cho người đối diện một cái nhìn hảo cảm.
Phút chốc tôi tự hỏi, không biết nụ cười này là bẩm sinh hay Trịnh Tại Hiền đã tập luyện rất nhiều để có thể thuần thục trưng ra bất cứ khi nào hắn muốn?
Nhíu mày đáp lại, ngụ ý bản thân không hiểu rõ điều hắn vừa nói. Trịnh Tại Hiền bèn nhấc đôi lông mày khuôn nét rõ ràng của mình lên, sau đó hạ hàng mi dày hướng xuống phía bắp tay, nơi đang cùng tôi tiếp xúc da thịt.
Ở cái giai đoạn ai ai cũng phát cuồng với sơ mi trắng - dài tay - cài cúc, thì có tôi là kẻ khác biệt. Ngày ngày cứ chỉ chăm chăm áo cộc ngắn tay mà khoác lên người. Nếu nhà trường thay đổi tư tưởng cho học sinh mặc quần đùi đi học nữa thì tôi đây có lẽ sẽ đội ơn ngàn lần. Thậm chí nhiều lúc cảm thấy độ ngắn của ống tay áo vẫn hơi dài, tôi còn cố xắn lên thêm vài gấp.
Chỉ không nghĩ, Trịnh Tại Hiền cũng học theo kiểu mặc này của tôi.
Bàn chật người đông, cánh tay hai người cứ vô thức như thế mà chạm sát vào nhau.
Có lẽ do bản thân ngay từ đầu đã chẳng mấy để ý đến con người trầm lặng bên trái.
Cũng có lẽ do xúc cảm mềm mại, dễ chịu của làn da bên cạnh khiến tôi chạm vào rồi liền thoải mái mà chẳng muốn rời đi.
Có lẽ, ừm, có lẽ vậy.
Tuy lúc nào cũng treo trên mặt một nét tươi cười hòa nhã nhưng Trịnh Tại Hiền lại là một kẻ rất kiệm lời. Đối với các bạn xung quanh, không vồn vã song cũng chẳng kênh kiệu kiêu sa như đám học giỏi toàn năng vẫn thường phô bày.
Đông Vĩnh gọi đó là kiểu thân thiện đủ dùng.
Tôi thì không rõ. Chỉ thấy mỗi lần cậu ta mở miệng ra, tôi liền chỉ biết hóa đá.
Đơn cử như tình huống đụng chạm này đây.
Trịnh Tại Hiền lúc này vẫn duy trì bộ dạng mỉm cười 'nhức nhối'. Ánh mắt chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà một mực đuổi theo từng biểu cảm trên khuôn mặt tôi. Khiến bản thân tôi đã xấu hổ muốn độn thổ lại còn lúng túng tay chân như thằng ngốc. Nhanh chóng như đỉa phải vôi rụt tay ra khỏi 'hiện trường', tiếp đó vừa cười gượng gạo đáp lại Trịnh Tại Hiền, vừa từ từ đổ toàn bộ thân trên về phía thằng bạn chí cốt bên phải, cố gắng tạo ra khoảng cách lớn nhất có thể với cậu thủ khoa.
Du Thái bị tôi ngả ngớn lên người thì dồn hết sức lực mà gồng mình chống chọi, cắn răng không để bản thân trở thành 'domino' ngã về phía Từ Anh Hạo. Chắc đã rút được bài học từ vụ cùi chỏ dạo nọ.
Trước cảnh tượng 'đáng thương' ấy, tôi đành nhắm mắt.. mặc kệ.
Thực lòng chẳng muốn bản thân cùng với Trịnh Tại Hiện có tiếp xúc nào quá phận. Chúng tôi đâu có phải kiểu quan hệ bạn bè thân thiết tới mức có thể thoải mái đụng chạm da thịt?
.
Cả khoảng thời gian dài dồn ép Du Thái, cuối cùng cũng tới giờ tan học.
Thái làu bàu đẩy người tôi ra xa, sau đó tiếp tục làu bàu thu dọn sách vở, rồi làu bàu vác cặp sách lao ra ngoài. Tôi vội vã chạy theo sau cậu ta, vừa cười hề hề vừa lôi trong balô ít kẹo dưa hấu lấy trộm của Hưởng Sâu Đo để dâng lên tạ tội.
Quả nhiên, có cái ăn - mọi chuyện liền khác. Tôi và Thái lại như chưa từng có cuộc chia ly mà ôm vai bá cổ dắt díu nhau tới nhà gửi xe. Khi ra đến gần cổng trường thì chợt nhớ đã để quên bình nước cam mẹ chuẩn bị cho ở trong ngăn bàn, tôi bèn bảo thằng bạn đứng chờ mình ở dưới còn bản thân phi về lớp lấy đồ.
Lúc ở hành lang cầu thang tình cờ trông thấy hai bạn nữ từ trong phòng học của mình đi vụt qua, má đỏ hồng, miệng tíu tít nói cười. Mang theo tò mò tiến gần tới cửa lớp bèn bắt gặp hình ảnh Từ Anh Hạo và Trịnh Tại Hiền bên trong.
Hạo Vàng lúc ấy đang ngồi vắt vẻo trên bàn, quay người về phía cửa ra vào. Bóng lưng to lớn của hắn che lấp một phần thân trên và khuôn mặt của Trịnh Tại Hiền - kẻ vẫn yên vị ở chỗ ngồi của mình.
Vào thời khắc tôi chuẩn bị bước một nhịp đi tới thì âm giọng trầm đục của Hạo Vàng vang lên, buộc tôi phải khựng lại.
"Mày đóng kịch cũng giỏi thật đấy!"
Từ Anh Hạo đưa tay lên phần mái dài trước trán vừa vuốt, vừa nói:
"Rõ ràng ghét cay ghét đắng đám người ngu ngốc đó mà vẫn tươi cười đáp lại. Mày nhiệt tình như thế từ bao giờ?"
"Hừ, đấy là do mày không biết.."
"Chỉ riêng việc phải nhìn tụi đó thôi cũng làm tao, ghê tởm."
Chẳng rõ khi nói ra lời lẽ ấy, khuôn mặt của Trịnh Tại Hiền trông ra sao.
Hai từ "ghê - tởm" từ miệng hắn thốt ra như những cây kim sắc nhọn đâm chọt vào tai tôi, khiến mắt căng ra vì đau nhức.
Tôi thực không ngờ tên thủ khoa tĩnh lặng lại là con người như thế này.
Chắc hẳn khi phải chen chúc cùng Từ Anh Hạo và ba người xa lạ khác trên một băng ghế, hắn đã khó chịu lắm.
Chắc hẳn khi phải cười nói trò chuyện với chúng tôi, hắn đã phải kiềm hãm bản thân rất nhiều.
Trên tất cả, chắc hẳn hắn đã vô cùng buồn nôn khi bị tôi đụng chạm.
Chắc hẳn, không, chắc chắn là vậy!
Hắn - Trịnh Tại Hiền - đã dùng "ghê-tởm" để biểu lộ mà.
Quay lưng chạy chối chết xuống dưới sân trường. Trong đầu tôi lúc này chỉ muốn mau thoát khỏi nơi này, tránh thật xa hai kẻ bên trong lớp học. Sợ rằng nếu cứ đứng đó thêm một giây nữa cổ họng sẽ trào lên thứ dịch vị chua loét, chân sẽ bị đóng cọc, tai sẽ bị những lời lẽ cay độc đâm cho ù điếc.
Dùng tất cả sức lực có trong cơ thể, như mũi tên phóng ra từ cây cung, tôi lao đầu về phía trước.
Mọi thứ trước mắt đều trở nên hỗn độn.
Suy nghĩ 'phải chạy' khiến đôi chân như gắn thêm động cơ mà điên cuồng sải bước.
Phải tới lúc nhìn thấy tấm biển hiệu giặt là quen thuộc, tôi mới vỡ ra..
Trong lúc mất trí, đã bỏ quên Du Thái cùng chiếc xe đạp ở cổng trường rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip