19. Nụ Hôn Đầu
Trống ngực dồn dập.
Làn hơi nóng bỏng của Trịnh Tại Hiền như những cọng lông vũ vờn quanh từng tấc trên da thịt khiến tôi ngay cả thở cũng không dám.
Tầm nhìn bị hạn chế mà trở nên mờ nhạt, tất cả những gì tôi thấy được lúc này chỉ là hàng mi đen dày cùng sống mũi thẳng tắp của người bên trên.
Đã đôi lần trong những giấc mơ không 'lành mạnh', tôi đã từng thấy bản thân mình cùng Kẹo Dâu Nhỏ nắm tay. Cùng em ôm. Cùng em hôn môi.. Đối với một thanh niên mười sáu chưa nếm mùi tình ái, khoảnh khắc ấy chính là điều tuyệt vời nhất. Đẹp đẽ tới nỗi, mỗi lần tỉnh mộng bật dậy, tôi lại cố tự ru mình vào giấc ngủ để tiếp tục được chạm vào em.
Tôi vẫn luôn cho rằng, đối tượng thân mật của mình từ trước đến nay và cho tới tận những năm tháng sau này sẽ luôn là em, Lý Mười – cháu nội đời thứ bảy của võ sư Lý Tư, chứ chẳng phải bất kì một cô gái nào khác..
Càng không phải là một-thằng-con-trai.
Một thằng mình ghét-cay-ghét-đắng.
Và, mẹ kiếp.. lại còn.. NỤ HÔN ĐẦU như thế này!!!!!
Tức giận tuôn ra thành luồng nhiệt khí từ bụng chạy thẳng lên đại não. Cơ thể bắt đầu điên cuồng vặn vẹo phản kháng. Tay muốn vung lên, chân muốn thúc xuống. Song lại bị thân hình đồ sộ của kẻ bên trên khóa chặt. Máu nóng sôi sục trong người không sao thoát ra. Đầu hết nghiêng trái lại nghiêng phải để lẩn tránh nụ hôn.
Có điều,Trịnh Tại Hiền một mực không cho tôi trốn. Nhất nhất đuổi theo, chuẩn chỉnh và dứt khoát, không để phiến môi của hắn và tôi trượt khỏi nhau.
Tôi như hóa dại, há miệng cắn phập vào môi dưới của Trịnh Tại Hiền. Lòng hả hê khi nghe được tiếng rít lên khe khẽ thoát ra từ hắn.
Những tưởng Trịnh Tại Hiền sẽ vì đau mà thả tôi ra, ai ngờ con ngươi màu sẫm suốt từ nãy vẫn luôn nhắm nghiền bỗng mở trừng nhìn tôi.
Ánh mắt sắc nhọn phóng ra tia nguy hiểm.
Đôi môi vẫn không di chuyển mà ở trên miệng tôi phát ra một tiếng cười khàn đục.
Bỗng nhiên tôi thấy lạnh.
Cái lạnh chẳng phải đến từ sàn đá dưới lưng, mà từ chính con người đang ở trên mình.
Có lẽ, tôi sai rồi.
Ngay từ đầu không nên gây sự với hắn.
Không nên quan tâm chuyện hắn khinh miệt bạn bè cùng lớp, chuyện hắn đóng kịch hay hai mặt thế nào.
Càng không nên để hắn kéo vào phòng dụng cụ.
Ước gì tôi có thể thu mình nhỏ lại hay tàng hình biến mất.
Ước gì có thể như loài rùa, chui vào trong mai để không phải hứng chịu cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống này.
Cổ họng chỉ vừa kịp thoát ra một tiếng kêu nhỏ rồi ngay lập tức mọi âm thanh của tôi sau đó đều biến thành những tiếng lùng bùng không rõ.
Trịnh Tại Hiền như con thú hoang, vươn lưỡi sang quấn lấy lưỡi tôi bắt đầu lùng sạo. Hắn vừa cắn, vừa mút, nhất định không chừa cho tôi lấy một giây phản kháng.
Buồng phổi gào thét dữ dội. Tôi như con cá nằm trên thớt, chỉ biết cố gắng lựa theo từng chuyển động của Trịnh Tại Hiền mà giảm bớt xung đột cũng như tìm lấy chút không khí cho mình.
Vị máu tanh lúc đậm lúc nhạt, chẳng rõ từ môi ai, ngập tràn trong khoang miệng.
Cứ thế này chắc tôi sẽ bị Trịnh Tại Hiền ăn.. ăn đến một cọng xương cũng chẳng còn.
Ngay vào lúc cảm thấy bản thân sắp lịm đi vì thiếu dưỡng khí, kẻ bên trên mới chịu dừng hung hăng.
Hắn chậm rãi liếm lên vết thương do chính mình để lại trên môi tôi, rồi sau đó mới từ từ ngồi thẳng dậy.
Không quan tâm bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu thê thảm.
Cũng chẳng thèm xem khuôn mặt của Trịnh Tại Hiền đang trưng ra loại biểu tình gì.
Tôi khép hờ mắt, cảm nhận sự chua xót cùng uất ức lan vào từng mạch máu, vươn lên cổ, lên mặt và trào ra ngoài khóe mi.
"Cậu.."
Trịnh Tại Hiền chắc có lẽ sẽ không lường trước được..
Một thằng con trai bị đánh đau vẫn gan lì chiến đến cùng như tôi, lại có thể dễ dàng khóc vì.. bị hôn.
Hắn đờ người nhìn tôi, đáy mắt ẩn chứa sự hoang mang.
Trong một tích tắc được thả lỏng, tôi vùng dậy thoát khỏi gọng kìm kẹp, không bỏ lỡ một giây mà tức tốc mở chốt cửa lao ra ngoài.
Cắm đầu chạy về phía thành rửa tay ở cuối góc sân trường, chọn lấy cái vòi mạnh nhất, tôi mở khóa van, vốc nước hất lên mặt.
Mắt cứ cay xè, không rõ là do nước mắt hay nước máy.
Nghĩ tới hình ảnh răng môi kịch liệt vừa qua, người không rét mà run lên từng hồi.
Đưa ray ra hứng những vốc nước lớn rồi điên cuồng súc miệng. Tôi lấy mu bàn tay quệt mạnh lên môi, di đi di lại, mặc kệ vết cắn Trịnh Tại Hiền để lại cho mình đang âm ỉ rỉ máu.
Rồi cảm thấy làm như vậy dường như vẫn chưa đủ, tôi tiếp tục đưa tay vào sâu trong cuống họng. Máu của Trịnh Tại Hiền. Nước bọt của Trịnh Tại Hiền. Tất cả, tất cả mọi thứ, tôi muốn phải được nôn ra hết.
Cho đến khi ruột quặn lên trào ra thứ mật vàng đắng ngắt, tôi mới bình tĩnh để dừng lại. Thả người khụy xuống thành bồn rửa mà ho sặc sụa.
Khốn nạn!
Khốn nạn!!
Khốn nạn!!!
Đường đường là một thằng đàn ông, lại bị một thằng đàn ông khác cưỡng hôn đến mức phải nôn ra mật.
Chuyện này mà đến tai người khác, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được với ai.
Qua một đoạn vừa chửi vừa tự giễu bản thân, tôi đứng dậy, xoay người, rồi chẳng hề ngạc nhiên bắt gặp hình ảnh Trịnh Tại Hiền, đang ở cách đó ba bước, hướng ánh nhìn u ám về phía mình.
Hoàng hôn đỏ rực sau lưng hắn báo hiệu cho tôi biết, hóa ra chúng tôi đã giằng co vật lộn nhau lâu như thế nào.
Trong khoảng trời sáng tối không rõ này, khuôn mặt Trịnh Tại Hiền đã không còn nét hung hãn, muốn nuốt tôi vào bụng như hồi nãy nữa. Song tất nhiên, cũng chẳng hề quay về vẻ mặt mỉm cười khuôn mẫu như mọi ngày.
Hắn đứng đó, với vết cắn nơi khóe miệng, nhìn tôi.
Đôi mắt sâu dập dềnh những điều tôi không hiểu.
Ẩn nhẫn?
Tức giận?
Đau khổ?
Hay..bi thương?
Tôi không hiểu. Cũng không muốn hiểu.
Chỉ biết đôi mắt ấy chắc chắn sẽ là một trong những thứ ám ảnh tôi suốt những năm tháng sau này.
---o0o---
"Á á.. môi anh?"
Chật vật trở về nhà, vừa cởi được đôi giầy đã bị tiếng hét của Sâu Đo làm cho giật mình, tôi cau mày ngước nhìn thằng nhỏ.
Vẫn bộ đồ hình quả dưa hấu quen thuộc, Hưởng một tay cầm xô rác, một tay chỉ vào mặt tôi, trợn mắt. Nhìn bộ dạng mồ hôi nhễ nhại là tôi biết, chắc lại vừa tranh thủ đi đồ rác rồi tiện thể đuổi nhau với thằng nhóc Đông Hách nhà bà bán muối rồi.
"Anh mày bị ong đốt, được chưa?"
Tôi với tay nhặt lấy đôi giầy xếp vào tủ, cố nhịn xuống cảm giác muốn vò đầu cái đứa đang ôm bụng cười hố hố trước mặt mình kia mà xoay lưng lết vào nhà.
"Ăn uống linh tinh cái gì để môi sưng vều lên thế hả???"
Bố tôi một bên cầm cán chảo rán cá, một bên vung đũa xào thịt bò, hành động điêu luyện như các vị đầu bếp chuyên nghiệp, cất tiếng gọi với theo khi tôi đi lướt qua gian bếp.
Mẹ ôm vợt đuổi muỗi đứng chặn giữa chân cầu thang, thấy tôi đi tới liền nheo mắt nhìn, tiếp đó không nhanh không chậm thả xuống một câu lạnh toát:
"Đánh nhau?"
Bố nghe thấy vậy liền dừng động tác, ngó đầu ra khỏi bếp, giọng lên quãng tám:
"Đánh nhauu??"
Hưởng lật đật từ cửa chạy vào, còn chưa kịp cởi dép đã hùa vào giọng điệu của bố mẹ mà hét theo:
"Anh Long, đánh nhauuuu?"
Nếu bây giờ Đông Vĩnh nhà bên có lao vọt sang rồi hòa cùng ba người này để chất vấn tôi, thì tôi đây cũng không lấy gì làm lạ.
Nuốt lấy một ngụm nước bọt cho thông họng, tôi thều thào lên tiếng:
"Con bị ngã dập.. môi xuống đất.. Cả nhà cứ ăn cơm trước, đừng phần con."
Rồi không để cho ai có cơ hội hỏi thêm, nhanh chóng lách qua người mẹ, chạy về phòng.
Đêm nay có lẽ tôi sẽ mơ ác mộng.
Không, chắc chắn sẽ mơ ác mộng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip