35. Con Nhà Võ
"Anh Long! Mẹ bảo đừng soi gương nữa, xuống ăn cơm!!"
Hưởng ló đầu qua khe hở giữa cửa phòng, cặp lông mày nhớn cao như đôi cánh hải âu sải giữa bầu trời quang.
Tôi ngoái nhìn Hưởng, rồi lại quay về hình ảnh của bản thân đang phản chiếu trong tấm gương trên tường. Da dẻ đen đúa, mặt ngày một nhọn dù đã cố ăn rất nhiều. Nhưng mấy thứ đó không quan trọng bằng cái đầu bị cạo dở, và một bên tai trầy xước đang rớm máu.
Cuối tuần này Lý Mười nhập học.
Chuyện của tôi về em sẽ rút ngắn từ đơn phương hai con phố sang đơn phương một ngôi trường.
Nhưng mà, với cái bộ dạng thảm bại này.. gặp em sao?
Sẽ chẳng có bộ phim kinh dị nào ám ảnh hơn việc bị đánh thức bởi âm thanh rè rè từ máy cạo đầu và khuôn mặt phóng đại của bố. Kèm theo đó là một chuỗi các hành động liên hoàn như trợn mắt, giật nảy người, tông đỡ xoẹt qua vành tai, chất lỏng màu đỏ tong tỏng xuống sườn má và ngực áo cùng tiếng hét thất thanh đánh rớt miếng dưa hấu của Hưởng Sâu Đo.
Sau thông báo chấn động của Kim Đông Vĩnh, tôi chỉ định chợp mắt một chút cho an thần trong lúc chờ ăn cơm trưa.
Nếu biết khi tỉnh dậy sẽ biến thành cái bộ dạng chó trụi lông, mèo cụt tai, gà sứt mào, chim đứt cánh,... thì có chết tôi cũng không ngủ.
Trước cái trừng mắt của mẹ, bố lấm lét nhìn tôi. Cuối cùng mới nhỏ nhẹ hứa, sau này không động vào cái tông đơ, hay ôm mộng làm nhà tạo mẫu tóc lừng danh nữa. Bố còn nói, sẽ đưa tôi tới tiệm salon ở quận bên kia để sửa lại tóc, coi như đền bù tổn thất. Do vẫn đang buồn đau vì ngoại hình như người rừng xuống núi của mình, tôi chỉ thờ ơ gật đầu cho qua chuyện.
Thế rồi bố đưa tôi đi thật. Vào tiệm salon sang trọng đắt tiền bậc nhất thành phố, cắt một kiểu đầu ngót của bố gần phân nửa số tiền lương phụ việc cho mẹ mỗi tháng. Làm tóc xong anh chủ tiệm còn giữ lại chụp vài bô ảnh làm mẫu để đăng lên mạng xã hội câu kéo khách hàng.
Vĩnh đứng đổ rác ở đầu phố, thấy tôi từ salon trở về mắt liền mở to như hai quả trứng. Cái tay vừa cầm rác cứ vậy vỗ vào người tôi đôm đốp, cười cợt như thỏ điên:
"Ê, bô giai đấy! Quả này tán người ta thì chỉ có đổ."
Tôi đau đến méo mặt, kéo cậu ta vào trong tiệm cơm, chỉ lên cái tai dán chẳng chịt urgo mà bắt đầu kể lể sự tình ban trưa. Thỏ điên nghe xong thậm chí còn cười lớn tiếng hơn. Cậu ta nói, trong cái rủi có cái may, giờ trông tôi thành thị lắm chứ không còn ngô ngố như giai phố núi nữa. Cũng nhờ cái tai trầy trật mà ngăn chặn được hiểm họa cho cả khu.
Tôi sờ sờ vành tai, trề môi đáp lại thì thân ảnh mang chiếc tạp dề nghiêm chỉnh bước ra từ sau quầy cơm khiến tôi đờ đẫn cả người.
"Anh Nhất?"
.
Từ nhà gửi xe băng qua sân trường rộng lớn, rồi leo hai tầng cầu thang cho tới khi đặt mông xuống dãy ghế cuối cùng, tôi luôn cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình, cả những âm thanh xì xào bàn tán. Du Thái ôm hộp xôi trứng vừa ăn vừa bước vào lớp, trông thấy tôi, biểu cảm so với con thỏ tiệm cơm chẳng khác biệt là bao.
"Tiểu Long Nữ, ta nguyện cụt tay vì em làm Dương Quá."
"Bố đấm!"
"Ngon giai nhỉ? Thảo nào nhiều đứa mãi không thoát nổi!"
Từ Anh Hạo không biết xuất hiện từ bao giờ, đưa bánh mì lên mồm nhồm nhoàm nhai. Cái nhìn cợt nhả thiếu đứng đắn khiến tôi không tự nhiên, khẽ gắt:
"Tào lao. Làm gì có ai."
Lời dứt, tôi nghe cái 'độp' ngay phía bên trái, quay sang thì phát hiện Trịnh Tại Hiền đã tới, còn vừa quăng mạnh balo lên bàn. Mới sáng ngày ra mặt mày đã như cả thế giới nợ tiền nhà hắn.
"Bọn con gái trong trường đang bàn tán ầm ầm rằng lớp chúng ta toàn mỹ nam kia kìa ha ha."
Anh Nhất cắm ống hút vào bịch sữa đậu nành của Hạo Vàng, làm một ngụm hùa theo.
Tôi mất tự nhiên đưa tay lên gãi đầu đánh trống lảng, chẳng may quệt phải vết thương bên vành tai liền rít vào một hơi đau đớn.
Tiếng rít không lớn, nhưng lại thành công lôi kéo đôi con ngươi màu mật ong đặc sánh quay sang.
Sáng nay ngủ dậy mới phát hiện nhà đã hết urgo, song do sợ muộn học nên đành để vậy mà vội vàng phi tới trường. Vết tông đơ xém, cứ thế phơi mình cho thiên hạ.
Ánh nhìn của Trịnh Tại Hiền gai góc tới nỗi, tôi có cảm giác vết thương đã khô sắp sửa vì sức nóng phóng từ hắn mà bục ra đổ máu. Tay vội đưa lên ôm lấy tai, xoay người trừng lại.
"Đừng có nhìn!"
Trịnh Tại Hiền mở miệng muốn nói gì đó nhưng đúng lúc ấy cô dạy Hóa bước vào lớp, nên lại thôi.
Cuối giờ học, tôi túm lấy Thái. Ngồi đợi cho tới khi các bạn đi về hết mới, kể về chuyện của Lý Mười. Thái vuốt cằm suy nghĩ có vẻ đăm chiêu lắm. Cuối cùng lại phun ra một câu khiến tôi ngỡ ngàng.
"Từ Anh Hạo biết chưa?"
"Không rõ."
Tôi chau mày lắc đầu. Nhớ lại chuyện khi trước, biểu hiện tức tối dọa người của hắn lúc hay tin có kẻ tỏ tình Lý Mười vẫn thấp thoáng trong ký ức. Có vẻ Hạo Vàng cũng thích em thật. Hai - ba năm trôi qua rồi, không rõ tình cảm ấy có còn như xưa hay đã đổi khác? Theo những gì tôi quan sát được, kể từ ngày học chung, Từ Anh Hạo chẳng hề tỏ vẻ đang yêu đương với bất kì ai. Hắn đối với tụi con gái, nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở tò mò hứng thú. Ngày thường vẫn cùng Du Thái dắt díu nhau lượn lờ khắp trường khắp chốn, hóa ra cũng chỉ là trêu hoa ghẹo bướm vớ vẩn chứ không hề có ý định với ai. Nếu nói, người được hắn đối xử khác lạ và đặc biệt hơn cả, thì chắc cũng chỉ có lớp trưởng Văn Thái Nhất thôi..
Đấy là tôi cho rằng như thế.
Chứ hiện thực thì vượt xa những gì tôi tưởng tượng..
.
Sáng thứ hai đầu tuần, cũng là ngày nhập trường của khối học sinh lớp 10.
Ngay từ đêm hôm trước, tôi đã trằn trọc không ngủ nổi, nghĩ tới mọi viễn cảnh để xuất hiện trước mặt em một cách tuyệt vời nhất. Ngày hôm sau còn dậy sớm tắm rửa cẩn thận. Quần áo là lượt phẳng phiu, giầy thể dục giặt sạch sẽ tinh tươm. Xịt một chút nước thơm bố vẫn dùng mỗi lần đi đám cưới hay tụ tập bạn bè lên cổ áo. Cố chăm chút cho bản thân chỉnh tề hết mức có thể, rồi hồi hộp bước ra khỏi nhà.
Vĩnh nói, nhất cự ly nhì tốc độ, cơ hội sau bao năm chờ đợi đã tới rồi, lần này nhất định không được bỏ lỡ.
Thái bảo, đẹp trai không bằng chai mặt, mà trộm vía tôi lại có cả hai. Giờ chỉ cần cố gắng lượn lờ thật nhiều trước Lý Mười, rồi chẳng mấy mà em xuôi lòng.
Với hỗ trợ đắc lực từ hai quân sư, tôi hi vọng tình yêu của mình sẽ sớm hé nở.
Có điều, việc tôi e ngại cuối cùng đã xuất hiện.
Ngay từ xa, tôi đã thấy nổi bật trong đám đông là Từ Anh Hạo một thân bảnh bao bóng lộn, ôm bó hoa lớn đứng trước cổng trường. Bên cạnh còn có hai tên tay chân hay vo ve theo hắn, mỗi đứa cầm một chiếc băng rôn màu đỏ chót với khẩu hiệu: "Mừng em bước tới thế giới của anh <3" vô cùng khoa trương, mà dù có nhìn ngang hay nhìn dọc cũng thấy chói mắt.
Thì ra vẫn giống như tôi, Từ Anh Hạo chưa từng bỏ cuộc.
Tôi đạp chậm lại rồi dắt xe một quán nước gần đó, âm thầm quan sát 'tình địch'.
Hiện tại là giờ 'cao điểm' tới trường, học sinh đi ra đi vào đông đúc tấp nập. Lạ lùng là, dù Từ Anh Hạo và bè lũ của hắn dàn trận ngay giữa cổng khiến giao thông vướng víu, cũng chẳng có sao đỏ hay bảo vệ nào ra nhắc nhở.
Căng thẳng ngồi đợi khoảng năm phút thì phát hiện bản mặt Hạo Vàng đột nhiên giãn ra, cười tươi xán lạn như được mặt trời chiếu rọi.
Tôi thấy da đầu mình tê buốt, tim như bị treo lơ lửng..
Người con trai đang bước tới kia chính là tình đầu trong mộng bao nhung nhớ của tôi.
Một mùa hè ít mon men lên phố trên ngắm trộm em, em tôi bỗng cao lớn lên hẳn. Chẳng còn là Kẹo Dâu Nhỏ bé xíu thuở nào. Khuôn mặt đáng yêu có phần thon gọn hơn trước, sống mũi cao thẳng với chóp mũi hếch lên như một con mèo, đôi mắt phượng hấp háy cười. Dù là Kẹo Dâu Nhỏ khi bốn tuổi, hay Lý Mười của năm mười sáu tuổi thì vẫn luôn làm tim tôi xao xuyến mà loạn nhịp.
Em có vẻ rất vui cho tới khi nhìn thấy Từ Anh Hạo.
Còn chưa kịp hoàn hồn vì hình ảnh của em, thì chỉ vài tích tắc sau, tôi đã thấy họ Từ nằm đo ván sõng soài ngay cổng. Hai đàn em bên cạnh luống cuống vo vội mấy chiếc băng rôn nhét vào túi quần, đầu cúi thấp không dám nhìn lên, cũng không dám chạy lại đỡ Hạo Vàng ngồi dậy.
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến tôi chẳng kịp quan sát em đã ra tay như thế nào. Chỉ có thể há mồm thầm thốt lên kinh ngạc. Con nhà võ có khác. Nếu không phải Từ Anh Hạo đã đứng chắn từ trước chiếm sóng khoa trương, không khéo chính tôi mới là nạn nhân nằm dưới chân em lúc này..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip