Chương 25: Cảm ơn em vì chưa bao giờ rời bỏ anh...

"Đã gặp cậu mợ chưa? Cho anh gửi lời hỏi thăm đến họ, anh còn một số việc phải giải quyết, khi nào xong anh sẽ đến gặp mọi người"


Jaehyun cúp máy, mọi thứ xung quanh trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Quyết định này là của Minhyung, cậu không khuyên cũng không cản, chỉ là người ở lại vẫn là người tổn thương nhất.


"Jaehyun à..."

"Anh dậy rồi sao? Có thấy mệt ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ"

"Không cần đâu, anh muốn ra ngoài một chút"

"Bây giờ trời đang rất lạnh, cơ thể anh không chịu nỗi đâu"

"Có em, anh không sợ!"


Cuối cùng Jaehyun cũng hết cách, cậu đành mượn chiếc xe lăn của bệnh viện rồi cùng anh đi ra ngoài hít thở không khí, dù sao không chỉ anh mà cậu cũng đã ở quá lâu trong căn phòng kia rồi. 

Hôm nay chỉ mới ngưỡng đầu tháng hai, vậy mà đã dần xuất hiện những trận tuyết nhỏ rơi lác đác trong tiết trời lạnh giá này. Dạo này nhiệt độ cũng chỉ tầm trung nên Jaehyun mới bớt lo lắng cho sức khỏe của Taeyong được phần nào.


"Anh muốn đến hoa viên của bệnh viện, anh nghe cô y tá nói ở đó có cây hoa đào nở rất đẹp"

"Chiều anh hết..."


Jaehyun đẩy anh ngồi trên chiếc xe lăn hướng thẳng đến khu hoa viên cách họ tầm 3m, cảnh tượng của nơi này cũng quá là hút hồn người nhìn quá đi. Cây hoa đào đã sống ở đây rất lâu rồi, được các nhân viên trong bệnh viện thay phiên nhau chăm sóc nên rất đẹp và khỏe mạnh. Kế bên được xây một ngôi chồi nhỏ tiện việc cho các bệnh nhân có thể ngồi ngắm những bông hoa đào nở, theo lời ngài viện trưởng của nơi này thì đó là liều thuốc tinh thần hiệu quả nhất cho họ.


"Anh thích chứ?"

"Ừm..."

"Taeyong à, trời lạnh rồi, chúng ta mau vào thôi"


Jaehyun không hề nhận được sự phản hồi của người kia, cậu ngồi xuống trước mặt anh, ngắm nhìn khuôn mặt đang chăm chú quan sát từng cánh hoa đào, tay đưa lên vuốt lấy mái tóc mềm mượt ánh đỏ của người yêu.


"Đã lâu lắm rồi, em mới thật sự nhìn thấy nụ cười của anh"

"Anh xin lỗi, khiến em vất vả như bây giờ Jaehyun..."

"Ngốc! Chăm sóc anh sao em có thể thấy vất vả được, chúng ta vào trong thôi"

"Hôm nay là sinh nhật của em, đáng lẽ chúng ta bây giờ đang nắm tay nhau, đi ăn ở đâu đó, cùng nhau chúc mừng sinh nhật em. Vậy mà lại vì anh..."

"Nếu anh nói những lời như vậy nữa em sẽ không nói chuyện với anh, chuyện này không bao giờ là lỗi của anh. Em muốn tự mình chăm sóc cho anh, muốn ở bên cạnh anh, và tận mắt thấy anh khỏi bệnh. Em có thể tổ chức cho mình hàng chục cái sinh nhật, nhưng anh chỉ có một mà thôi. Cho nên, anh nhất định phải khỏi bệnh. Tới khi đó, em sẽ dẫn anh đến Pháp, và cầu hôn anh!"

"Jaehyun à..."

"Em không quan tâm gì nữa hết, em chỉ muốn anh khỏi bệnh thôi. Lúc nhỏ là em buông tay anh, bây giờ em nhất định giữ anh bên mình. Dù anh có chết, anh vẫn phải chết bên cạnh em!"


Giọt nước mắt cảm động của Taeyong cuối cùng cũng rơi vì Jaehyun, kiếp này có phải anh đã may mắn quá không khi có cậu bên cạnh. Nếu cậu cứ như vậy, anh sẽ không nỡ rời đi, không nỡ bỏ cậu một mình, vẫn cứ ích kỷ giữ cậu riêng cho mình. 

Jaehyun không thể cứ bên cạnh một người như anh, không ai hiểu rõ bệnh tình của Taeyong ngoài bản thân anh, thời gian của anh sắp hết rồi, việc qua Mỹ điều trị có lẽ cũng không cần thiết nữa. Bây giờ, anh chỉ muốn dành hết khoảng thời gian cuối đời này ở bên cạnh cậu, ở bên Jaehyun của anh. Trước khi chết, Taeyong sẽ cho mình tư cách đó, tư cách người quan trọng nhất của cậu.

.

"Nhìn mà tao ngứa cái con mắt, chúng bây có thôi đi hay không?"


HaeChan bực mình đập mạnh ly nước xuống bàn nhìn đôi cẩu nam đối diện mình, bây giờ là lúc cậu phải chấp nhận sự thật là Lee Jeno và Na Jaemin đã trở thành người yêu của nhau. Vấn đề đáng nói chính là Na Jaemin đã phủi bỏ hoàn toàn sự có mặt của Lee HaeChan này mà trong mắt chỉ có tên ngồi bên cạnh. Coi có phải là chọc tức nhau không cơ chứ?


"RenJun à, chúng ta đi thôi. Ngồi ở đây một hồi tao sợ lại xảy ra đánh nhau mất"


HaeChan cầm tay RenJun đứng lên định rời đi thì cả hai va trúng vào người phía sau, cả ba cùng khay cơm bị hất văng lên rồi đồng loạt ngã xuống. Jaemin và Jeno vội đứng lên chạy qua đỡ cả ba


"Không sao chứ HaeChan? RenJun?"

"Tao với RenJun ổn, nhưng Jungwoo..."


Cả ba người quay qua thì đã thấy Jungwoo nằm bất tỉnh trên sàn, còn Jeno đang cố gắng lay cậu ấy tỉnh dậy.


"Đưa cậu ấy lên phòng y tế đi, cứ lay như vậy không biết bao giờ sẽ tỉnh đâu"

"Được"


Nói rồi cả bốn người cùng nhau đưa Jungwoo lên phòng y tế, một buổi trưa cũng không mấy suông sẻ gì với họ.


"Cậu ấy có bị gì nặng không cô?"

"Em ấy bị suy nhược, ăn uống cũng có vẻ bữa có bữa không, hơn nữa trên cơ thể em ấy cô phát hiện có một số vết thương mới chồng lên vết thương cũ. Ở trong lớp hay trong quan hệ bạn bè, em ấy có xích mích với ai mà bị đánh hay không lớp trưởng?"

"Jungwoo vừa mới chuyển vào lớp em mấy ngày thôi, cậu ấy nhìn có vẻ khá khép kín, các bạn cũng từng thử bắt chuyện nhưng có vẻ không hiệu quả cho lắm. Lúc nào nhìn thì tụi em cũng thấy cậu ấy đi một mình, với tính cách lầm lì đó thì cậu ấy không gây sự với ai mà để bị đánh đâu thưa cô"

"Nếu thật sự không phải ở trong lớp, thì vấn đề nằm ở gia đình em ấy rồi. Gọi cô chủ nhiệm giúp cô nhé lớp trưởng?"

"Vâng"


Sau khi nán lại một chút để chắc chắn Jungwoo hoàn toàn ổn thì cả bốn trở về lớp để tiếp tục học, suốt đoạn đường về lớp ai cũng nhớ tới lời nói lúc nãy của cô y tế


"Nếu thật sự không phải ở trong lớp, thì vấn đề nằm ở gia đình em ấy rồi..."


Câu nói đó liên tục vang lên trong đầu bốn người, trong bọn họ thì chưa ai tiếp xúc quá thân thiết với Jungwoo nhưng cũng hiểu được cậu ấy rất hiền lành, không lý nào lại bị bắt nạt, và càng không thể tưởng tượng được nếu những vết thương đó do gia đình gây ra thì quả thật không thể chấp nhận được.

Như biết được nỗi lo lắng của ba người, Jeno trấn an cũng như làm dịu lại không khí của cả bọn


"Các em đừng suy nghĩ quá, chắc sẽ không sao đâu. Cũng sắp đến giờ học rồi, mau về lớp đi. Chiều hẹn ở cổng nhé Jaemin"

"Tụi em biết rồi"


Đợi Jeno đi khỏi, Jaemin quay qua định kéo hai người kia về lớp thì đã không còn thấy HaeChan đâu


"RenJun à, HaeChan đâu?"

"Nó nói cần phải đi trả lại đồ"

"Thiệt là..."


HaeChan chạy hết tốc độ trở lại phòng y tế, lúc nãy cậu mới nhớ là bản thân đang giữ điện thoại của Jungwoo. Dù sao cũng cần phải trả lại, nếu không lúc tỉnh lại có khi HaeChan cậu bị quy là đồ ăn cắp cũng nên.


"Jungwoo..."


HaeChan ngỡ ngàng, đứng bất động tại chỗ. Cậu nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, vẻ mặt trầm lặng rồi quay lưng bỏ đi.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip