cái đuôi

Jaehyun nhìn đồng hồ trên điện thoại, hiện tại đã là nửa đêm và cậu không tài nào ngủ được. Không phải là Jaehyun không buồn ngủ, cũng không phải do có bệnh trong người, chỉ là mỗi lần nhắm mắt lại trong người cứ bứt bối không thôi. Jaehyun cứ thấy là lạ thế nào, nửa trên nặng như đeo chì, trên đầu còn có cảm giác có thứ gì đang ngọ nguậy.

A, thật là.

Trời ơi thử bị nghịch tai thế này thì đến sáng mai cũng không ngủ được!

Jaehyun đã làm nên tội tình gì để tên kia từ sáng đến giờ vẫn không chịu buông tha!!

Hết lăm le nắm đuôi giờ lại hành hạ tai người ta không cho ngủ!!!

Cái đồ tồi tệ Lee Taeyong này!!!!

Thật sự muốn cắn cổ hắn ta một phát cho ngủm luôn.

Nội tâm Jaehyun bắt đầu dậy sóng, hai mắt trừng cái người đang bám cứng ngắt trên người mình, lửa giận nổi lên phừng phừng.

Mà, ngoài mặt nói giận vậy thôi, ai dám gi—

À không, hôm nay Jung Jaehyun này sẽ giận một trận cho Lee Taeyong chỉnh đốn nết na lại!

Jaehyun chầm rãi quan sát đánh giá tình hình.

Lee Taeyong hôm nay ngủ cái tướng phải nói là vô cùng xấu xí, không ngoan. Bằng cách thần kì nào đó mà anh ta nằm tuốt trên đầu giường còn Jaehyun bị tuột xuống dưới, chân thò ra khỏi giường một đoạn. Taeyong gác chân ngang bụng cậu, một tay vắt qua vai, tay còn lại – nguồn căn của mọi đau khổ, đặt ngay trên đầu Jaehyun, cách vài giây lại táy máy một lần, trông có khác gì con tôm luộc cong queo không?

Làm sao một người có thể vừa ngủ vừa nhúc nhích như vậy được?

Đầu đuôi câu chuyện phải quay lại buổi sáng hôm nay. Đêm trước đó không biết Jaehyun ăn phải bùa mê thuốc lú hay bất cứ sản phẩm tà thuật nào, ngủ dậy trên đầu khi không dựng lên thêm hai cái tai mềm, phía sau còn mọc ra cái đuôi bông xù.

"Anh thề là anh không có làm gì hết á, Jaehyunie phải tin anh!"

Taeyong khẩn khoản nói, giọng nói run run như sắp đổ lệ tới nơi.

"Em chỉ hỏi thôi, không có mắng anh mà—"

Taeyong dường như chỉ đợi có thế, Jaehyun chưa nói hết câu đã thấy Taeyong phi thân cái ầm lên ghế, chộp lấy đuôi cậu cọ lấy cọ để.

"Mềm quá Jaehyunie~"

Thế giới quan của Jaehyun chớp mắt đã đổ sập, Taeyong này đúng là không đáng tin chút nào.

Mà, trong người sao tự nhiên ngứa ngáy quá vậy nè... không phải chứ...

"Taeyong, anh thích đuôi của em lắm à?"

"Ể?" Taeyong chơi rất vui vẻ, tạm thời tách khỏi cái đuôi một lát để trả lời Jaehyun thì trên đầu đã bám đầy lông rụng trắng xóa, "Thích chứ." Taeyong cười đến híp cả mắt, vừa xong công chuyện liền nhanh chóng quay về chỗ cũ tiếp tục vùi đầu vào nghịch, chẳng thèm để Jaehyun vào mắt.

"Nó cũng thích anh lắm đó." Jaehyun thở dài, "Nhưng mà nó mệt rồi."

Hai tay Taeyong bị Jaehyun chộp lấy, không cho phá nữa, Lee Taeyong tất nhiên là không chịu khuất phục.

"Thôi mà Jaehyunie đừng có keo kiệt như vậy. Cho anh sờ một chút nữa thôi."

Ai kia bắt đầu giở thói mè nheo như mọi lần nhưng Jaehyun ở chung riết cũng thành quen, ngón cái tìm đến mu bàn tay Taeyong nhẹ nhàng xoa xoa, khuôn mặt bỗng chốc tràn ngập thâm tình, nói:

"Cho anh sờ cái đuôi mọc ngược, chịu hong?"

Taeyong là người biết nhìn xa trông rộng, để tránh chuyện phải sờ cái đuôi còn lại của Jaehyun, anh ta quyết định dời tầm ngắm lên trên. Cho nên đêm đến mới xảy ra cớ sự này đây.

Jaehyun vừa vã mồ hôi mới hất được cái của nợ trên đầu xuống thì nó đã bắt đầu rục rịch toan quay về chỗ cũ, Jaehyun nhanh trí đạp nó lăn ra mép giường rồi quay lưng lại.

"Jaehyunie..."

Của nợ Taeyong lên tiếng.

"Giận rồi, hôm nay ngủ không cho nhìn mặt."

"Hmm..."

"Không cho ôm luôn!"

Biết là nhắm mắt rồi thì chẳng còn biết mình ngủ với ai nhưng Jaehyun nghĩ kĩ rồi, quay lưng vào mặt Taeyong cho anh ta biết thế nào là bị lạnh nhạt! Ôm cũng không cho luôn! Lỡ lát nữa Taeyong có hụt chân, trước mặt chỉ có tấm lưng vững chãi này, thích thì nhìn mà không thích cũng phải nhìn, có phải tủi thân lắm không ha ha ha.

"Jaehyunie, quay lưng cũng được, không cho ôm anh không ngủ được mà..."

Taeyong nhắm mắt lè nhè, chứng tỏ nãy giờ ngủ sung sướng quá mà, có mình Jaehyun này chịu cực thôi chứ gì. Tưởng xin xỏ vậy là xong hả? Jaehyun lần này sẽ không mủi lòng đâu!

"Jae..."

Ấy chết, s-sao lại níu áo người ta!?

"Cho ôm cái lưng thôi, không trả giá nữa!"

Jaehyun lạnh lùng nói rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Taeyong bị mắng cho to đầu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm lại cho ngay ngắn.

Và Jaehyun cuối cùng cũng được ngủ một giấc tử tế.

Chui vào giấc mơ thôi nào...

Jaehyun hình như mơ thấy chuyện chẳng lành thì phải... ơ kìa, cái đuôi sau mông bảo là nó đang bị kẹt ở một nơi kỳ quái, không tài nào thoát được...

Jaehyun trừng mắt lần thứ hai trong đêm.

Mẹ nó!

"Lee Taeyong! Dậy coiii!"

"Hmm...?"

"Thả ra."

"Thả cái gì?"

"Cái kẹp giữa chân mấy người kìa."

"À... cái đuôi không mọc ngược..."

Sao lại kẹp đuôi người ta hả? Nó rất là nhạy cảm đó!

Này Lee Taeyong đừng có cười hề hề như vậy chứ!?

Jung Jaehyun tức giận, hùng hổ xác theo cái gối bỏ ra ngoài, không quên sập cửa một tiếng thật to dằn mặt cái người nửa tỉnh nửa mơ đang vô cùng vui vẻ chiếm nguyên cái mền ôm ngủ.

Hành trình tìm kiếm giấc ngủ của Jaehyun đến đây là hết, Jaehyun sau một đêm quằn quại cuối cùng cũng có một kết cục viên mãn: bình yên ngủ thẳng cẳng trên ghế và không bị ai làm phiền. Jaehyun ngủ một giấc đến gần sáng thì bị cái lạnh đánh thức, chịu không nổi bèn lủi thủi lôi cái gối về phòng.

Cái cục trên giường thật là đáng ghét, đến lúc mấy người mọc ra cái đuôi mèo dài thật dài, tui sẽ dẫm đuôi của mấy người cho bỏ ghét. Hừ!

Taeyong hôm qua ăn no ngủ kỹ nên trời sáng đã tự động mở mắt, trong người khoan khoái khó tả, liếc sang bên cạnh định vuốt đuôi Jaehyun một cái trước khi người ta tỉnh dậy nhưng chẳng thấy đâu, ôi, cả tai cũng biến mất rồi này. Taeyong bĩu môi thả chân xuống, chuẩn bị trượt khỏi nệm.

Khoan đã!

Bị kẹt rồi!

Taeyong tròn mắt hoảng hốt, không phải chứ... cái cảm giác mắc kẹt này sao lại quen thế này...

Thôi xong rồi!

Phải bỏ nhà ra đi trước khi Jaehyun tỉnh dậy!

Taeyong nín thở cẩn thận kéo thứ đang bị Jaehyun đè dưới thân, sắp chuẩn bị thở phào một tiếng thì Jaehyun trở mình, đè lên đoạn mới vừa được giải cứu.

Taeyong khóc không thành tiếng, cắn răng nhích từng bước tẩu thoát.

Jaehyun ti hí nhìn Taeyong khổ sở rất là hài lòng, ôm một bụng âm mưu thâm độc cười khẩy, nào, thời cơ báo thù của quân tử đã đến!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip