nhật ký nuôi dạy con số thứ tư

Kim Doyoung không ngờ có một ngày mình lại đứng trên trên bục giảng, đã vậy còn dạy văn, suốt ngày được vây quanh bởi một đám con nít tiểu học loi nhoi.

Doyoung là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, thân gần một mét tám, bên ngoài nho nhã bên trong cơ bắp đầy mình. Mặt mũi sáng sủa – theo anh ta là có chút đẹp trai, muốn dễ cũng được mà muốn khó cũng không thành vấn đề. Cho nên việc dạy học cũng không có gì khó khăn, bình thường cứ mềm mỏng hiền từ dạy trẻ, đụng chuyện thì đanh mặt một cái là đứa nào cũng im thin thít nghe theo. Không sợ mặt hung dữ của thầy thì để thầy gồng một cái cho xem coi có to hơn bố em ở nhà không.

Ấy vậy mà có một đứa ngang nhiên tuyên bố với Doyoung là bố nó ghê gớm hơn thầy nhiều.

Lee Jeno.

Bố đặt cho em cái tên ấn tượng đấy.

"Là ba em đặt, không phải bố đâu thầy."

Đừng hiểu lầm Lee Jeno, cậu nhóc không phải loại quậy phá bất trị đâu, ngược lại còn là học trò cưng của thầy Kim đây, ngoan lắm, thầy rất ưng. Jeno là một trong số ít (gần như là không có) học sinh trong trường không sợ thầy Doyoung, thằng bé này còn có xu hướng dính lấy thầy nữa. Hỏi đến thì nó bảo thầy làm con nhớ ba với bố ở nhà, Jeno thích thầy lắm đó nha. Con cái nhà ai mà cưng quá trời ơi, trong đầu Doyoung bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ muốn niêm yết cho cái thân vô giá này của cái số cụ thể cho dễ bề lập gia đình. Thầy Kim hơi kén chọn chứ không có ế.

Nói tới nói lui, Doyoung thừa nhận rằng anh rất tò mò về Lee Jeno.

Đồng hồ điểm bốn giờ hơn, cuối cùng cũng hết một ngày dài, bọn trẻ như được nạp đầy năng lượng, đồng thanh chào thầy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc ùa ra ngoài lớp. Doyoung cũng thu dọn đống đồ của mình rồi thong dong đi về. Trên đường đi không biết vô tình hay cố ý, sự chú ý của thầy Kim lại va vào trò Lee Jeno đang ngẩn người.

"Jeno, sao ngồi đây vậy con?"

Doyoung lại gần, vỗ lên vai nhỏ của cậu bé.

"Con đợi ba với bố đến đón ạ. Hồi sáng hai người có nói hôm nay sẽ tan làm trễ, dặn con đợi lâu một chút."

"Thầy thấy con hay về chung với Jaemin. Sao nay không đi với bạn rồi đợi bố đón sau? Như mọi lần ấy?"

"Hôm nay bạn Jaemin ốm nên đâu có đi học đâu thầy?"

Thầy Kim đen mặt. Chết rồi, chí mạng quá. Jaemin à, thầy xin lỗi con.

"Con có chìa khóa nhà không? Bây giờ thầy về, thầy đưa con về luôn. Trời sắp tối rồi."

"Có chứ thầy."

Jeno nghe thầy nói thì reo lên, hai mắt sáng lên như đèn pha ô tô. Jeno sẽ không nói cái dáng vẻ hạnh phúc này là do kịp về xem Chú Chó Trắng đâu.

Doyoung móc điện thoại trong túi quần ra bảo Jeno đọc số rồi gọi cho hai vị phụ huynh nhà trò cưng, không ngoài dự đoán, một tràng cảm ơn lẫn xin lỗi vì đã làm phiền được gửi tới thầy Kim. Vậy là xong phần thông báo rồi đó, về thôi nào.

Jeno há hốc nhìn con xe bốc lửa của thầy.

A! Thầy Kim lái mô tô nè?!

Chuyện này phải kể Jaemin nghe mới được!

Doyoung đưa áo khoác mình cho Jeno mặc, sau đó ụp chiếc nồi cơm điện quá khổ lên đầu thằng bé. Đặt Jeno ngồi lên trước, Doyoung dặn dò nó bám chắc rồi chân dài leo lên, vặn ga chạy một mạch đến nhà.

Tuy nhiên, để đảm bảo cho sự phát triển bền vững của trò Lee, thầy Kim sau khi hoàn thành việc đưa Jeno về nhà an toàn đã tính đến chuyện cho nó no bụng rồi mới yên tâm đi về. Doyoung bảo Jeno đi thay quần áo, còn mình lăng xăng vào bếp nấu ăn. Ba (hay bố) của Jeno rất được, tủ lạnh chứa toàn đồ tươi mới, không thiếu thứ gì nhưng khó hiểu nhất chính là thùng kẹo dẻo to khủng khiếp ở ngăn dưới.

"Oaaa, thầy ơi thầy nấu ngon lắm ạ."

Hai má Jeno đầy cơm, tròn mắt nhìn thầy.

"Vậy thì tốt, ăn chậm thôi con."

Doyoung xoa đầu nhỏ của Jeno, phản ứng của nhóc làm anh hài lòng vô cùng. Liếc mắt đánh giá nhà cửa một vòng, khung ảnh nhỏ trên tủ thật sự có ma lực lôi hai chân thầy Kim đến tiếp cận.

Sao Doyoung lại không để ý giọng người nói qua điện thoại lúc nãy nhỉ? Thế này thì lẫn đi đâu được nữa.

LÀ JUNG! JAE! HYUN! ĐÓ!

Rồi xong. Tưởng ai xa lạ, ra là con thằng này. Hóa ra dân chơi một thời đã về vườn từ lâu, còn lại Doyoung trơ trọi một mình. Doyoung thở dài nhớ về những ngày tuổi đầu hai, ngày mà tình cảm hội anh em còn bền chặt, đêm nào rảnh rỗi là lái xe chạy ầm ầm liền. Mới đây mà thời gian qua nhanh không tả nổi nhưng mừng là trái đất tròn, hôm nào hẹn đi tâm sự sau.

"Bố con đó thầy, cơ bắp cuồn cuộn luôn thầy ha."

Jeno nói, nuốt xuống một cái.

"Ảnh đó ba con chụp nên không có mặt ba đâu thầy."

"Vậy ba con đâu?"

Jeno mở tủ, lấy ra chiếc điện thoại to oành được bố cho. Bố dặn chỉ được chơi ở nhà hoặc lúc quan trọng cần mang mới được đem ra ngoài nên bé ngoan Jeno không khi nào làm trái. Màn hình khóa là Jeno ngái ngủ được bố chụp, Doyoung phì cười vì nhìn hình cứ không nhịn được mà nghĩ ngay đến bé cún con. Hình nền bên trong chính là ba Jeno, phần còn lại của bức hình ngái ngủ kia, dĩ nhiên cũng đang ngủ.

"Ba con nè thầy, ba con đẹp trai ha?"

Jeno huơ huơ điện trong tay, không giấu được nụ cười tự hào, phát ra mấy âm mũi đáng yêu.

"Ừ, ba con đẹp trai."

...

?

ÔI TRỜI ĐẤT ƠI TẠI SAO LẠI LÀ LEE! TAE! YONG! HẢ HẢ HẢ?!

Doyoung muốn gõ vào đầu mình một cái. Họ Jung thì mắc gì đi để con mình họ Lee cơ chứ... Đâu thể nào yêu đương mê muội tới mức để con theo họ người nó theo đuổi được...

Anh ơi là anh. Năm đó Kim Doyoung tốn bao nhiêu lời dặn dò anh đừng có yêu đương gì với họ Jung kia, nhìn vậy chứ không phải vậy đâu, cà lơ phất phơ còn dẻo mỏ lắm đừng có tin nó. Anh mạnh miệng với Doyoung như nào, Doyoung tin anh như nào, cuối cùng bây giờ chung một nhà, chung một cục Lee Jeno.

Doyoung buồn quá, anh trai với chả bạn thân. Lát phải đi nhậu một trận. Dù gì mai cũng là thứ bảy, học sinh tiểu học đến trường có năm ngày một tuần thôi, không cần lo lắng.

Doyoung bơi trong suy nghĩ của mình, Jeno bên cạnh im lặng ăn cơm, đối diện là ti vi đang chiếu Chú Chó Trắng thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa. Doyoung nghĩ mình không xong rồi. Hít sâu vào! Thẳng lưng lên!

"Jeno ơi~"

Lỗ tai Jeno dựng lên, tức tốc chạy ra cửa. Ba với bố đều đã về rồi đây.

"Chào thầy Kim, Jeno kể là thầy đã đưa bé về còn nấu cơm cho ăn nữa. Tôi thật sự biết ơ–"

"Ủa gì vậy? Doyoung hả mày?"

Cái thái độ quay ngoắt này là sao hả Jung Jaehyun?

"Chào thầy-"

"Ủa Doyoung hả em?"

Ủa cái gì mà ủa. Đến phản ứng cũng y chang nhau là thế nào?

"Ủa ba với bố quen thầy con hả?"

"..."

Dưới bóng đèn tròn quen thuộc, nơi bàn chuyện đại sự của Jaehyun và Taeyong nay lại có thêm một người, cùng nhau nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Cả ba người cứ như vậy đến khi Jeno buồn ngủ rã rời, tự động bò lên giường trùm chăn, Doyoung mới để ý đồng hồ hiển thị trên điện thoại, đã mấy tiếng trôi qua.

Jaehyun đào hoa ngày xưa giờ nhìn trưởng thành đỉnh đạc hơn nhiều, cách nói chuyện cũng nghe ra là người đã lập gia đình.

Taeyong trông hạnh phúc vô cùng. Có lẽ ngày xưa Doyoung tính sai rồi. Hai người này không ngờ lại đến với nhau, bên nhau lâu như vậy.

Còn có một Lee Jeno đáng yêu.


Doyoung sẽ nghiêm túc suy nghĩ về việc lập gia đình.


-

thầy kim chuột bự đây uwu, sợ thầy đi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip