#6
Lee Taeyong tự nhiên lại say xe, giữa dọc đường cứ phải dừng lại để xuống làm vài bãi.
"Mày có đói không? Xuống ăn tạm cái gì đã rồi đi tiếp cũng được", Johnny dừng bánh lái, ngoái đầu lại nhìn Taeyong mặt mày xanh xao. Taeyong thiếu ngủ còn không ăn gì từ sáng, bây giờ anh cảm thấy uể oải hơn bao giờ hết.
"Mày lái tiếp khoảng vài chục mét nữa, xem có quán nào không, nhanh lên không thằng này nó lả ra bây giờ", Yuta tra google maps tìm đường đến một quán gần đây. Johnny cũng nhanh tay đánh xe đi tiếp, mắt nhìn ngang nhìn dọc để tìm chỗ ăn cho khẩn trương.
"Đây đây đây đây", Moon Taeil liến thoắng chỉ tay sang phía bên trái có quán cơm trông khá bụi bặm. Doyoung nhăn mặt: "Eo, toàn mấy thằng hút chích sì ke, kinh vãi hay thôi sang quán khác đi."
"Nhưng mà Taeyong sắp ngất ra rồi đây này", Jungwoo đánh vào chân Doyoung một cái đau điếng, Doyoung đánh trả lại rồi cả hai tự nhiên xông vào xâu xé nhau. Taeyong mở chai nước ra uống cho đầy mồm, nhìn hai thằng em như chó với mèo trên cái xe bé tí, anh quát: "Gớm đời làm như tao sắp mọc cánh đến nơi, tao nhịn đói thêm một tí còn hơn là nhịn khói thuốc, mày lái tiếp đi."
"Quán ăn tiếp theo gần đây nhất cách chỗ này khoảng ba mươi phút đi xe nữa, chịu được không?", Yuta giơ bản đồ cho Taeyong xem, Taeyong hô: "Thôi thôi vào ăn nhanh còn đi tiếp."
Taeyong bước đến cửa là đã bị mùi khói thuốc xộc thẳng vào mũi, bước thêm bước nữa là cứ như "thần tiên" đi giữa làn khói trắng sương mờ mờ ảo ảo. Anh kéo mấy cậu còn lại vào cái bàn đôi trong góc ngồi, dè dặt gọi mấy món trông có vẻ là dễ nuốt nhất trong cái menu dính đầy tàn thuốc.
"Ọe", Taeyong vừa đưa thìa cơm vào mồm lập tức cúi xuống nhổ vào thùng rác, vội vàng chộp lấy cốc trà đá chỗ Lee Minhyung làm nước rơi rớt hết ra bàn. Mọi người trong quán đổ dồn ánh mắt vào anh, xác nhận không phải dân quận huyện này. Một ông chú chắc đâu đó hơn Lee Taeyong chục tuổi, chỉ có đúng cái hình xăm con cá chép ngậm lưỡi lao phủ kín lưng trần với một cái khuyên ở môi, người ta đứng dậy thôi cũng làm Taeyong giật mình sợ khiếp hồn khiếp vía. Trong đầu cả đội tình nguyện lúc này chỉ biết niệm trời niệm đất.
"Mấy cậu này từ đâu đến đây?", ông chú xăm cá chép ngậm lao bước tới quét mắt cả bàn của Taeyong một lượt. Taeyong mấp máy môi: "D...dạ Gwa..Gwangjin ạ."
Ông chú xăm cá chép quay lưng đi, Jungwoo thở mạnh tỏ vẻ nhẹ nhõm, ông chú nói với giọng khàn đặc: "Lát ra kia nói chuyện."
"Anh Taeyong, có gì...thì...chúng em sẽ...mua sẵn chuối...", Jungwoo nói như muốn khóc, Taeyong sợ run cầm cập nhưng vẫn tỏ ra mình đang rất ổn, anh tát vào mồm Kim Jungwoo: "Mày bị dở à em?"
Taeyong nhìn lại khay cơm của mình, thấy mấy anh em vẫn chưa ăn đụng đũa, anh lí nhí: "Cơm này cơm thiu đúng không?"
"Này thằng nhãi tóc đỏ kia, mày thích lắm mồm không?", chủ quán với cái đầu trọc, mồm ngậm điếu xì gà đứng phắt dậy khi nghe xong câu Lee Taeyong vừa thốt ra. Doyoung nói như mếu: "Đã bảo từ lúc trên xe rồi."
Năm sáu người đàn ông kéo đến vây quanh bàn ăn của Lee Taeyong. Lee Minhyung bị chèn ép đến khó thở, cố gắng nhích từng tí một ra khỏi vòng vây của đám giang hồ bụi, cậu luồn lách ra khỏi đấy, chộp cái chìa khóa oto của Johnny rồi phóng thẳng ra xe. Đám người kia chuyển mục tiêu sang Minhyung, nhưng cậu lại nhanh hơn một bước, lao vào xe ngồi rồi khóa chặt các cửa lại. Na Yuta với Johnny đứng dậy vơ hết những món nguy hiểm xung quanh để tránh việc bọn nó lấy đồ phá xe. Taeyong vẫn chưa hết hoàn hồn, được Taeil đỡ cho đứng lên. Jungwoo với Doyoung chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà chạy, Yuta có lợi thế liền giữ đám du côn này lại cho mấy anh em yên tâm lên xe ngồi. Johnny càn quét sạch bãi chiến trường, hai người lên xe sau cùng trong sự vội vàng và khiếp hãi.
"Đã nói rồi không nghe cơ, khổ lắm", Kim Doyoung lấy khăn ướt thấm chỗ máu trên má, vừa bị thằng nhãi nhỏ con nhất ở đấy ném phi tiêu sượt qua làm rách mặt. Taeyong chỉ biết ngồi thở hổn hển không nói được nửa chữ. Yuta với Johnny thảm thương nhất, chân tay bầm tím do bị va đập mạnh quá nhiều.
"15 phút nữa là tới nơi", Na Yuta cầm con điện thoại mới bị nứt màn hình mà nẫu hết cả ruột, nhưng mà cũng dặn lòng chưa hỏng là may. Taeyong uống cạn chai Lavie, trợn tròn mắt xong cố rặn ra từng chữ: "Lát về đi đường khác được không? Đi lại đường đấy chúng nó thấy lại đuổi đấy."
"Làm gì còn đường khác, ngoài đường đấy ra thì chỉ còn đường đá thôi, vừa xa vừa khó đi", Johnny nhấn kéo cửa kính lên. Nhìn vào gương chiếu hậu, tức khắc đì mạnh chân ga, chỉnh cần gạt số rồi cố gắng tăng tốc. Kim Doyoung ngoái đầu nhìn lại: "Chết tiệt."
Đám người kia vác con xe oto trông như thể đã rách nát từ bao giờ đuổi theo. Taeyong gào lên như muốn khóc, anh không cần hỏi cũng biết tại sao Johnny lại tăng tốc độ như vậy. Kim Jungwoo sôi máu mở cửa kính ló đầu ra, hét: "Hết trò à mấy thằng chim lợn kia?"
Vừa kịp thu đầu về thì cái phi tiêu của thằng nhãi ranh kia phượt qua tóc của Jungwoo. Doyoung giữ thằng em lại, khẩn trương kéo cửa kính xe lên. Từ "15 phút nữa là tới nơi" thì bây giờ lại là 20 phút nữa do Johnny phải cắt đuôi bằng cách đi đường vòng. Thấy tình hình có vẻ ổn, Johnny giảm tốc độ, yên ổn đi đến chỗ phân phát đồ quyên góp ủng hộ. Người dân ở đây mến khách, nhất quyết đòi mấy cậu trai ở lại ở ăn cơm, nhưng mà có lẽ cả đội hít gió thay cơm cũng đủ no rồi.
____
Lee Haechan với mấy cậu bạn ở xưởng đến phát cơm ở trường mẫu giáo. Lúc đang bê thùng đồ ăn đặt trước cửa các lớp tầng ba thì Haechan nghe được loáng thoáng mấy câu gì đó nhắc tới Lee Taeyong. Cậu bê thùng cơm vào phát cho lớp đấy, người đang nói là cô Huang, cô nhắc đến tên Taeyong rất nhiều, tới nỗi nghe xong mà Haechan phải giật mình bấn loạn.
"Cậu Taeyong kia kìa, trông vậy thôi chứ năm cấp III đi gây sự đánh nhau, còn giả vờ oan ức lắm cơ."
"Xong còn á, nghèo nhưng mà sĩ, chết cười mất thôi."
"Sao em biết á? Cậu Jaehyun lớp bên kể em chứ đâu, eo ơi, cậu ý mà không kể cho em chắc còn lâu em mới biết, lại cứ đi ôm mộng tương tư cái loại đấy."
"Haechan ơi, nhanh lên", Lee Jeno bê thùng đi qua cửa lớp Haechan đang đứng, cậu gật vội hai ba cái rồi chạy thẳng sang lớp Jung Jaehyun. Lee Haechan hét vọng vào: "Anh Jaehyun!"
Jaehyun đang ngủ gục trên bàn, nghe thấy tiếng người gọi lừ đừ ngồi thẳng dậy, nhìn mái tóc hồng nhạt như thể đã từng nhuộm tím rồi bị phai đi, cậu nhận ra Lee Haechan. Jaehyun đứng dậy đi ra cửa: "Lớp anh phát rồi mà?"
"Không phải chuyện đấy", Haechan chun mũi lại: "Ra đây em hỏi anh cái này."
Haechan kéo cậu ra ngồi đầu cầu thang, cố gắng tìm câu nào đó thích hợp để mở lời: "Anh...nói gì với cô giáo lớp bên về anh Taeyong?"
Jaehyun giật bắn mình, cậu vuốt mặt mà cảm thấy đắng đăng tê tê ở đầu lưỡi: "Anh xin cậu, anh sẽ nói, nhưng cậu đừng kể cho ai, đặc biệt là Taeyong, được chứ?"
Haechan gật đầu, ánh mắt của cậu thiếu niên đôi mươi không biết nói dối. Jaehyun thở dài: "Anh thích Taeyong lâu lắm rồi..."
Haechan tỏ ý rằng "em biết", Jaehyun ngồi ngân nga về việc cậu thích anh như thế nào. Học chung trường cấp II, để ý anh vì anh học giỏi, biết được anh vào trường cấp III nào để vào theo. Cố tình đứng trước cửa lớp anh để được anh chú ý. Và đến bây giờ, lần đầu tiên gặp lại nhau sau bảy năm xa cách, cậu tìm lại được anh, vừa vặn anh đi phát cơm cho nhà trẻ, cậu muốn làm giáo viên trông trẻ, nên nộp hồ sơ xin việc.
"Thế là anh sợ mất Taeyong, nên mới cố tình nói xấu để không ai chạm đến được anh ấy?", Lee Haechan im lặng ngồi nghe Jaehyun kể từ đầu đến cuối, Jaehyun gật đầu: "Anh ích kỉ nhỉ?"
Lee Haechan trầm ngâm một lúc, cậu muốn lắc đầu lại vừa không muốn: "Em...em thấy..."
Jaehyun ngồi đợi câu trả lời từ Haechan.
"Em thấy so với những gì anh trải qua suốt chục năm dai dẳng đơn phương anh Taeyong, thì có lẽ việc này không ích kỉ cho lắm...", Lee Haechan hạ giọng, Jung Jaehyun cũng không nói tiếp, cậu đứng dậy phủi quần, chỉ nhắc nhẹ thêm một câu cho Haechan là làm nhanh lên còn đi về không trời nắng.
____
"Khéo chúng nó còn đứng đấy thủ sẵn chờ anh em mình qua đấy", Lee Minhyung run cầm cập khi bắt đầu nhận ra đoạn đường dẫn đến quán ăn vừa nãy. Johnny quát: "Thế hay mày muốn đi đường đá để nó xóc cho lủng lốp xe?"
"Anh John, tăng tốc đi", Kim Doyoung ngồi phía ngoài cửa, đạp vào ghế phía trước của Johnny. Johnny nghe theo lời thằng em liền tăng tốc. Đám du côn không kịp trở tay làm gì, Taeyong cuối cùng cũng thoát nạn.
Thoát nạn số một, Taeyong gặp nạn số hai: Lái xe vượt quá tốc độ.
Về đến Gwangjin rồi còn bị phạt do đi quá tốc độ cho phép, bị công an tóm bắt nộp phạt. Cả nấy anh em không ai mang theo tiền, không moi đâu ra tiền để mà nộp phạt. Taeyong lại nhớ hôm Jaehyun bảo là "công an khu này toàn bạn em", liền bấm số gọi cho Jaehyun.
"Alo?", Jaehyun bắt máy, cậu phải ra nhà vệ sinh nghe vì trong lớp rất ồn. Cậu nghe thấy được Taeyong đang thút thít: "Ra ngã ba chỗ đường cái giúp anh, cầm theo ví đi, bị bắt rồi."
"À", Jaehyun phì cười, tắt máy rồi dắt xe phóng thẳng tới chỗ Taeyong bảo. Tới nơi thấy xe của Johnny đang bị giữ, Taeyong nhìn thấy Jaehyun như gặp được vị cứu tinh, anh vui sướng cảm giác muốn khóc oà. Jaehyun làm việc với cảnh sát, nộp phí phạt đầy đủ, cậu nhìn Johnny hỏi: "Làm gì tới cái mức mà đi quá tốc độ như thế?"
Johnny cũng kiên nhẫn ngồi kể lại cho Jaehyun đầu đuôi sự việc rằng anh bị đám du côn bên kia đuổi đánh, Jaehyun nghe cứ ngờ ngợ nửa thực nửa ảo, nhưng câu duy nhất cậu đáp lại là: "Thế là Taeyong chưa ăn gì à?"
"Có, anh ăn cơm thiu", Taeyong nhăn nhó mỗi lần nghĩ lại tới cái khay cơm bốc mùi ấy. Kim Jungwoo nhanh mồm nhanh miệng "mời chào" Jung Jaehyun lại lần nữa: "Trưa nay bọn em chả ăn gì đâu, mà bây giờ tiện thể đang đứng như này, anh đi ăn tối với bọn em luôn cũng được."
Lee Minhyung không phiền thật, trái lại còn muốn kéo thêm cả Jaehyun đi cùng vì nhờ cậu mà cả đám mới thoát được khỏi bị cơ động bắt giữ. Jaehyun vẫn ngài ngại không dám đi, cho đến khi Lee Taeyong chạy đến choàng tay qua vai cậu: "Thôi đi đi, ngại gì nữa."
Jaehyun gật đầu: "Thế cũng được, lại phiền mọi người rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip