Chương 2 - Trốn thoát (1)
Bắt đầu viết truyện của bạn
Park Jongseong nhìn mình qua tấm gương nhỏ trong nhà tắm, có ít râu lún phún đã rợm dưới cằm. Anh lau qua loa mặt cho khô rồi bỏ ra ngoài, chẳng buồn lấy chiếc máy cạo râu gần đấy xử lý gọn ghẽ chúng.
"Đã điều tra hết chưa?"
Jungwon bóp hai bên thái dương, cảm thấy choáng váng khi trong đầu suốt hai ngày nay toàn những con chữ dài vô tận. Cậu nghĩ rằng giờ có nhắm mắt lại thì những con chữ ấy cũng sẽ chẳng biến mất.
"Đã đánh dấu lại những người thuộc dạng tình nghi, chiều nay sẽ tiến hành lấy khẩu cung, mong là sẽ có kết quả. "
Jongseong cầm bảng danh sách lấy khẩu cung dài dằng dặc, bỗng thấy vài ngọn núi trước mặt, trong lòng vẫn không khỏi nôn nao nóng ruột. Heeseung đã mất tích 5 ngày, như người ta vẫn nói, anh giống như vừa bốc hơi khỏi mặt đất vậy.
1 giờ chiều.
Sau khi tới viện pháp y xác minh vài cái xác vô danh, Jungwon cùng Heeseung có mặt tại sở cảnh sát để tiến hành lấy khẩu cung. Công việc kéo dài nhiều giờ, danh sách vẫn chưa kết thúc còn kết quả vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.
Cuối cùng thì Park Jongseong cũng bị cái mệt mỏi đánh gục. Anh chống tay xuống bàn, trân trân nhìn vào một điểm để chắc chắn rằng sự tập trung của bản thân vẫn còn tốt. Nhưng mọi thứ đều đã treo cờ trắng.
"Giờ anh không thể làm gì với đống cafe đặc quánh đó nữa rồi Jongseong ạ. Lúc này anh không tự lo cho bản thân trước, thì tôi nghĩ chắc chưa tìm được Lee Heeseung thì anh cũng sớm ngỏm theo mấy cái xác vô danh kia rồi. Nghỉ ngơi một chút đi."
Jungwon nói đúng, để tìm được Heeseung, đầu tiên anb phải giữ gìn sức khoẻ trước. Trong thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này mà gục ngã thì mọi thứ sẽ trở thành công cốc. Jongseong vỗ vai Jungwong, nghe lời cậu trở ra bên ngoài tìm chỗ nghỉ ngơi.
_____________________________
Jaeyoon mở cửa bước vào trong, bộ quần áo vẫn còn đó và Heeseung dường như đã ngủ. Anh đặt trên bàn một ít bánh mỳ nướng phết bơ lạc và một ly sữa ấm. Anh cẩn thận kéo chăn lên phủ ấm cho Heeseung. Thấy dáng nằm của Heeseung có vẻ không thoải mái, toàn thân co quắp như con tôm, các đầu ngón tay có dấu hiệu nhợt nhạt. Có lẽ căn phòng này chẳng có chút sức sống nào ngoài cái lạnh lẽo.
"Anh bị lạnh?"
Hắn tự hỏi bản thân rồi lẩn ra ngoài. Một lát sau trở vào với hai cái máy sưởi đặt bên cạnh giường Heeseung.
Heeseung lúc đó chưa ngủ nhưng cũng cố gắng không mở mắt để không phải đối diện với kẻ mà chính cậu cũng không hiểu nổi hắn định làm gì với mình.
Jaeyoon đứng quan sát Heeseung một lúc, không thấy tư thế nằm của cậu thoải mái hơn, anh tiến lại gần, định chạm vào cậu, giúp cậu nằm thẳng người. Nhưng chỉ vừa mới chạm đến sống lưng của Heeseung, cậu đã vội kêu lên một tiếng đau đớn.
"A!!! Đừng chạm vào nó, đau."
Jaeyoon khẽ cau mày, anh thò tay vào trong áo cậu, lần mò đến sống lưng kiểm tra từng chút. Đốt sống gần xương cụt có chút khác lạ, khi bàn tay lạnh của Jaeyoon vừa lia qua, toàn thân Heeseung có dấu hiệu co thắt.
"Đó là bẩm sinh."- Trong giọng nói của Jaeyoon thể hiện rõ sự khẩn trương, lo lắng.
Heeseung hơi ngạc nhiên khi chỉ mới sờ vào sống lưng cậu Jaeyoon đã biết đó là căn bệnh bẩm sinh.
"Anh phải dùng thuốc."
Hắn lần mò một hồi nữa, xác định được vị trí đang khiến Heeseung khó chịu rồi bắt cậu nằm sấp xuống, kê gối dưới bụng để sống lưng cậu được thoải mái hơn.
"Không có sẵn thuốc, cố gắng nằm thế này một lát."
Hắn nói rồi vội vàng bỏ ra ngoài.
Heeseung nhìn theo hắn, cái bóng áo trắng dần thành màu xám rồi biến mất trong màn đêm yên tĩnh.
Heeseung nhớ lại khi trước Jongseong thường hay giúp cậu massage lưng mỗi khi cậu đau, biết khi nào cậu cần thuốc, khi nào cần túi chườm. Có những ngày giữa kỳ ôn thi, Jongseong cũng không bao giờ lơ là tới bệnh tình của cậu, chỉ cần sắc mặt, dáng đi của Heeseung có chút khác là Jongseong đã phát hiện ra liền.
"Jongseong !!!! Mau tới đây nhanh đi, xin em đó, hãy tìm ra nơi này. Anh nhớ em.Anh muốn về nhà."
Nước mắt trực trào ra lăn qua cánh mũi đi vào khoé mắt bên kia cay xè. Giờ đây Heeseung đau đến nỗi không thể di chuyển, cũng chẳng còn sức mà nhấc cánh tay lên để lau nước mắt nữa. Cậu cứ nằm vậy, nhắm mắt lại để ngăn cho nước mắt không trào ra.
Jaeyoon trở lại với đủ thứ trên tay, cậu đặt túi chườm nóng lên lưng Heeseung, đồng thời cắm hai cây kìm vào huyệt trên đốt sống lưng giúp máu lưu thông tốt hơn.
"Không có Corticosteroid, Calciphosphat, chẳng có bất kỳ thuốc đặc trị nào. Hãy cố gắng chịu đựng."
Hắn không nói gì nữa, lặng yên trị liệu cho Heeseung theo phương pháp của hắn. Còn Heeseung từ khi nãy đã đau đến mức toàn thân mềm nhũn chẳng còn nhúc nhích được. Nhưng chỉ một lát sau khi hắn tiến hành những phương pháp của hắn, Heeseung thấy dễ chịu hơn hẳn.
Hắn vặn nước trong bồn, hơi nước ấm bốc lên khiến căn phòng bỗng chốc trở nên mơ hồ ấm áp hơn rất nhiều.
"Là Thục địa, đáng lẽ phải uống nhưng do cơ thể đang điều trị thuốc tây nên không thể sử dụng để uống."
Hắn mở khoá dây xích, dùng băng gạt buộc túi chườm cố định ở vị trí đau rồi rút hai cây kim ra khỏi người Heeseung, xong đâu đấy, hắn đỡ cậu vào bồn tắm.
"Có đi được không? Để tôi cõng anh."
Heeseung cao hơn hắn, hẳn phải vất vả lắm tên Jaeyoon này mới có thể đặt Heeseung nằm yên vị trong bồn tắm nồng mùi thuốc cây.
Jaeyoon lúc này cũng đã ướt nhẹp, từng lọn tóc ẩm ướt mỏng manh bám lấy gương mặt nhỏ nhắn của hắn. Hai cánh tay áo ướt mút chặt vào da thịt khiến hắn trông càng mảnh mai hơn gấp bội.
"Sao không để tôi đau mà chết đi, anh bắt cóc tôi rồi coi tôi như món đồ chơi của anh sao? Quan sát tôi qua cái camera đó như một con búp bê. Anh định làm gì chứ?"
Jaeyoon nhận thấy sự oán hận đang dâng lên trong đôi mắt to đẹp đẽ của Heeseung. Còn Jaeyoon chỉ biết cúi đầu, như một đứa trẻ bị mắng khi làm sai việc. Một đứa trẻ cô đơn, thiếu thốn đủ thứ.
"Tôi không hại anh, khi nào cậu quen, tôi sẽ thả anh."
"Quen với cái gì chứ? Tôi không quen anh, không biết đây là đâu, vốn dĩ không thuộc về nơi này."
Jaeyoon im lặng, anh không nói bất kỳ điều gì sau đó mà chỉ cố gắng giúp cậu bớt đau đớn. Túi chườm được tháo ra khỏi lưng, Jaeyoon ngồi yên ở vị trí đỡ tay vào đoạn xương sống đó. Cứ như vậy nửa tiếng đồng hồ. Có lúc Heeseung cảm nhận được cánh tay đó đang run lên vì mỏi và đau đớn nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc.
"Anh tự mặc quần áo được không?"
Jaeyoon đỡ Heeseung ra khỏi bồn tắm, dùng khăn khô phủ lên người cậu. Đến lúc này cậu mới để ý tới thân nhiệt của tên Jaeyoon kia quả là không bình thường.
"Tôi sẽ ra ngoài, anh thay đồ đi."
Có vẻ như Jaeyoon không cảm thấy lạnh khi toàn thân ướt đẫm và phía bên ngoài căn phòng được trang bị hai cái máy sưởi này thì chẳng khác gì băng.
Cậu cẩn thận thay bộ quần áo đã được chuẩn bị sẵn đặt trên giường. Nó có hương thơm rất dễ chịu khiến những điều bất ổn trong lòng cậu như đã được giải toả đi phần nào. Heeseung đã có thể vòng tay ra sau lưng, chỗ đau ở lưng cũng đã không còn đáng lo ngại. Cậu trở về giường từ từ nằm xuống, cảm nhận được dưới chân mình thật nhẹ nhõm.
Jaeyoon trở về phòng, anh tắt camera đi rồi chui vào phòng tắm. Căn phòng không có bất kỳ cái gương nào, tất cả đều được bao phủ bởi một màu xám trắng nhàn nhạt.
Anh nhớ lại giây phút nhìn thấy Heeseung, trong khoảnh khắc chỉ bằng 1/10 của giây, Jaeyoon đã biết được rằng Heeseung chính là người mà anh đang tìm kiếm. Trong suốt quãng thời gian sống trên đời, Jaeyoon chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây. Mọi thứ đều nhạt nhẽo. Bố, mẹ, anh trai, những con dao mổ, những cái máy cưa loại nhỏ, những cái xác, mùi thuốc sát trùng, thuốc tẩy, máu, nội tạng, xương, thịt,.... tất cả hoà lẫn vào nhau như một khối hỗn tạp, chẳng có thứ gì thuần tuý và trắng tinh khiết giống như nụ cười của Lee Heeseung mà anh đã được nhìn trong khoảnh khắc đó.
Nhưng từ khi Heeseung tới đây, nụ cười ấy chẳng còn nữa, cậu giống như con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, yếu ớt, sợ hãi, co quắp, cô đơn, hoảng loạn. Cho dù có là món cháo mà Jaeyoon thích ăn, bánh mì bơ lạc là cuộc sống của anh nhưng vẫn không thể khiến Heeseung mở rộng khuôn miệng dù chỉ là một chút.
"Ướt rồi... phải thay đồ."
Jaeyoon mở tủ, chiếc tủ chỉ có những chiếc áo màu trắng giống nhau, những chiếc quần màu tro đen giống nhau.
Jaeyoon dừng lại, nhìn xuống bàn tay mình, anh cảm nhận được từ nơi đó truyền đến não một cảm giác lạ lẫm.
"Ấm...?"
Hai má Jaeyoon nóng bừng, bàn tay đỏ ửng, có chút hơi ấm. Anh đưa tay áp lên má, trán, cổ và những nơi khác trên cơ thể để có thể xác định được chính xác nhiệt độ hiện tại của bàn tay.
"Khoảng 36 độ."
Jaeyoon cau mày khó hiểu, chưa bao giờ nhiệt độ cơ thể của Jaeyoon lên tới 36 độ, nhất lại là một bộ phận như vậy. Cậu mở tủ lạnh, đặt bàn tay mình xuống tảng đá lớn. Cảm nhận rằng đá cũng đang tan chảy, cậu bỏ tay ra khỏi nó, tảng đá vẫn nguyên vẹn.
"Điều này là sao? Tay bị ốm?"
Jaeyoon hoảng loạn đi lại khắp căn phòng, hai con mắt không thể rời khỏi bàn tay đang hồng hào. Anh nằm xuống nền đất, kéo chiếc điện thoại bàn xuống rồi quay số.
Đầu dây bên kia chẳng để anh đợi lâu, sau hai tiếng tút ngắn ngủn, có tiếng nhấc máy.
"Sunghoon..... nhiệt độ bàn tay là 36 độ. Nhiệt độ hai má là 37 độ...."
Đầu dây bên kia chẳng ngại ngần mà dập một cái thật mạnh.... tiếng tút trở lại dài vô tận, ánh mắt Jaeyoon vẫn không hết hoảng loạn. Anh áp bàn tay xuống sàn nhà, nằm yên đó chờ đợi.
-Continued-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip