Chương 3 - Tự vấn -
Park Sunghoon mải miết chạy xe lòng vòng quanh những lối mòn trong khu rừng, mong chờ được nhìn thấy hình bóng Sim Jaeyoon ở một nơi nào đó. Bầu trời ngày càng chuyển dần sang thứ xám đen mờ mịt. Từng đợt gió bị bóp méo buộc phải trở lên sắc lạnh vì bị thứ màu xám đó bao chùm. Chiếc khăn trên cổ Sunghoon đã chuyển sang đỏ thẫm, nó vắt kiệt máu đang có trong người Sunghoon khiến đôi môi cậu nhợt nhạt đi còn tròng mắt thì đục dần.
Điện thoại reo đến, Sunghoon nhấc máy.
"Lee Heeseung sao rồi, mấy cậu gặp hắn chưa?"
Đầu dây bên kia bắt đầu truyền đến những âm thanh không mạch lạc.
Sau khi xác nhận Lee Heeseung đã an toàn, Park Sunghoon thở phào nhẹ nhõm, bây giờ việc cấp bách còn lại là tìm cho ra Jaeyoon mà thôi.
Park Sunghoon dần dần không cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ vết thương ở cổ, bàn tay run rẩy không thể điều khiển xe một cách vững vàng. Cậu đậu xe lại một nơi ven đường rồi xuống đi bộ.
"JAEYOON!!! SIM JAEYOON!!!!"
Cậu gọi lớn tiếng, mỗi lần gọi giống như có ai đó đang cố rạch sâu vào vết cắt khiến cho máu cứ thế mà theo đường vết thương trào ra ngoài. Sunghoon dừng lại, cảm giác cả thân người đang đổ dần về phía trước. Cậu đứng không vững, hai chân khuỵ xuống, chiếc khăn đẫm máu trên cổ rơi xuống, trước khi mất toàn bộ ý thức, Sunghoon chỉ còn cảm nhận được duy nhất sự lạnh lẽo toát ra từ mọi thứ xung quanh.
_____________________________________
Chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước sở cảnh sát nơi Park Jongseong làm việc. Mở cửa xe, người đàn ông cao lớn mặc đồ đen chạy tới đỡ Lee Heeseung xuống, còn một người khác thì chạy tới thông báo cho người cảnh sát canh gác về Lee Heeseung.
Một lát sau, khi bóng dáng Park Jongseong thấp thoáng phía cửa sở cảnh sát, hai người đàn ông liền thả Heeseung đứng lại rồi lên xe chạy thẳng về phía trước theo làn xe đông đúc.
Việc đầu tiên sau khi Jongseong nhìn thấy Lee Heeseung đó là chạy tới ôm Lee Heeseung vào lòng.
"Anh đã đi đâu vậy hả???? Thời gian qua anh đã ở đâu vậy hả Lee Heeseung?"
Bất chấp mọi thứ, Lee Heeseung để mặc cho nỗi nhớ nhung chạy theo cái ôm thật chặt của Park Jongseong. Cho dù lúc này bị ôm cho đến tắc thở thì Heeseung cũng hạnh phúc vì cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy Jongseong của cậu.
"Anh nhớ em....nhớ em nhiều lắm...."
Park Jongseong không có ý định buông Heeseung ra, mọi thứ như một giấc mơ. Mới vài phút trước Jongseong còn phát điên lên vì không có bất kỳ manh mối gì về vụ mất tích, vài phút sau nhận được được thông báo Lee Heeseung đang đứng ngoài cổng sở cảnh sát, cậu chẳng ngần ngại mà lao ra ngoài như một kẻ điên cuồng.
Jongseong buông Heeseung ra, kiểm tra khắp cơ thể Lee Heeseung xác định không có sự tổn hại nghiêm trọng nào ngoài việc bộ quần áo bị lấm bẩn và đôi chân không mang giày ra. Cậu lại ôm anh vào lòng một lần nữa.
"Đừng bao giờ rời xa em nửa bước nữa, đừng bao giờ để em phải lo lắng như thế nữa, em sẽ chết mất nếu như có lần thứ hai."
Lee Heeseung cảm giác như Park Jongseong đang muốn ghim chặt cậu lên da thịt của nó để cậu chẳng thể biến mất. Từ khoé mắt có thứ mặn chát tràn ra lan xuống khoé miệng rồi chảy xuống cằm. Giây phút nhìn thấy Jongseong ấy, có lẽ cả đời này cậu sẽ không bao giờ quên.
Jongseong đưa Lee Heeseung về nhà, giúp anh rửa chân, lau những vết lấm lem trên cơ thể, thay một bộ đồ mới. Cậu ngồi xuống trước mặt Heeseung, hướng đôi mắt nhìn lên gương mặt vẫn còn sự lo âu. Nốt ruồi nhỏ gần chóp mũi dường như cũng vì sự sợ hãi của chủ nhân mà trở lên co quắp nhỏ bé đến lạ kỳ.
"Lưng anh ổn chứ?"
Heeseung lắc đầu, cậu được Jongseong đỡ nằm xuống giường, bàn tay to lớn của nó vẫn không rời khỏi tay cậu.
"Nó ổn mà, không đáng lo ngại nữa rồi."
Jongseong mân mê bàn tay anh như muốn viết lên đó cả ngàn nỗi nhớ nhung mà cậu đã dồn nén suốt thời gian qua. Trong lòng bỗng trào dâng sự chua xót xen lẫn niềm hạnh phúc khi anh lại có thể trở về bên cạnh cậu lành lặn.
Sáng hôm sau, Park Jongseong xin nghỉ phép để đưa Lee Heeseung tới bệnh viện kiểm tra tổng thể. Công việc đó tốn cả một buổi sáng, Đầu giờ chiều, Jongseong tới gặp bác sĩ trong khi Heeseung đang truyền dịch.
"Kết quả có gì lạ không bác sĩ? Anh ấy mới trải qua những ngày khó khăn, liệu sống lưng có bị tổn hại gì không?"
Đó là một bác sĩ giỏi, đã theo căn bệnh của Heeseung từ khi anh còn nhỏ. Sau khi nhìn kết quả kiểm tra tổng thể của Lee Heeseung ông nói.
"Cậu có chắc chắn là chỉ đưa Lee Heeseung tới bệnh viện này để điều trị không?"
Jongseong cười khó hiểu hỏi lại : " Ông nói gì vậy, không tới đây, chúng tôi còn có thể tới nơi nào tốt hơn sao?"
Ông tháo kính xuống, đặt hồ sơ bệnh án của Lee Heeseung về phía Jongseong.
"Vậy thì chắc khoảng thời gian khó khăn kia của Lee Heeseung đã gặp được bàn tay vàng rồi. Ngoài rối loạn tâm lý hoảng loạn ra thì dường như căn bệnh bẩm sinh khó hiểu đó của cậu Lee đã được cải thiện lên đáng kể. Các mô đang có sự hình thành đầy lên khiến sống lưng được cố định, lượng canxi đưa vào cơ thể được tính toán chính xác tới từng miligram phù hợp với khả năng hấp thụ canxi trong xương của Heeseung.Hơn nữa, việc châm cứu đả thông các huyết mạch đúng là một phương pháp sáng tạo vượt bậc, ngay cả vị trí, độ dài, kích cỡ mũi Lee đặt xuống từng huyệt cũng chính xác tới không thể ngờ được. Ở đất nước này, chẳng mấy ai làm được việc đó đâu. Xem ra Heeseung đã gặp được thần tiên rồi. Một thần y giỏi về cấu tạo của cơ thể, giải phẫu, các huyệt mạch, châm cứu, dược học và cơ thể con người hơn tôi. Tôi khuyên cậu, nếu có thể hãy để người đó tiếp tục điều trị cho Lee Heeseung, vì biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra."
Cái tên Sim Jaeyoon đột nhiên lóe lên trong đầu Jongseong sau khi nghe bác sĩ chia sẻ về điều thần kỳ mà Heeseung đã trải qua trong những ngày vừa rồi. Cậu chào bác sĩ rồi trở ra phòng Heeseung đang nằm. Đôi mắt đã bớt chút mệt mỏi lo âu. Giờ Jongseong mới để ý, từ hôm trở về trên người Heeseung toả ra hương thơm rất kỳ lạ giống như một loại lá cây, ngoài ra xung quanh các đốt sống lưng xuất hiện những nốt đỏ li ti giống như vết đâm của những cây kim.
Hai người rời bệnh viện cũng vừa lúc tới giờ cơm tối, Jongseong đưa Heeseung tới nhà hàng quen thuộc của hai người. Món súp cua ở đây luôn là món khoái khẩu của Heeseung.
"Ăn đi cho nóng, anh vẫn luôn thích món súp cua này mà."
Lee Heeseung đưa thìa súp lên miệng, hương thơm lan toả khắp cánh mũi vô cùng hấp dẫn. Tuyến nước bọt ứa ra những dư vị nhàn nhạt quen thuộc của món ăn. Bỗng lời dặn dò của Sim Jaeyoon vang lên trong đầu cậu.
"Heeseung đã uống đủ canxi, không cần ăn canxi....nên ăn nhiều chất tạo mô... mai Jaeyoon sẽ nấu móng giò..."
Cậu bật cười khe khẽ, nhưng rồi lại giật mình trở về hiện tại khi nhận ra rằng cậu đang nhớ về kẻ đáng lẽ ra phải quên đi.
"Anh cười gì vậy?" - Jongseong hỏi.
Lee Heeseung nhìn Jongseong, dáng vẻ nó đang chờ đợi cậu đưa miếng súp đâù tiên lên miệng, ánh mắt lấp lánh sự hạnh phúc.
"Không...vì món súp cua nên anh cười..."
Jongseong mỉm cười, gạt những suy nghĩ trong đầu qua một bên, có lẽ thời điểm hiện tại hãy để Heeseung được bình tâm lại trước khi hỏi anh về những chuyện đã xảy ra.
_____________________________________
Park Sunghoon mơ hồ nhận thấy mình đang nằm trên giường của Sim Jaeyoon, hai chiếc máy sưởi đang được đặt gần đó hoạt động hết công suất giúp căn phòng trở lên ấm áp hơn. Sunghoon sờ lên cổ, vết thương đã được khâu lại và băng bó cẩn thận. Cậu loạng choạng bước xuống giường căn phòng chỉ có mình cậu cùng hai chú chó Xám và Đen
"Jaeyoon!!!"
Căn nhà hoàn toàn yên ắng, sự im lặng giống như bản án treo lủng lẳng trên đầu người khi đứng giữa pháp trường. Sunghoon nín thở, cố gắng lắng nghe mọi tiếng động xung quanh, tưởng chừng như chỉ một hơi thở nhỏ nhất cũng có thể khiến cậu không xác định được sự tồn tại của Sim Jaeyoon trong căn nhà.
Sunghoon lết thân xác mệt mỏi xuống phòng khách, chiếc đĩa nhạc vẫn quay trên chiếc máy phát nhạc cổ cũng chỉ còn lại những tiếng tạch tạch vô vị. Phòng khách trống trơn, Sunghoon xuống bếp, chỉ có mùi máu nồng bao phủ nơi ấy, băng gạt, và những dụng cụ sơ cứu đặt trong một khay sâu lòng chứa toàn dung dịch cồn. Phòng bếp cũng chẳng có ai. Nỗi sợ hãi dâng dần lên trong lòng, Sunghoon thầm nhủ những điều cậu đang nghĩ trong lòng sẽ không trở thành sự thật. Park Sunghoon đi theo lối mòn tối tăm đầy mùi cứng nhắc ngai ngái của cái lạnh, cậu phát hiện ra Jaeyoon đang nhốt mình trong căn phòng đã giam giữ Lee Heeseung.
"Sim Jaeyoon, cậu đang làm gì vậy?"
Park Sunghoon chạm vào cái lạnh của tay nắm cửa, nhận ra nó đã bị khoá từ phía trong. Vết thương của cậu thoáng thấy buôn buốt theo không khí lạnh dội lại. Căn hầm đó ngày càng giống với nơi mà người ta thường dùng để ướp những xác chết.
"Sim Jaeyoon mau mở cửa ra."
Tiếng những song sắt va đập vào thành cửa tạo ra thứ âm thanh chói óc đanh thép rùng rợn. Sim Jaeyoon không động đậy, anh nằm quay lưng về phía Sunghoon vì thế cậu không thể biết được tình trạng hiện giờ của anh.
"Jaeyoon, nghe lời tớ, mở cửa ra...."
"Sunghoon là kẻ nói dối, đi đi."
Sunghoon nhìn thấy vết máu bám lem luốc trên người anh, tấm ga giường và cả cánh tay. Có lẽ anh bị thương lúc đưa Sunghoon về nhà. Thứ mà cậu có thể nhìn rõ nhất ở cự ly này là mắt cá chân ửng hồng nhỏ bằng hạt cúc của anh.
"Jaeyoon!!! Tớ biết em sai rồi, Jaeyoon là người rộng lượng, sẽ tha thứ cho tớ phải không?"
Jaeyoon vẫn im lặng, anh không nói một lời nào giống như bức tượng bằng thạch cao bị ai đó đẩy đổ nằm im lìm. Dưới ánh nắng duy nhất từ khung cửa sổ được bịt kín bởi những tấm nhựa đục màu, một Sim Jaeyoon sáng lên làm nổi bật vết chờm đỏ hồng ở mắt cá chân đang dần lan rộng ra xung quanh biến nơi ấy thành một vùng lạc lõng giữa thứ ánh sáng phát ra từ làn da của anh.
"Jaeyoon, nếu cậu không mở cửa, tớ sẽ cho người tới phá cửa."
Jaeyoon dơ cánh tay của mình lên, ánh sáng bên ngoài lại một lần nữa phát huy tác dụng khi Sunghoon phát hiện ra thứ lấp loáng thoắt ẩn thoắt hiện xuất hiện từ vật sắc nhọn mà Jaeyoon đang cầm trên tay. Trong tíc tắc đó cậu hiểu anh muốn làm gì. Tấm song sắt này là thứ khốn nạn đang ngăn cản cậu, như những ngọn lao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim Sunghoon.
Cậu không thể với tới anh, cũng không thể gào lên bởi nỗi sợ hãi đang chắn ngang cổ họng. Mọi đau đớn khiến từng mạnh máu nổi lên tới tận cổ gân guốc như những vết rạn nứt sau cơn địa chấn. Từ vết rạch rịn ra vệt máu loang lổ màu hồng nổi bật trên cổ. Cứ thế, Sunghoon chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Jaeyoon cứa sâu một đường ngọt lịm vào da thịt.
"Điều này khiến Sunghoon vui lòng."
Park Sunghoon hoang mang lo sợ, lùi dần về phía sau, không dám động đến chiếc lồng sắt đó.
"Okay okay.... tớ sẽ không phá cửa, để tớ đi lấy hộp cứu thương, hãy băng bó vết thương lại, tớ sẽ đi ngay."
Park Sunghoon chạy đi, tới lúc đó Jaeyoon mới chịu hạ tay xuống, con dao cũng theo đó mà rơi xuống đất theo từng giọt máu đỏ chảy lem luốc trên nền đất sắc lạnh.
Park Sunghoon đặt hộp cứu thương sát cửa rồi lùi về phía sau.
"Jaeyoon, tớ đặt hộp cứu thương ở đây, hãy băng bó vết thương lại, đừng để bị nhiễm trùng.....tớ biết giờ tâm trạng của cậu không tốt, okay...tớ sẽ chờ...ngày mai tớ sẽ quay lại..."
Điều Sunghoon thích nhất ở Jaeyoon chính là nụ cười của anh, nó mang tới ngàn tia nắng, sự hạnh phúc, bình yên và những mong ước về một tương lai tươi đẹp. Ngược lại cái im lặng của Jaeyoon giống như họng súng đã lên nòng trực chờ tới giờ là sẽ bắn vỡ tim của kẻ đối diện. Tâm lý của Jaeyoon vô cùng phức tạp, nó không có quy luật do sự phân tầng quá khứ, nó không phải nỗi ám ảnh về tuổi thơ hay thứ tâm lý áp lực cưỡng chế thông thường. Như người ta thường nói, người đặc biệt đôi khi sẽ mắc những chứng bệnh vô cùng đặc biệt và Sunghoon nghĩ rằng nó hoàn toàn phù hợp với Sim Jaeyoon.
Sim Jaeyoon một mình nằm trong căn phòng lạnh như băng đó ôm chặt lấy chiếc gối vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của Lee Heeseung. Anh nhớ lại cái đêm anh sợ sệt mà không thể kìm được lòng, tìm tới chỗ Lee Heeseung để mong được che chở. Hơi ấm ấy phả ra đều đều như bài hát ru êm dịu đưa Sim Jaeyoon về với sự bình yên. Trong phút chốc, Sim Jaeyoon cảm nhận như bản thân được quay trở về những ngày còn được ẵm ngửa, hít hà hương thơm từ bầu sữa mẹ ngây ngấy mà êm dịu. Lee Heeseung tuy không có cái mùi như vậy nhưng lại có sự bình yên và mềm mại giống như vậy. Cái hơi ấm được ấp ủ qua lớp chăn bông dày, không lan toả ra bên ngoài nhưng lại giống như quẩn quanh lấy toàn bộ con người anh khiến nó trở lên ấm áp khó hiểu.
Kể từ ngày Lee Heeseung ở bên cạnh anh cho tới hôm nay ngay cả một lời từ biệt cậu cũng chẳng để lại. Sim Jaeyoon nhận ra được nhiều thứ khác lạ ở bản thân. Đầu tiên là tình trạng nóng dần lên của bàn tay và hai má, sau đó lan ra cả cánh tay rồi dần dần nóng râm ran ở lồng ngực. Đã từ rất lâu rồi Jaeyoon không cảm nhận được bất kỳ hơi ấm nào từ mọi thứ xung quanh trừ những con vật mà anh chăm sóc. Nhưng rồi dần dần anh phát hiện ra rằng chính cơ thể với thân nhiệt thấp của anh mới chính là nguyên nhân khiến những con vật xung quanh rời xa anh. Tiểu Mao bảo vệ con của nó trước anh,nó sợ hơi lạnh của anh sẽ giết chết con của nó. Xám cũng không thích anh ôm nó, Đen cứ hễ thấy anh là chạy toán loạn. Xung quanh Jaeyoon như bao trùm bởi sự cô độc đến tột cùng. Và giờ, khi anh cảm nhận được hơi ấm đang dần trở lại với bản thân thì nó lại đột nhiên biến mất, rời khỏi anh chỉ vì sự ngu ngốc, cả tin và bất cẩn. Anh tự trách mình, giam mình trong căn phòng này chỉ để mong có thể giữ lại chút gì đó cho bản thân.
_______________
Sunghoon vừa trở về nhà đã cảm thấy mọi thứ quay cuồng. Cậu ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly rượu mạnh để tự trấn an cái đầu đang sắp nổ tung ra của cậu. Lịch sử lại lặp lại, và lần này Sunghoon không thể đoán được cái vòng tuần hoàn biểu đồ tâm lý của Sim Jaeyoon nữa. Chưa bao giờ anh tự vấn bản thân như vậy, chưa bao giờ Sim Jaeyoon muốn làm đau một ai kể cả bản thân. Nhưng hôm nay, khi những giọt máu chảy dài quấn quanh cổ tay anh giống như một sợi dây dài vô tận, cơ thể ấy không chút phản ứng, ngay cả một lọn tóc cũng không kêu lên một câu đau đớn. Người tính không bằng trời tính, cho dù Park Sunghoon có thông minh tới đâu cũng có lúc phải tính sai sót. Và lần này cậu đã sai thật rồi, một sai lầm nghiêm trọng mà giờ chính bản thân cậu cũng không biết nên sửa nó thế nào.
Cậu lục tìm trong danh bạ một cái tên đã lâu ngày không liên lạc, rồi kiên nhẫn chờ đợi từng tiếng chuông nhạt nhẽo.
"Lâu lắm mới thấy cậu liên lạc."
"Ông vẫn còn nhớ tới tôi là tốt rồi." - Park Sunghoon rướn cao lông mày, thở hắt ra một cái dài thượt rồi nói chuyện với biểu cảm vô sắc. Cậu xoay xoay ly rượu trên tay, cảm nhận được từng tế bào trên cơ thể đang dần tan chảy theo màu sóng sánh của rượu, nó khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn bất kỳ loại thuốc giảm đau nào.
"Ông vẫn còn loại máu đó chứ?"
"Rh(D), tôi vẫn nhớ rất rõ vì nó quá đặc biệt."
"Vậy cứ đưa giá đi, chỉ cần có đủ số lượng, mức giá do ông quyết định, chỉ cần nó có thể duy trì mối quan hệ của chúng ta là được."
"Okay....tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tỉ lệ người có cùng nhóm máu với cậu Sim Jaeyoon đó ở trong nước không cao, chỉ rơi vào 0,003%. Nếu có thể phải tìm kiếm ở những nước lân cận..."
"Như nào cũng được, chỉ cần ông có đủ nguồn cung cấp mà tôi cần. Còn những điều còn lại, tôi không quan tâm."
Đầu dây bên kia chấp thuận, cuộc giao dịch nhanh chóng kết thúc cũng là lúc ly rượu đã cạn tới đáy chỉ còn trơ trọi lại những viên đá lọc cọc trong cốc.
Cuộc gọi thứ hai được tiếp tục khi ly rượu thứ hai được rót đầy.
"Huỷ toàn bộ lịch khám bệnh của tôi trong tháng này, toàn bộ hồ sơ bệnh nhân sẽ chuyển lại cho khoa nội trong sáng mai. Hãy giúp tôi sắp xếp."
Lần này Park Sunghoon không ngần ngại mà uống cạn ly rượu trong một hơi. Thứ rượu mạnh đó giống như ngòi chích của con ong bắc cầy, đủ để đốn hạ một con trâu lớn. Park Sunghoon nằm thoải mái trên ghế sofa, hơi rượu vừa ngớt cũng là lúc cơn đau từ vết khâu bắt đầu chế ngự mọi giác quan của cậu. Sunghoon với tay lấy lọ thuốc giảm đau, nuốt chửng hai viên rồi lại tiếp tục cố tìm đường đến giấc ngủ.Trong cơn mơ hồ Sunghoon chợt nhớ tới một câu thoại trong bộ phim mà anh đã xem cách đây không lâu.
"Sống vô nghĩa hay chết có ích, chọn đi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip