12. tôi không thể
Jaeyoon càng về gần tới nhà thì bước chân càng nhanh hơn, cứ nghĩ tới sắp được gặp Park Sunghoon thì Jaeyoon lại càng có chút hối hả. Mới đi có vài tiếng thôi mà anh chưa gì đã cảm thấy nhớ cậu bạn này rồi. Jaeyoon bật cười, giờ này chắc Sunghoon đang nấu đồ ăn tối, cũng đã hơn 6h rồi mà.
Thế nhưng Jaeyoon không thấy Sunghoon ở nhà, cửa thậm chí còn đang khoá và cũng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy Sunghoon đã về. Jaeyoon mở tủ lạnh, đồ ăn vẫn còn y nguyên như hôm qua. Ngày nào cũng như ngày nào, cứ mỗi khi Sunghoon đi học về chắc chắn sẽ có thêm đồ ăn được bỏ thêm vào tủ lạnh, không nhiều thì ít. Điều này lại càng chứng tỏ Sunghoon vẫn còn đang ở ngoài đường, vậy thì cậu ấy có thể đi đâu vào giờ này cơ chứ.
Jaeyoon trước giờ cho rằng anh hiểu Sunghoon lắm, vậy mà bây giờ trong đầu lại không có tí manh mối nào. Anh mở điện thoại lên tính gọi cho cậu thì lại nhận được tin nhắn gửi tới từ nửa tiếng trước "Tôi ở nhà Sunoo, cậu tự lo ăn uống trước, tối tôi về".
À thì ra là ở nhà Kim Sunoo. Jaeyoon khẽ thở phào. Mà khoan đã, cái giọng này, chẳng lẽ là đang giận? Vì như mọi khi Sunghoon sẽ nhắn voice cho anh, chứ chẳng bao giờ nhắn chữ với giọng điệu lạnh lùng thế này cả.
Và cả tối hôm đó Sunghoon chẳng về nhà luôn, cậu ngủ qua đêm ở nhà Sunoo, sáng sớm hôm sau thì ló mặt về nhà thay đồ xong đi học liền. Jaeyoon có muốn gặp cũng không thể gặp được.
Buổi trưa hôm đó ở trường, Sunghoon cũng không tới tìm anh để cùng ăn như mọi ngày. Bây giờ thì Jaeyoon chắc chắn rồi, chẳng còn nghi ngờ gì nữa rằng có chuyện nào đó đã xảy ra từ khi hai người trở về từ Busan, đây là lần đầu Sunghoon có thái độ như thế.
Shim Jaeyoon nắm rất rõ lịch học của Sunghoon, vậy nên sau khi có tiết hôm nay anh đã đứng chờ sẵn trước cửa lớp nơi Sunghoon học, mà túm lấy cậu ngay khi vừa bước ra khỏi lớp. Park Sunghoon, có đi đằng trời thì cũng không thể thoát được con người tên Shim Jaeyoon này.
Jaeyoon túm lấy cổ tay của Sunghoon khiến cậu hơi giật mình, ngay lập tức cậu lùi lại vài bước, cố gắng giật tay mình ra khỏi tay Jaeyoon nhưng không làm được vì bị một lực mạnh cản lại.
-Cậu đang làm tôi đau đấy...
-Tôi bỏ ra cậu phải hứa đừng chạy, nghe tôi nói đã.
Nhận được cái gật đầu nhẹ từ Sunghoon, lúc đấy Jaeyoon mới yên tâm mà từ từ bỏ tay cậu ra.
- Sao tự nhiên cậu lại tránh mặt tôi như vậy? Cả đêm hôm qua cũng không về nhà, trưa nay thì không tìm tôi. Cậu đang cư xử rất lạ đấy Park Sunghoon.
Sunghoon cúi mặt xuống, nói lí nhí.
-Không có chuyện gì mà...
Jaeyoon cúi xuống, nhẹ nắm lấy đôi vai đang khẽ run của người trước mặt.
-Sunghoon à...nhìn tôi nè, có chuyện gì chúng ta cùng xử lý, được không...? Cậu phải nói ra thì tôi mới biết được.
Sunghoon khẽ đẩy hai tay đang đặt ở vai mình xuống, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Jaeyoon mà nói.
-Tôi không muốn nói. Mà tôi có nói ra thì cậu có thể giải quyết được vấn đề của tôi à? Shim Jaeyoon, chuyện của ai thì hãy để người đó tự giải quyết. Không hề liên quan tới cậu nên cậu không cần bận tâm đâu.
Jaeyoon nhìn thấy ánh mắt giận dữ ấy thì tự nhiên bước chân lùi xuống. Đây không phải Sunghoon mà anh biết, mà cũng là lần đầu khía cạnh gai góc thế này từ Sunghoon.
- Cậu nói thế là có liên quan tới tôi rồi đúng không?
Shim Jaeyoon này có lẽ đã không còn lạ gì Park Sunghoon. Cứ mỗi lần muốn chối điều gì thì Sunghoon sẽ nói rất nhiều câu phủ định liên tiếp, hơn nữa trong giọng nói ấy có chút sợ hãi xen lẫn một chút lo âu. Bình thường Jaeyoon thấy như vậy rất dễ thương, nhưng hôm nay thì quả thực khiến đối phương có chút cảnh giác.0
Sunghoon nhẹ lắc đầu, nói thêm một câu rồi cứ thế đi thẳng.
-Tôi sẽ chuyển nhà. Cậu biết vậy đi, đừng quan tâm đến tôi.
--------------
Tối hôm đó, lúc Sunghoon đang thu xếp hành lí thì Jaeyoon tần ngần đứng trước cửa phòng, Shin Jaeyoon thật không biết phải xử lí việc này thế nào cho phải.
-Cậu nhất định phải làm thế này mới được à Sunghoon...?
Sunghoon không trả lời, cứ liên tục thu dọn đồ, ném hết quần áo vào va li và túi xách. Jaeyoon thật sự không thể để im được nữa, nhanh chóng bước thẳng vào phòng, nắm lấy cổ tay Sunghoon buộc cậu phải dừng lại.
Sunghoon lúc này không dám nhìn thẳng vào người đối diện mà quay mặt đi chỗ khác, cắn răng để nước mắt không chảy ra. Sunghoon cậu thực lòng chẳng muốn làm thế này tí nào, chỉ là cậu không biết phải làm gì trong tình huống như thế, còn ở lại bên cạnh Jaeyoon ngày nào thì là mặt dày ngày đó, nhưng da mặt họ Park này mỏng lắm, không có cách nào để làm vậy.
-Tôi không có gì để nói với cậu cả.
-Giữa chúng ta có gì khó nói vậy à?
-Ừ có đấy? Vậy cậu có nói cho tôi biết việc cậu sắp kết hôn không, với một người hết sức "môn đăng hộ đối"? Vậy mà giờ cậu đòi hỏi tôi phải kể cho cậu mọi chuyện của tôi. Cậu nghĩ cậu là gì vậy?
Jaeyoon ngạc nhiên tới mức không nói được gì, việc này làm sao Sunghoon có thể biết được. Anh cứ thẫn thờ ra như thế, việc hôn sự thực ra là có. Trước giờ anh đã nghĩ chi bằng cứ kết hôn cho xong vì căn bản trước giờ anh đều nghe lời của bố mà không một lần phản kháng, Shim Jaeyoon này sống như thế đã quen rồi. Nhưng kể từ khi gặp Sunghoon, anh chỉ mải mê tận hưởng quãng thời gian vui vẻ ở cạnh cậu mà quên luôn cái hôn sự ngu ngốc kia. Lúc này đáng lẽ anh phải giải thích, nhưng không hiểu sao lúc đó lời nói không thể ra khỏi đầu môi, chỉ biết đứng im bất lực như vậy.
-Rồi còn việc bỏ cuộc thi Vật lý để tới Busan thì sao? Cậu cũng không nói với tôi kia mà.
Park Sunghoon sắp khóc mất rồi. Càng nói thì nỗi tủi thân càng dâng trào, lại xen lẫn một chút buồn bã và đau thương... Hoá ra trong lòng của Jaeyoon Park Sunghoon này thật không có vị trí gì hay sao.
Sunghoon còn chưa kịp nói cảm xúc của mình cho Jaeyoon nữa mà, rằng cậu đã biết ơn thế nào vì nhờ Jaeyoon mà cậu mới có thể hoàn thành tốt bài thi và thực hiện ước mơ của mình, rồi vào đúng lúc Sunghoon cảm thấy mệt mỏi và muốn từ bỏ nhất thì Jaeyoon đã xuất hiện ở ngay trước cửa phòng khách sạn nơi đó, như kéo cậu lên khỏi vực thẳm sâu hoẵm...Tất cả những điều đó, Park Sunghoon thậm chí còn chưa kịp nói cảm ơn, vậy mà hiện tại đứng ở đây lại không có cách nào, chỉ toàn buông ra những lời trách móc.
Jaeyoon thẫn thờ:
- Cậu không thể cứ thích tôi được sao?
Anh nhìn vào đôi mắt trong veo của người trước mặt, giọng nói mang âm hưởng buồn tới mức ai nghe thấy cũng sẽ phải xiêu lòng. Nhưng Shim Jaeyoon biết rằng trong đôi mắt lạnh lùng kia, anh chẳng còn thể mong đợi điều gì được nữa rồi.
-Tôi không thể.
Lời nói và nước mắt quả là hai thứ có sức sát thương thật khủng khiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip