extra 2

park sunghoon làm việc ở một công ty báo chí, hằng ngày đều làm việc đến tối mới trở về, kể từ sau khi em tốt nghiệp, em nhận được kha khá lời mời làm việc, nhưng em chọn một công ty tầm trung gần căn hộ của em và sim jaeyun. một phần để tiện đi làm, không cần phải nhờ sim jaeyun lái xe đưa đi, em cũng có thể tự mình lái xe.

đời sống hôn nhân của em và sim jaeyun vẫn rất tốt đẹp, buổi sáng chào nhau đi làm, tối đến lại ôm nhau ngủ. sim jaeyun gần đây cũng không quá bận rộn, anh thường về sớm hơn so với park sunghoon, những ngày như thế anh sẽ chuẩn bị bữa tối, xong rồi xem qua ít tài liệu đợi park sunghoon tan làm. 2-3 tháng gì đó anh và park sunghoon sẽ sang úc thăm gia đình, công việc của em ấy linh hoạt, đôi lúc không cần phải lên công ty.

bình thường tầm 8h hơn em ấy sẽ về, nhưng gần 10h rồi sim jaeyun vẫn chưa thấy em đâu. nếu em có việc bận chắc chắn sẽ nhắn tin hoặc gọi điện báo trước, sim jaeyun có chút lo lắng, dọn dẹp tài liệu sang một bên rồi lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho park sunghoon.

sau hơn ba hồi chuông, đầu dây bên kia mới trả lời. nhưng xung quanh em rất ồn ào, park sunghoon tìm một chỗ vắng người, chầm chậm lên tiếng.

"em đây ạ"

"em tăng ca à? sao muộn rồi còn chưa về vậy em?"

park sunghoon hít một hơi thật sâu, không biết có nên nói cho sim jaeyun nghe không. khi nãy ở ngã tư gần nhà, em và 2 chiếc ô tô khác xảy ra va chạm, hiện giờ có chút hỗn loạn, đầu em va vào vô lăng nên đang đỏ một mảng, tay cũng đang đau ê ẩm. nếu nói chắc chắn sim jaeyun sẽ rất lo lắng, nhưng không nói mà ôm một thân bị thương trở về, sim jaeyun sẽ bực lắm.

nghĩ ngợi một hồi, em mới trả lời.

"xe... em va chạm với 2 chiếc xe khác, cảnh sát đang kiểm tra nên em chưa về được ạ, anh ăn cơm đi, lát nữa em về ngay"

va chạm xe?

sim jaeyun bật dậy, trong giọng bắt đầu hốt hoảng, vội vàng chạy đi lấy áo khoác và chìa khoá xe trong túi.

"em đang ở đâu? va chạm mạnh không? em có bị thương không? có chảy máu ở đâu không?"

"em không sao ạ, chỉ xây xước nhẹ thôi, em ở ngã tư gần nhà chúng ta, sắp giải quyết xong rồi nên anh không cần ra đây đâu"

sim jaeyun không mấy quan tâm lời em nói, anh đã ngồi vào xe, điện thoại cũng không tắt, anh muốn đảm bảo là park sunghoon an toàn, chí ít là đừng bị thương quá nặng. trước giờ sim jaeyun luôn bình tĩnh giải quyết mọi thứ, nhưng chỉ cần là vấn đề liên quan đến park sunghoon, dù lớn hay nhỏ, anh vẫn không thể giữ mình tỉnh táo, ngay lúc nghe em nói, sim jaeyun đã bắt đầu run rẩy rồi.

ngã tư đang được cảnh sát kiểm tra, sim jaeyun xuống xe lập tức nhìn xung quanh tìm park sunghoon, liền thấy em đang đứng một góc. xe bên cạnh cũng đã trầy xước rất nhiều, gương thậm chí còn gãy nữa. nhưng sim jaeyun không quan tâm đến chuyện đó, anh nói với cảnh sát mình là người nhà của chiếc xe này xong rồi chạy đến chỗ em.

đầu em bị thương, cổ tay bầm tím, khoé miệng cũng rỉ máu, không biết những chỗ khác trên người em làm sao nhưng nhiêu đây cũng đủ khiến sim jaeyun lo lắng rồi.

"em xin lỗi... do em không cẩn thận, em không sao hết ạ, cũng chỉ là va chạm nhẹ thôi, mấy vết thương này lát về em sơ cứu qua là được"

sim jaeyun nắm tay em, xoa xoa nhẹ: "sao em không gọi cho anh? lỡ như có chuyện gì thì sao? va chạm nhẹ gì mà em bị thương nhiều thế này?"

bây giờ em mới nhìn người trước mặt, tóc anh có chút bù xù, áo khoác cũng là mặc vội, bên trong vẫn là áo phông anh thường mặc ở nhà, chứng tỏ khi nghe em gặp chuyện, sim jaeyun đã lập tức chạy đến đây.

"em đau không? anh đưa em đến bệnh viện nhé? chảy máu rồi, đầu cũng bị thương, bé ngoan..."

em cũng không biết bây giờ người đáng lo là em hay sim jaeyun nữa, em nắm tay sim jaeyun, nhẹ giọng trấn an: "không sao hết ạ, mình về nhà rồi em tự băng vết thương được, cảnh sát sẽ liên hệ lại cho em sau"

trên đường về nhà, sim jaeyun không giấu được nét lo lắng trên gương mặt. từng đường nét thanh tú xinh đẹp trên mặt người mà anh yêu nhất, bây giờ lại chi chít vết thương, anh thở dài. về đến nhà, sim jaeyun đi lấy hộp sơ cứu, cẩn thận sát trùng vết thương cho park sunghoon.

băng vết thương trên mặt của em xong, sim jaeyun cầm đến cổ tay đang đau nhói lên của em, anh cúi gầm mặt, bàn tay khẽ nâng niu cổ tay trắng có vết bầm lớn. sim jaeyun cứ xoa nhẹ như thế, park sunghoon thấy bờ vai anh run lên, chậm rãi cúi xuống nhìn anh.

em tròn mắt bất ngờ, em trông thấy sim jaeyun rơi nước mắt.

lần gần nhất em thấy sim jaeyun khóc, chính là ở lễ cưới của hai người. kể từ đó, em chưa nhìn thấy anh mất bình tĩnh đến khóc bao giờ, vậy mà hôm nay chỉ vì em bị thương khi lái xe, dù vết thương không lớn, sim jaeyun lại khóc mất rồi.

anh ấy từng nói với em, chỉ cần là vấn đề của em, dù lớn hay nhỏ, mọi thứ đều khiến anh bận tâm rất nhiều. anh ấy có thể bay về hàn quốc trong đêm chỉ vì nghe em bị sốt, cũng có thể thức cả một đêm để chăm sóc em vì em bị sốt luôn gặp ác mộng. hôm nay, em bị va chạm xe, anh cũng không thể bình tĩnh được chạy đến chỗ em trong lo lắng.

"em không sao thật mà ạ..."

sim jaeyun ngẩng đầu nhìn em, mắt anh đỏ hoe, anh vẫn chậm rãi băng vết thương trên tay cho em thật cẩn thận.

"để anh mang cơm tối ra đây, em đợi một chút"

park sunghoon nắm tay anh lại, em biết sim jaeyun đang muốn giấu đi cảm xúc của mình, em kéo sim jaeyun ngồi xuống cạnh em.

"em không gọi anh ra vì sợ anh lo lắng, dù sao... em cũng có thể giải quyết được chuyện này, em xin lỗi ạ"

sim jaeyun nhìn em, nhỏ giọng hỏi: "em đau không?"

"dạ?"

"vết thương... em có thấy đau lắm không?"

park sunghoon lắc đầu, tay em lau nước mắt còn đọng ở khoé mắt đen láy của sim jaeyun: "em không đau, anh đừng khóc nữa ạ"

sim jaeyun vẫn còn có chút run rẩy, anh nắm chặt lấy bàn tay em, giọng nói khàn đặc mang theo sự lo lắng: "em biết mà... nếu em có chuyện gì, anh phải sống làm sao đây?"

"chuyện nhỏ hay chuyện lớn, em có giải quyết được hay không được, anh xin em... xin em nói với anh, anh... khi anh nghe em gặp chuyện, anh đã rất sợ, khi thấy em bị thương, anh đã tự hỏi từ nãy đến giờ là em có đau không, dù em không đau, anh cũng thấy rất đau, rất khó chịu..."

sim jaeyun, giảng viên sim ưu tú mà em luôn coi trọng, giờ đây lại lắp bắp khi nói những lời này với em, em sắp không nghe ra được đây chính là sim jaeyun câu chữ dứt khoát ở giảng đường đại học. hoá ra đối với anh, park sunghoon chính là một bảo bối vô giá, như bố mẹ sim nói với em, rằng em chính là điểm yếu lớn nhất cuộc đời của sim jaeyun.

một người đàn ông đã hơn 30 tuổi, vậy mà những lần rơi nước mắt trước mặt em, đều là vì em, những lần không chỉn chu nhất, đều là vì lo cho em.

"em chỉ hơi đau một chút thôi, thật sự chỉ là một chút thôi, anh đừng khóc ạ... em xin lỗi, lần sau... lần sau em sẽ nói với anh mọi chuyện, em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng..."

"em chỉ nghĩ là... mình có thể lo được, em không muốn anh phải lo cho em từng chút từng chút, em sợ mình làm phiền đến anh..."

sim jaeyun xoa đầu em: "có chồng không phải là để dựa dẫm sao? em cứ nói với anh, anh sẽ luôn đến giúp đỡ em, không phải là phiền, mà là dựa dẫm vào người nhà của em, chúng ta đã kết hôn rồi mà, bé ngoan..."

"nếu em có chuyện gì, anh không thể sống tiếp được, em biết mà"

"anh không được nói vậy..."

sim jaeyun mỉm cười: "em chính là thế giới của anh, bé ngoan, vậy nên anh nhất định phải bảo vệ em thật tốt"

"dù công việc bận rộn, sinh viên cũng không thể trượt khi vắng anh dạy mấy ngày được, nhưng bé ngoan của anh sẽ rất buồn nếu bên cạnh không có anh, bé ngoan là người nhà của anh, là thế giới của anh, luôn là ưu tiên của anh"

park sunghoon vùi mình vào lòng sim jaeyun, em hạnh phúc đáp lời.

"jaeyun, cảm ơn anh"

"ngày mai em sẽ nghỉ phép, anh có thể nghỉ một ngày... ở nhà với em không ạ?"

"được, sẽ nấu cho em ăn một bữa thật hoành tráng, sau này sẽ đưa em đi làm, nhé?"

park sunghoon vui vẻ gật đầu, em luôn hạnh phúc với tình yêu của mình, đúng vậy, vô cùng hạnh phúc.

em hiểu rồi, cảm giác trở thành điểm yếu của người mà em yêu nhất, hoá ra là như thế, có chút kiêu hãnh, có chút muốn mình mãi mãi là nỗi bận tâm lớn nhất đời anh ấy.

vì em biết, người đàn ông trước mặt em, luôn yêu em rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip