em bé dỗi

park sunghoon được bạn cũ mời đi dự tiệc, rất lâu không gặp nên em và mọi người có rất nhiều điều để nói thành ra đến hơn 11h đêm em mới về đến nhà. em cẩn thận tháo giày để vào tủ thật khẽ, bây giờ có lẽ mọi người mệt nên ngủ hết cả rồi.

sau khi lau sơ người qua thì cún trắng lon ton chạy lên giường, nằm xuống chỗ trống cạnh anh bạn trai, ngoan ngoãn chui vào lòng anh tìm hơi ấm, đúng là trong lòng người yêu có khác, em ngủ một phát tới gần trưa.

cứ ngỡ như ngủ dậy sẽ được anh bạn trai yêu chiều hôn cho mấy cái, ăn bữa sáng anh nấu, ai ngờ vừa xuống cầu thang, em nghe giọng người kia như đang không vui.

"park sunghoon, em qua đây"

sim jaeyun đang ngồi trên sofa, và như em nói, gương mặt của anh ấy không vui miếng nào, ngay cả giọng điệu cũng thế.

"dạ?"

"tối qua em đi đâu mà tới khuya mới về?"

em thật sự rất ghét ai đó hỏi em với thái độ như vậy, nhất là khi em chỉ vừa mới ngủ thức và người đang trách móc em là sim jaeyun.

"đi đâu mặc kệ em, không cần anh quản."

"em nói chuyện với anh kiểu đó à?"

sim jaeyun để điện thoại xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt em người yêu đang có phần bướng bỉnh.

"em muốn nói thế nào anh cũng không cần quan tâm em."

park sunghoon cúi gầm mặt, anh nhìn cái đỉnh đầu em thì được chứ đừng mơ nhìn vào mắt.

"anh đang lo cho em đó, em nói chuyện với anh thái độ gì đây sunghoon? ít ra em cũng phải gọi cho anh, không thì phải nói trước cho anh chứ?"

"em đi đâu? đi đâu mà không nói anh nghe được?"

em không chịu nổi nữa, ngẩng mặt nhìn anh, trong ánh nhìn đã lộ ra chút tức giận: "vậy anh nói đi, hôm kia anh đi đâu mà gần 12h anh mới về?"

người yêu của em thì chả biết đi đâu đến nửa đêm, lúc về một câu cũng không nói em nghe. trong khi lần này em đi tiệc em đã nói trước cả tuần, đằng ấy quên rồi thì đã đành, bây giờ còn định mắng em à? giỏi thì mắng xem.

"hôm đó em kêu muốn ăn bánh, anh đi mua bánh cho em còn gì? đừng có lảng tránh chuyện anh đang hỏi em, trả lời!"

"anh nhường nhịn em riết rồi em nói chuyện với anh thế này luôn, anh cưng em được thì anh cũng la em được đấy park sunghoon!"

"mua bánh tới gần 12h, anh tưởng tui là con nít hả sim jaeyun? tui gọi anh thì anh không nghe máy, tui cũng đã nói là sáng mai rồi cùng đi ăn chứ tự dưng anh đi lúc đêm chi? giờ đó ai bán bánh cho anh mua?"

sim jaeyun đang ôm cục tức trong mình thì chuyển sang trạng thái dỗ em, không dỗ lát nữa em khóc oà lên chắc anh ngất mất.

"điện thoại anh hết pin nên anh không nghe được"

"anh biết hôm đó tui lo cho anh tới mức nào không? tui chạy sang hỏi anh heeseung, tui gọi cho jungwon, tui gọi cho jay, nhưng mà mọi người không ai biết anh đi đâu hết, tui đã lo rồi mà còn như vậy... tui khóc đó, tui khóc quá trời..."

"nửa đêm anh về anh cũng không nói với tui, tui đi chơi với bạn tui đã nói với anh rồi mà anh quên, anh quên xong anh la tui..."

cún nhỏ rất dễ uất ức, rất hay để chuyện buồn trong lòng. sim jaeyun lúc nào cũng lo lắng về điều đó cả, mọi người xung quanh có thể thấy park sunghoon luôn vui vẻ, có chút vô tư, nhưng khi trở về bên cạnh sim jaeyun, tất tần tật những điều nhỏ xíu về em anh đều hiểu cả.

vậy nên hôm nay la em, vô tình khiến em thấy tủi rồi.

"hôm đấy anh về anh thấy em ngủ rồi nên anh không gọi em dậy, em gắt ngủ thì sao? anh cũng không biết em khóc, anh xin lỗi, thôi anh không la nữa, không la em nữa nha?"

"tui thấy anh đi về đêm, nghe tiếng anh về là tui chạy vô đắp chăn ngủ vì tui sợ ngủ muộn anh la tui... tui sợ anh về muộn anh mệt tui không có dám khóc nữa. tui hỏi anh lại thì anh lớn tiếng với tui, sim jaeyun, anh còn thương tui không hả?"

"nếu hong thương nữa thì đừng có la tui, bỏ tui luôn đi..."

ba mẹ ơi trên đời này sim jaeyun không sợ gì, sợ nhất là nghe em người yêu nói là mình không thương em.

"anh có thương sunghoon mà, anh xin lỗi, anh không lớn tiếng với em nữa, anh thương em nhất, lại đây anh ôm anh ôm nhá? thôi không mếu, không mếu, anh thương"

à không, sao mà thiếu được sợ em người yêu khóc.

"ngày trước lúc tán tui thì bảo là sau này anh không lớn tiếng, không la, không mắng tui, có chuyện gì cũng nói tui nghe. đó, giờ đi cũng có thèm nói cho tui đâu, tại anh đâu có còn thương tui..."

sim jaeyun nắm tay em xoa xoa, tiếp tục: "không có, em không được nghĩ thế, anh tưởng em bảo muốn ăn bánh là ăn liền nên anh đi mua vội quên nói với em, anh biết anh về muộn, anh sai, giận anh cũng được nhưng mà đừng nhạy cảm quá tội anh... anh thương em nhất mà"

"anh nói tui nhạy cảm, vậy tui lo cho anh là tui nhạy cảm, tui sai"

"anh thì hay rồi, anh nói gì cũng đúng"

em người yêu đã chính thức chuyển từ trạng thái mếu sang khóc oà, sim jaeyun ú ớ mấy tiếng rồi kéo em vào lòng, ôm ôm xoa xoa lưng.

"không có không có, anh sợ em nghĩ nhiều nhạy cảm em buồn, em không có sai gì hết, thôi mà..."

em cựa quậy trong lòng bạn trai, hai má bắt đầu ướt nhem. tay nhỏ níu áo anh, xụt xịt: "tui lo cho anh đâu có thừa... đúng rồi, tui nghĩ nhiều lắm, do tui suốt ngày tui nghĩ đủ thứ hết nên tui mới khiến anh áp lực, anh đâu có sai, là do tui hết"

sim jaeyun xoa đầu người yêu an ủi, không quên hạ giọng để em bình tĩnh, vòng tay ôm lấy em cứng ngắt.

"anh sai, lỗi của anh, em giận anh cũng được nhưng mà đừng nghĩ là do em có lỗi, anh xót"

cún nhỏ ở trong vòng tay anh nức nở mấy tiếng, nói ra đều là uất ức, vai áo sim jaeyun lúc này đã thấm ướt: "anh chạy đi một cái là anh đi tới nửa đêm, tui lo cho anh cỡ nào anh có biết không? bộ anh nghĩ anh yêu tui thì tui không yêu anh hay sao? anh lo thì tui không lo chắc? có ai mà yên tâm khi bạn trai mình đi đâu không nói một câu, gọi không nghe máy, tối muộn rồi mới chịu về không anh nói tui nghe đi hức..."

"tui lúc nào tui cũng lo cho anh... còn anh thì ngay cả việc tui nói là tui đi gặp bạn cũ anh cũng quên, sáng ra tui còn chưa ăn gì, tui còn đang định xuống lấy bánh trong tủ ra tui mua tối qua cho anh... hức... vậy mà anh kêu tui lại la tui..."

"anh biết tui buồn không? anh chán tui thì anh cứ nói ra..."

sim jaeyun không ngừng động tác vỗ nhẹ lưng em, đúng là sunghoon đã nói cuối tuần này em có hẹn với bạn cũ, do lịch trình cứ chồng chất lên nên sim jaeyun quên bén đi mất. mà tối qua em về muộn nên anh lo em có chuyện gì, buổi tối không tiện hỏi, sáng ra tâm trạng anh không vui vô tình lớn tiếng quá thành ra em sợ.

"anh biết em ngoan nhất, anh xin lỗi, anh không giữ được bình tĩnh nên mới quát em, công việc nhiều quá nên anh quên, giận anh thì giận chứ đừng nói anh chán em, anh thương em không hết làm sao mà anh chán em. không khóc nữa, sau này anh sẽ nói cho em nghe hết, sau này cũng không la em, ngoan"

"không biết đâu... hức... sim jaeyun đừng có lại gần em, buông em ra!!!!!!"

anh biết đứa nhỏ trong lòng dễ phát hoả nhưng mềm xèo à, ôm một lát là em ngoan ngay.

"giận anh lắm đúng không?"

"không thèm giận anh"

"giận anh thì cứ mắng anh đi này"

điểm yếu của park sunghoon.

không ai biết à? để sim jaeyun nói cho nghe, chính là em ấy có giận đến mức nào đi nữa cũng chỉ uất ức như thế chứ không mắng anh, không thể mắng anh được.

park sunghoon khóc mắt mũi tèm lem như mèo nhỏ, ngẩng mặt lên nhìn anh, hai mắt còn ngấn nước.

"không mắng"

"ừa rồi, không mắng, thương anh không?"

"có"

sim jaeyun mỉm cười, cúi xuống chụt vào môi cún con một cái thật kêu: "anh xin lỗi bé"

"anh biết em dễ tủi thân, anh la là em mếu, sau này anh đừng quát em nữa"

cún con vừa nói vừa bĩu môi, tay ôm lấy eo anh, ngồi luôn trong lòng anh người yêu mà kể.

"anh biết rồi, anh không quát bé nữa, ngoan, khóc xong mắt sưng hết trơn rồi nè"

"em đi với bạn, em không có đi đâu mờ ám hết, anh gọi cho bạn em hỏi cũng được..."

"không cần gọi, anh biết bé không có nói dối anh, thôi mà, anh xin lỗi, thương quá anh la bé sợ rồi đúng không?"

gật gật, rồi dụi má vào người anh.

"anh dắt bé đi ăn steak nhé? sáng ra đói chưa ăn gì mà"

"dắt đi 3 bữa thì mới hết giận..."

"sao nãy bảo không giận anh?"

cún nhỏ cắn lên tay anh một cái: "có giận rồi, bây giờ giận"

"dắt em đi ăn 10 bữa luôn, cho hôn 10 cái nha?"

thấy sim jaeyun được nước làm tới, em xích ra một chút nhưng tay vẫn níu lấy áo bạn trai: "hôn 1 cái thì được, xệ má người ta!"

"1 cái không đủ, cho hôn 10 cái ở môi là đâu có xệ má"

"vậy thôi không cho"

"trêu bé đó bé muốn cho anh hôn bao nhiêu cũng được hết, lại đây anh ôm cái, aigoo tự dưng sáng sớm ngốc ngốc đi mắng em bé nhỉ, anh jaeyun phiền quá trời phiền luôn"

em người yêu đánh vô cái mỏ cái nè.

"không có phiền"

sim jaeyun thật sự nuôi một em bé, em bé dễ khóc, dễ dỗi, dễ tuổi thân, nhưng em bé dễ thương hết cả phần thiên hạ.

em bé park sunghoon, em bé độc nhất vô nhị của sim jaeyun.

-------

cái fic nì được viết ra từ những câu chiện xà lơ của tui và em meiintheblue =)))))))))))) mng đọc giải trí cho mấy đêm học căng thẳng cũng oke lắm ạ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip