y tá park là đường đấy (1)
tương truyền ở bệnh viện seoul khoa chấn thương chỉnh hình phòng 523 có một anh bệnh nhân chỉ chịu uống thuốc của duy nhất một y tá đưa.
may mắn thay, người được hưởng phúc phần đó chính là y tá park sunghoon.
vẫn như thường ngày, cứ đúng giờ là các y tá sẽ đi đưa thuốc cho từng phòng, hôm nay y tá park được phân công ở khu B, đồng nghĩa với việc không đưa thuốc ở phòng 523. chuyện gì đến rồi cũng đến, anh bệnh nhân khó chiều cùng cái tay bó bột lại càm ràm, một viên thuốc cũng không chịu động tay vào, nhất quyết đòi y tá park sang mới chịu uống.
y tá lee không còn cách nào khác đành phải chạy sang khu B tìm park sunghoon, nếu không anh bệnh nhân kia bỏ thuốc thì khổ cả khoa.
park sunghoon thở dài, đây là lần thứ bao nhiêu y tá khác phải đến tìm em giữa giờ làm việc vì cái phòng 523 đó rồi? nhiều vậy ai mà nhớ nổi?
em đưa nốt thuốc cho vài bệnh nhân còn lại rồi lấy phần thuốc từ y tá lee, vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy anh bệnh nhân khó tính ngồi một cục bĩu môi, khéo không chừng cái môi sắp chạm giường luôn. em đóng cửa rõ kêu, anh lập tức quay sang, nhìn thấy em như cún gặp chủ, hai mắt sáng bừng.
"em!"
park sunghoon đặt khay thuốc lên bàn, nhìn sơ qua một lượt, anh ta chẳng chịu ăn gì hết, ngay cả trái cây người nhà mang vào cũng không ăn, bây giờ thuốc cũng không chịu uống, tức chết mất thôi.
"sao anh không uống thuốc? anh định nằm ở đây luôn à?"
anh này là sim jaeyun, ngã làm sao mà gãy tay bó bột ở đây cả tháng trời vẫn không chịu về, em cũng lần đầu thấy bệnh nhân bị gãy tay mà nằm viện lâu như vậy, ăn nằm ở không trong phòng dịch vụ mà vẫn có tiền trả viện phí mới hay.
"em đi đâu mà sao hong lại đưa thuốc cho anh vậy..."
park sunghoon hơi bị ngạc nhiên, em nhìn người đàn ông trước mặt, thật sự muốn đấm cho anh ta một cái.
"ngoài anh ra tui còn phải lo mấy phòng bệnh khu bên cạnh nữa, tui không đưa thì có y tá khác đưa mà?"
sim jaeyun lại như con cún bị chủ đuổi, cụp mắt lí nhí: "anh cũng là bệnh nhân của em chứ bộ... y tá khác hong được đâu..."
em thở dài, cầm mấy viên thuốc đặt vào tay hắn.
"tui làm công ăn lương, được phân công ở đâu thì tui nghe theo ở đó, hôm nay tui phải đi cả khu B, tui không vào phòng này cũng sẽ có người khác vào đưa đúng cử thuốc cho anh, có gì mà không được?"
trời sinh khéo, sim jaeyun được cái đẹp trai mà còn lì, anh để lại thuốc vào khay, cầm tay y tá park vuốt vuốt mấy cái rồi cười hề hề.
"em khác chứ..."
park sunghoon giật mình rút tay ra khỏi tay anh, nhíu mày lại đưa thuốc cho con cún lớn trước mặt, lần này còn đưa luôn cốc nước.
"khác cái gì mà khác, anh uống thuốc thì không uống, la hét um sùm lên rồi người ta phải kêu tui vào đây"
"khác mà... thuốc y tá khác đưa đắng lắm"
rốt cục còn cái gì trên đời này mà sim jaeyun không nói được không nhỉ? anh ta có đủ các thể loại lí do mà lí do nào cũng nhảm.
"thuốc nào cũng là thuốc, tự dưng thuốc người khác đưa thì đắng là sao? vậy tui đưa thì dễ uống hay sao?"
"đúng ời, em đưa là uống được liền luôn, ngọt ơi là ngọt"
em nhịn không được nhéo cánh tay không bó bột của anh một cái rõ đau: "mắc gì thuốc tui đưa thì ngọt?"
"bởi vì em chính là đường đấy, it's you~" - kèm theo câu đó là cái biểu cảm gợi đòn của anh ta.
"ừm, tui là đường, đường tiễn anh qua cái khoa thần kinh đó, khùng hả?"
sim jaeyun chọt chọt tay vào áo em: "em đổi hướng thành đường vào tim em đi"
em đánh vào tay sim jaeyun, không quên nhăn mặt.
"tui sẽ nói bác sĩ cho anh xuất viện, đường về nhà đó anh đi về giùm"
sim jaeyun chưng hửng hạ giọng: "thì ra là đường vào tim em ôi băng giá..."
em thật sự không còn lời nào để nói, kéo ghế bên cạnh lại rồi ngồi phịch xuống, ra hiệu cho anh đưa cánh tay bó bột lại để em kiểm tra, may mà dù nói xàm nhưng anh ta đã chịu uống thuốc. tay của sim jaeyun thật sự không còn vấn đề gì nữa, anh chỉ cần về nhà đừng làm việc nặng đợi ngày tháo bột thôi.
"tay của anh không bị làm sao hết, anh có thể về được mà sao anh cứ nằm đây thế?"
"bác sĩ nói anh chưa về được... còn bó một cục nè em nhìn đi..."
bác sĩ park, gần xa ai cũng biết là bạn thân của sim jaeyun, khéo không chừng anh đã nài nỉ park jongseong cho ăn nằm ở đây lâu lâu để tìm cách đưa em y tá này về làm bạn trai nhỏ, chứ ai đời lại thích đi nằm viện?
"anh muốn mau khỏi thì làm ơn chịu uống thuốc đi, ngày mai tui phải qua khoa khác rồi, không lẽ mỗi lần anh uống thuốc tui đều phải chạy qua đây lại hả?"
sim jaeyun lắc đầu, trong giọng nói có chút cao hứng: "hong cần, em qua khoa nào á? anh sẽ chạy qua đó tìm em"
"khoa nhi, anh thử lết sang đấy xem?"
em cầm lấy quả táo trên bàn, loay hoay tìm con dao để gọt vỏ: "anh về được rồi, nằm ở đây có gì vui đâu mà nằm miết..."
"em không hiểu hả? nằm ở đây có em chăm thì vui chứ..."
park sunghoon nhăn mặt, tranh thủ gọt nốt táo rồi để gọn vào đĩa, lau tay sạch sẽ xong khoanh tay ngồi trước mặt anh: "nhưng mà tui có nhiều bệnh nhân lắm, cả tháng rồi, ngày nào tui cũng phải chăm anh, mỗi lần anh uống thuốc là anh giữ tui lại cả tiếng đồng hồ, thiệt tình..."
em đột nhiên lớn tiếng khiến anh có chút bất ngờ, giọng anh trầm hẳn, gương mặt lộ rõ nét buồn bực đưa mắt về phía em.
"đó giờ chăm anh... em không thấy vui chút nào hả?..."
"tui chăm anh, chăm cả phòng bệnh bên kia nữa, tui không vui tí nào đâu, tui rất là mệt, thậm chí tốn thời gian với anh như vậy làm tui tan ca muộn nữa. có mấy hôm vì kì kèo với anh mà tui bị y tá trưởng mắng te tua hết. tui là y tá, tui không phải bác sĩ điều trị của anh đâu, anh muốn cái gì thì anh nói với bác sĩ park đi, để cho tui còn làm việc của tui nữa"
sim jaeyun muốn nói bao nhiêu cũng nghẹn ứ lại ở cổ họng, cúi gầm mặt giấu đi vẻ hụt hẫng đang hiện rõ, anh không biết rằng sự yêu thích của anh đối với park sunghoon khiến em cảm thấy mệt mỏi như vậy, thời gian qua lại phiền em tới mức đó.
"anh xin lỗi..."
park sunghoon bỏ ra ngoài, đột nhiên cảm thấy mình đã quá lời, không hiểu sao lại phản ứng mạnh đến thế, nhưng lời nói ra cũng đã nói, dù em biết sim jaeyun không cố ý, em cũng biết sim jaeyun có tình ý với em, chính bản thân em cũng không rõ vì sao đối với sim jaeyun em lại có chút nhân nhượng. trước giờ em không dành quá nhiều thời gian cho một bệnh nhân nào cả, già trẻ lớn bé gì cũng thế, nhưng sim jaeyun thì khác, đôi lúc anh ta khiến em cảm thấy khó chịu, đôi lúc lại khiến em cảm thấy một ngày mệt mỏi của mình có thể nhờ những câu nói của anh ta mà nhẹ nhõm hơn một chút.
cả ngày hôm đó sim jaeyun cũng không gọi em vào đưa thuốc nữa, cử chiều cử tối đều uống rất nhanh, park sunghoon biết em đã vô tình làm anh cảm thấy tổn thương, chí ít em cũng nên xin lỗi, nhưng em không biết phải mở lời thế nào, cảm giác áy náy bám theo em cả buổi.
sáng hôm sau em được phân công đưa thuốc ở phòng của sim jaeyun, may thật, ít ra em sẽ đỡ phải nghĩ làm cách nào để tìm anh ta rồi nói xin lỗi.
em cầm khay thuốc đặt nhẹ lên bàn, sim jaeyun đang đọc sách, ngay cả quay sang nhìn em cũng không nhìn lấy một cái.
"anh uống thuốc này, đến giờ rồi"
anh ngẩng đầu nhìn lướt qua em rồi lại chăm chú vào quyển sách trên tay: "em để trên bàn giúp anh, lát anh sẽ uống"
"anh phải uống xong thì tui mới đi được, bác sĩ dặn thế"
sim jaeyun cuối cùng cũng chịu bỏ quyển sách xuống giường, với người lấy mấy viên thuốc trên tay park sunghoon, còn cẩn thận không để tay mình chạm vào lòng bàn tay em, uống một phát hết sạch.
"xong rồi, em đi làm việc đi, anh cảm ơn"
"anh đưa tay tui kiểm tra cái đã"
anh lắc đầu: "không cần đâu, sắp khỏi rồi mà, mai là ra viện"
"dù cho chiều nay anh ra viện thì tui cũng phải kiểm tra, công việc tui được giao, anh đừng cản trở"
sim jaeyun không còn cách nào khác phải đưa tay cho em xem, park sunghoon loay hoay một hồi chỉ phát ra âm thanh nhỏ xíu: "chuyện hôm qua... tui xin lỗi, tui không có ý nặng lời với anh..."
anh vẫn im bặt, thậm chí còn không nhìn em, y tá park cũng không dám nói gì thêm, chỉ dặn anh về nhà đừng làm việc nặng, tay anh đang hồi phục tốt lắm.
"nhớ quay lại khám định kì đúng hạn, uống thuốc đủ cử, anh mà bỏ lơ là vào đây nằm tiếp đấy"
"ừ, sẽ cố gắng không để vào viện nữa, mà có vào... cũng sẽ không phiền em"
em gật đầu, ghi lại chỉ số của anh hôm nay cẩn thận rồi lấy khăn giấy lau sơ qua mấy chiếc cốc nước.
"cảm ơn... anh đợi lát tui lấy giấy báo ra viện cho anh"
"không cần đâu, anh tự xin bác sĩ được, em đi làm việc của mình đi"
park sunghoon cũng cảm thấy được sim jaeyun hôm nay rất khách sáo với em, từ hành động cho đến lời nói, điều đó khiến em cảm thấy hụt hẫng, em không biết vì sao, nhưng ít nhiều thái độ của sim jaeyun làm em có chút không vui.
"không sao, công việc của tui mà, lát nữa tui đem giấy báo vào cho anh"
"phiền em quá, anh cảm ơn... thời gian qua em đã chăm sóc cho anh rất nhiều, vất vả cho em rồi..."
sim jaeyun nhìn em một lúc lâu rồi dời tầm mắt sang chỗ khác: "em giữ sức khoẻ... hy vọng sau này có dịp gặp lại em ở nơi khác"
"y tá thì gặp ở bệnh viện chứ nơi khác là ở đâu được... gặp tui có gì đâu mà vui, đừng để bị thương nữa đó"
"sunghoon không vui khi gặp anh nhưng anh thì rất vui vì đã gặp sunghoon, ngày nào anh cũng vui hết"
nói xong, sim jaeyun lại cúi gầm mặt, giấu đi nét buồn trong mắt: "em bận thì cứ đi đi, còn nhiều việc phải làm mà"
park sunghoon loay hoay lấy mấy viên kẹo từ túi áo, hôm nay ở khoa nhi em được mấy đứa nhỏ tặng kẹo, tụi nhỏ thích em lắm, chiều nay ra viện nên cứ bảo mẹ phải đi mua kẹo tặng cho y tá park mới chịu cơ.
em đưa về phía anh mấy viên kẹo đủ màu sắc trông rất đẹp mắt, nhẹ giọng.
"tui được mấy đứa bé ở khoa nhi tặng kẹo, bọn nhỏ bảo đây là kẹo hạnh phúc, tặng anh..."
"coi như tui chúc anh sau này sẽ không bị thương để phải vào viện nữa, giữ sức khoẻ thật tốt"
sim jaeyun ngẩn người nhìn em, nhẹ tay đẩy kẹo lại về phía em, còn cẩn thận nắm tay em lại giữ chặt kẹo bên trong.
"kẹo hạnh phúc hả? vậy thì em cầm hết đi nhé, anh không thích ăn đồ ngọt lắm"
"tui có rồi, tui vẫn còn nhiều"
anh mỉm cười, lấy một viên rồi cứ ngắm mãi: "nhưng anh không thích đồ ngọt thật mà... anh lấy một cái thôi nhé? còn lại em giữ lấy mà ăn, không phải hạnh phúc với sunghoon rất hợp nhau sao?"
cảm giác này là thế nào nhỉ?
cảm giác mà em chỉ muốn ôm lấy người trước mặt, ôm thật chặt, muốn giữ anh ở lại bên mình.
"tui cảm ơn... t-tui đi trước, vẫn còn mấy bệnh nhân chưa uống thuốc..."
sim jaeyun hạ giọng, còn có chút tiếc nuối: "ừm... sunghoon đi nhé..."
sau khi em đóng cửa rời khỏi phòng, sim jaeyun cứ nấn ná viên kẹo trên tay, chính bản thân anh cũng không muốn phải kết thúc theo cách này, ngay từ đầu đáng lẽ anh không nên thích y tá park để rồi đối với em ấy, sự quan tâm của anh trở thành phiền phức đối với em.
nhưng liệu sim jaeyun có biết được, em đã thẩn thờ một lâu ở ngoài phòng bệnh, ngày mai sim jaeyun xuất viện, đồng nghĩa với việc em không gặp anh thêm ngày nào nữa, em chẳng biết gì về anh ngoài cái tên sim jaeyun, em mù tịt về anh ấy, nếu anh rời đi, liệu em phải tìm anh ở đâu?
---
cảm ơn meiintheblue đã cùng chị lên ý tưởng cho chiếc plot này 💙
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip