9

mùa thu mang theo chút dư âm cuối cùng rời khỏi thành phố. đông về với những đợt tuyết lạnh đầu tiên. những bông tuyết trắng xóa đậu lại bên ô cửa sổ nhỏ của lớp học, sunghoon rúc người vào trong áo khoác, khăn quàng cổ màu xanh lam kéo lên tận mũi. nó nhăn mặt,  khó chịu đến mức có thể đánh bất cứ ai dám đến gần. sunghoon ghét trời lạnh, cứ đến mùa lạnh thì mũi của nó sẽ chỉ còn là vật trang trí trên gương mặt xinh đẹp tuyệt vời thôi chứ không còn thở nổi nữa.

"bao giờ cái mùa chết tiệt này mới kết thúc vậy?"

nó bắt đầu nghĩ đến mấy chú cún con sau trường, mùa lạnh thế này đến nó còn không chịu nổi làm sao chúng chịu được. nghĩ đi nghĩ lại một hồi cuối cùng vẫn không biết nên xử lí thế nào.

"park sunghoon, em không sao chứ?"

sunghoon ngước nhìn lên trên, bắt gặp ánh mắt anh lại ngại ngại muốn né tránh. trời lạnh làm nó không chút năng lượng nào cho những ý nghĩ khác nữa, nó lắc đầu.

"em không sao."

sim jaeyoon vẫn lo lắng.

"thật chứ?"

sunghoon gật đầu.

"vậy...nếu có chuyện gì phải báo cho thầy đấy."

anh chỉ dặn dò rồi tiếp tục bài giảng vì không thể chậm trễ được. suốt buổi học hôm đó cả lớp học được một phen trố mắt ra kinh ngạc khi park sunghoon nổi tiếng là cúp tiết mỗi khi có cơ hội lại từ chối việc xuống phòng y tế nghỉ ngơi, để ngồi học tiết vật lý mà nó ghét nhất.

"mày bị ma nhập hả?"

jongseong nhìn nó, chắc cậu chàng cũng hoang mang lắm, đứa bạn thân đột nhiên lại như biến thành một người khác thế này thì khó chấp nhận cũng phải. sunghoon giơ cuốn tập lên gõ cho cậu vài cái, còn may là jongseong né được.

"mày mới bị ma nhập đấy."

"chứ không phải đứa từ chối xuống phòng y tế chỉ để ngồi học vật lý mới giống bị ma nhập hả?"

sunghoon cứng họng, không phải vì không có lí lẽ, mà vì lí lẽ đó không được hợp lý cho lắm với một đứa nhìn môn vật lý bằng con mắt nhìn người yêu cũ như nó. cuối cùng sau một hồi nghĩ ngợi nó chẳng biết nên trả lời sao cho ra hồn cả, vậy nên sunghoon chọn im lặng là vàng.

nhưng mà đối với park jongseong thì nói ra mới là kim cương.

"mày ở lại học vì thầy jaeyoon chứ gì?"

sunghoon mắt đảo láo liên như sợ ai nghe thấy. nó nhảy tới bịt miệng thằng bạn mình lại trước khi jongseong phun ra thêm một câu nào nữa về bí mật của nó.

"làm ơn im giùm cái." 

"hôm trước còn chối đây đẩy."

sunghoon lườm bạn mình một cái. rồi lại đi đến một quyết định sáng suốt là kệ cậu ta và đi về. jongseong í ới gọi sunghoon rồi xách cặp chạy đuổi theo nó. cả dãy hành lang vắng vẻ chỉ toàn nghe tiếng jongseong ngoác mồm cười hắc hắc và tiếng sunghoon bực dọc bảo cậu im đi.

bạn thân.
.

"tôi tưởng em về rồi?"

sim jaeyoon tay cầm một chiếc túi nilon, chậm rãi đến chỗ sunghoon ngồi. anh tùy tiện bế một con cún nhỏ lên, rồi lấy đồ ăn vặt ra cho nhóc ăn.

"tuyết rơi rồi, em đang không biết làm sao với mấy đứa nhóc này đây."

sunghoon phiền não, nó không thể mang chúng về nhà được. cũng không biết có ai để nhờ vả, park jongseong thì nhờ gì cũng được nhưng chuyện này thì không, cậu ta dị ứng lông chó, đến gần mấy con chó thôi là long trời lở đất. sim jaeyoon nghĩ nghĩ một chút, âm thầm tính toán cái gì đó trong đầu. rồi bất ngờ đưa ra một lời đề nghị khiến sunghoon suýt nữa ngã ra tại chỗ.

"thế để chúng ở nhà tôi đi."

"hả?"

anh nhìn cái bộ dạng đần ra của nó, thở dài.

"tôi bảo đưa chúng đến nhà tôi, dù sao tôi cũng ở một mình. với lại ở đó cũng tốt hơn để ở mấy nơi như thế này, tụi nó còn nhỏ quá, dễ gặp nguy hiểm."

sunghoon vẫn im lặng trố mắt nhìn anh, sim jaeyoon dường như hiểu nó đang nghĩ gì, anh nói thêm.

"để chúng ở nhà tôi, khi nào em muốn có thể ghé qua chăm sóc chúng."

nó giật mình lảng ánh mắt đi nơi khác. giữa thời tiết lạnh đến cắt thịt mà trong lòng nó cứ râm ran như lửa đốt. sunghoon kéo khăn quàng cổ lên cao che đi một nửa gương mặt toàn là nét ngượng ngùng của bản thân. chú cún con nằm trên chân nó cứ giương mắt lên nhìn cứ như hỏi rằng nó có sao không.

có đấy. có sao.

sim jaeyoon lại vừa mới cười.

nụ cười của sim jaeyoon vốn dĩ là đẹp rồi, lọt vào trong mắt sunghoon lại trở nên chí mạng hơn. nó gật đầu liên tục.

"được rồi, làm theo ý thầy đi."

nếu như để chúng ở nhà anh thì sau này nó có cớ để ghé qua rồi, nhưng trong đầu sunghoon lại chợt thoáng qua hình ảnh cô gái có mái tóc dài thướt tha cùng tà váy dịu dàng. lòng nó không khỏi trùng xuống một chút.

"còn bạn gái thầy thì sao? không bất tiện hả?"

sim jaeyoon bất ngờ trước câu hỏi của nó. biểu cảm lộ rõ sự kinh ngạc như vừa nghe phải một tin tức gì đó chấn động lắm vậy.

mà nó cũng chấn động thật.

anh có bạn gái hồi nào mà anh không biết?

"bạn gái? ai cơ?"

"thì bạn gái của thầy, cái người lần trước đi cùng thầy đấy."

sim jaeyoon cố gắng nhớ lại xem hôm trước mình có đi đâu không, và đi với ai? lục lọi trong đầu mất một lúc cuối cùng anh cũng nhớ ra là hôm đó anh có đi mua mấy món quà cho mẹ, lần tới phải về nhà thăm bà một chuyến, lại chẳng biết chọn gì nên mới nhờ người giúp mình.

"đó là em họ của tôi, đừng nói em nghĩ đó là bạn gái tôi nhé?"

ừ đấy, xin lỗi nhé.

sunghoon lặng thinh không đáp, trong lòng có hơi bối rối, nhưng vẫn thấy vui mừng. như vậy có nghĩa là sim jaeyoon vẫn chưa có bạn gái.

anh nhìn gương mặt nó chôn sau lớp khăn dày cộp, có chút vui vẻ trong lòng mà cười khúc khích. sunghoon ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ánh mắt người kia nhìn mình cười như thế nó cũng chỉ im lặng mà giả vờ như không thấy.

"đừng có mà cười với em như vậy."
.

sunghoon chờ sim jaeyoon hoàn thành việc ở trường rồi phụ chuyển mấy chú cún nhỏ đến nhà mới. cũng may nhà của anh cũng không quá bé, có đủ không gian cho mấy con vật nhỏ này. sắp xếp xong xuôi, sunghoon ngồi một bên nhìn mấy con cún nhỏ tung tăng trong chỗ ở mới. lòng nó cũng nhẹ đi một chút. nhìn sơ một lượt khắp nhà, lần trước đến nó cũng không quan sát kĩ càng cho lắm, giờ mới để ý là trong nhà của sim jaeyoon mọi thứ thật sự rất đơn giản. nhưng sự đơn giản quá đó lại khiến nó thấy thoải mái. sunghoon không thích những thứ quá cầu kì.

"được rồi chứ?"

sunghoon gật đầu. khóe môi khẽ cong lên.

"cảm ơn thầy."

sim jaeyoon giật mình.

"em vừa cười sao?"

nó vội vàng thu lại nét cười ban nãy, ngại ngùng quay mặt đi nơi khác lảnh tránh ánh mắt của anh.

"không có đâu, thầy nhìn nhầm đấy."

hôm nay anh không đeo kính, nên đã nghĩ là mình nhìn nhầm thật.

sunghoon bước đi trở về nhà, con đường phủ đầy tuyết trắng, tuyết bám lên những cành cây khô xơ xác bên vệ đường, tuyết phủ lên những mái nhà cao cao của thành phố. tuyết, đậu lại bên vai áo màu đen của sunghoon. nó tăng tốc đi nhanh hơn, ước gì mùa đông cũng sẽ thương tình mà đi nhanh một chút.

sunghoon đặt chân vào nhà. chỉ thấy mẹ nó ngồi bần thần trên ghế phòng khách, trên bàn là một tờ giấy, trông như một loại giấy tờ đơn gì đó. nó tiến đến gần. bà không ngẩng đầu, chỉ chậm rãi nói với sunghoon.

"mẹ sẽ li hôn với ba con."

sunghoon ban đầu có hơi bất ngờ, nhưng ngẫm lại thì chẳng phải chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra mà không phải sao? chi bằng rời khỏi nhau sớm một chút. trả lại cuộc đời của đối phương, ít nhất thì không cần phải bó buộc nhau trong một mối quan hệ đã mục nát đến không thể cứu vãn nổi nữa.

nó thở dài, sau đó bỏ lên phòng.

"sao cũng được ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip