Chương 13:
Tối hôm đó, Jaeyun và Sunghoon đã có cùng một giấc mơ.
Trong mơ, có một cậu bé Sunghoon lên 7 lạc mẹ đang bật khóc thút thít. Cậu bé tìm mãi, tìm mãi, nhưng cũng chẳng thể thấy lối ra con đường cái nằm ở đâu.
Khu này đáng sợ quá. Có gì đó vừa tồi tàn vừa rùng rợn, vậy mà vẫn có thể mọc lên một cô nhi viện ở ngay đây sao?
"Này thằng nhãi kia!"
Sunghoon nghe có giọng nói vang lên sau lưng. Lập tức, cậu bị ai đó đá vào chân, không kịp trở tay mà ngã lăn đùng ra đất.
"Ui da" Sunghoon suýt thì tiếp đất bằng mặt. Đương lồm cồm bò dậy, đã lại có một bàn chân thô bạo khác dẫm lên tay cậu.
"Mày không phải người ở khu này đúng không?"
Sunghoon run lẩy bẩy ngước lên nhìn. Dường như cậu đã hiểu được bản thân vừa rơi vào loại tình huống nào rồi.
Trong con hẻm, từ đâu ra xuất hiện một đám trẻ vây quanh Sunghoon, đứa nào đứa nấy đều cực kì đô con và đặc biệt là khó đối phó.
"Có tiền không? Đưa hết ra đây!" Một đứa mặt mũi bặm trợn nhất trong số đó vừa mới liếc qua người cậu một lượt từ đầu tới chân.
Sunghoon im lặng cúi đầu.
Cậu không có tiền, trên người chỉ có đúng vỏn vẹn chiếc đồng hồ đeo tay mẹ tặng cậu nhân dịp sinh nhật lên 6 thôi.
"Cái thứ trên tay mày trông cũng có giá trị đấy!"
"Không được!" Sunghoon la toáng lên, ra sức che chắn tay mình lại. Món quà này với cậu rất quý giá, cậu không thể để mất nó được.
Thế chấp cả mạng sống để bảo vệ món quà của mẹ, Sunghoon bị đánh đến mức bầm dập toàn thân.
"Bọn mày đang làm gì vậy?!!"
Vang đến từ đâu một giọng nói đanh thép, người đó vừa xông vào giữa vòng tròn hỗn loạn để giải nguy cho Sunghoon.
"Dongyeong! Mày điên rồi đúng không? Bộ mày không sợ các sơ sẽ phạt mày vì dám trấn lột và đánh đập một đứa trẻ khác à?" Cậu bé kia can đảm túm lấy cổ áo thằng nhóc được gọi là Dongyeong, không thương tiếc giáng một cú trời đánh vào mặt nó.
"Jaeyun! Mày dám đánh tao hả!?"
Đám trẻ còn lại còn đang bận thăm dò cục diện xem nên đứng về phe nào, vậy nên vẫn chưa ai trong số chúng dám ra tay chống lại cậu nhóc Jaeyun thay cho cách bày tỏ lòng trung thành của mình với thủ lĩnh nhí Dongyeong cả.
"Một lũ bắt nạt chúng mày! Thích tỏ ra mình vô học đến vậy sao?" Jaeyun vung tay lên, dường như đã sẵn sàng để tặng đứa nhóc không biết điều kia thêm vài bài học nhớ đời nữa.
Nhìn quanh không thấy có ai đứng về phía mình, Dongyeong giờ mới biết sợ là gì.
"Tao... tao chỉ định hỏi xem đồng hồ của nó thôi mà! Phải- phải không tụi bây?"
Mấy đứa nhóc khác hùa nhau tán thành, nhưng vì quá sợ nên âm thanh phát ra trong cổ họng chỉ nghe như tiếng gió rít:
"Đúng-đúng rồi đó! Anh Jaeyun bỏ qua cho tụi em lần này nha anh?"
"Xin lỗi đứa nhóc này đi. Rồi tao bỏ qua cho tụi mày."
Mặt Dongyeong co rúm lại như tờ giấy bị ai đó vò nát không thương tiếc. Hai từ "xin lỗi" dường như rất đụng chạm đến lòng tự tôn của đứa trẻ này.
Jaeyun quay qua đỡ Sunghoon dậy, vẫn không quên cảnh cáo Dongyeong mau chóng nhận tội.
"Tụi mày muốn tối nay đứa nào đứa nấy mang mấy cái mồm không còn chiếc răng nào ngồi vào bàn ăn đúng không?"
"X-xin lỗi!" Dongyeong miễn cưỡng hét lên, rõ là không có chút thành tâm nào.
"Cút được rồi đấy." Jaeyun gầm gừ.
Đám trẻ đồng loạt bỏ đi trong nỗi nhục nhã ê chề. Lần nào cũng là cái tên Jaeyun này phá hỏng trò hay của tụi nó.
***
Chỉ khi còn lại hai người, Sunghoon mới lên tiếng.
"Em cảm ơn anh ạ."
Chỉ cử động môi thôi cũng truyền đến đại não Sunghoon một cơn đau nhức nhối. Cậu chỉ muốn tìm được mẹ rồi òa khóc ngay thôi.
Thấy mi mắt Sunghoon ngân ngấn nước, Jaeyun an ủi:
"Em có bị xây xát ở đâu không? Để anh xem nào."
Jaeyun nhẹ nhàng kéo tay áo Sunghoon lên, để lộ ra một vết thương dài chạy dọc phần cẳng tay.
Mang ánh mắt không giấu nỗi vẻ xót xa nhìn Sunghoon, lời Jaeyun nói ra lại đầy tính khích lệ.
"Em mạnh mẽ lắm đó, vết thương cỡ này còn không đánh gục được em cơ mà."
Sunghoon hít vào một hơi thật mạnh. Đột nhiên mọi cảm giác đau đớn trong cậu cũng đều thuyên giảm đi phần nào.
"Đúng đó! Em rất mạnh mẽ! Nên em sẽ không để ai khác cướp mất những điều quý giá khỏi em đâu!"
Jaeyun xoa đầu cậu, mỉm cười:
"Vậy vì lý do gì mà em lại có mặt ở đây thế?"
Nhắc tới mẹ, Sunghoon lại không kìm được mà bật khóc.
"Em bị lạc mất mẹ trong lúc đi hội chợ... hức..."
"Anh giúp em tìm mẹ nhé?" Jaeyun đề nghị.
Sunghoon hai mắt long lanh nhìn người trước mặt, lia lịa gật đầu.
"Vâng ạ!!!!"
"Không sợ anh là người xấu bắt em đi sao?" Jaeyun đùa, vậy mà Sunghoon tin lời cậu rồi lùi lại thật.
"Ngốc quá! Nếu là người xấu thì anh còn phải mất công đến giúp đỡ em như lúc nãy sao?"
Sunghoon chu môi suy nghĩ, cảm thấy lời người này nói cũng vô cùng có lý.
"Anh tên Jaeyun đúng không ạ?"
"Đúng rồi. Vừa nãy em cũng nghe được mà nhỉ?"
Sunghoon gật đầu cái rụp.
"Còn em tên Sunghoon."
"Sunghoon? Ừm, anh nhớ rồi."
"Nhà anh ở đâu vậy ạ?"
"Anh không có nhà. Cô nhi viện vừa nãy em thấy cũng có thể tạm gọi là như vậy đấy."
"Anh Jaeyun là trẻ mồ côi-?"
Rồi Sunghoon bụm miệng lại.
"Em xin lỗi."
"Thiếu vắng một tổ ấm thực sự không phải là chuyện gì bị cấm nhắc đến. Em không cần phải xin lỗi anh đâu."
Sunghoon quan sát sắc mặt Jaeyun, nhận ra người này tính cách dường như chững chạc hơn rất nhiều so với tuổi.
"Anh Jaeyun ngầu quá."
Jaeyun cười - một nụ cười vô cùng đẹp và chân thành, đối lập hoàn toàn với con hẻm u ám nơi cậu lớn lên.
Cả hai đi thêm một đoạn nữa thì ra được đường cái.
"Sunghoon!!!!!"
Vừa nhìn thấy con trai mình, mẹ Sunghoon đã liền chạy tới.
"Mẹ ơi!!!!"
Sunghoon bấy giờ mới òa ra khóc nức nở. Jaeyun trông thấy cảnh hai mẹ con đoàn tụ chỉ cúi đầu chào một cái rồi xoay lưng toan rời đi.
"Khoan đã cháu ơi!" Mẹ Sunghoon gọi cậu lại.
"Cô cảm ơn cháu nhiều lắm. Hay cháu nhận chút quà mọn này thay cho lời cảm ơn của cô và Sunghoon nhà cô nhé?" Mẹ Sunghoon vừa nói vừa dúi vào tay Jaeyun một phần bánh cá nóng hổi. "À Sunghoon, phải cảm ơn anh đi chứ con?"
"Em cảm ơn anh Jaeyun nhiều lắm!" Sunghoon nói bằng chất giọng nghẹt mũi, tuy mặt mày còn đang lấm lem nước mắt nhưng vẫn cố nở một nụ cười với Jaeyun.
"Cháu cảm ơn cô ạ." Jaeyun lịch sự cảm ơn mẹ Sunghoon rồi bước về con hẽm đối diện, trong nháy mắt đã đi khuất tầm nhìn.
********
Chào mọi người ạ! Hông bíc mọi người có còn nhớ chiếc fic này không ta~?
Mình chỉ muốn nói là mình nhớ rồi, nhớ lại toàn bộ plot rồi =)))))))))))))) (Ý là tối qua vô đọc lại thấy cũng được cũng dịu mà tự dưng thấy cái draft 0 từ cái tụt huyết áp ngang í:vvv Suy nghĩ mãi mới nhớ lý do ngắt chap là định viết cái gì sau 1 năm :vvv) Mình đã mang Liberté II trở lại rồi đâyyy
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip