Chương 4:

Chính Sunghoon cũng không thể tin nổi là cậu lại vác tên này lên xe của mình thay vì vứt hắn lại giữa đường. Bộ chỉ vì một chữ "cứu" bập bẹ của hắn mà cậu phát điên rồi hay sao?

Thật may vì Sunghoon đã dọn ra sống ở một căn hộ chung cư nằm gần viện nghiên cứu, nếu không cậu cũng chẳng biết nên trình báo với bố mẹ mình thế nào khi mang cái tên này về nhà nữa.

Sunghoon để anh ta nằm ở hàng ghế sau, thắt dây an toàn vào rồi băng băng lái xe về chung cư. 

***

Chưa bao giờ Sunghoon thấy con đường về đến chung cư của mình lại xa đến thế. Tất cả là tại anh ta nặng chết đi được mà! Hại cậu vác anh ta vào thang máy mệt muốn xỉu ngang.

"Coi như là anh gặp may mới gặp được người vừa đẹp trai vừa tốt bụng như tôi giúp đỡ đấy nhé!"

Sunghoon nói với cái người đang nằm bất tỉnh trên giường, mệt mỏi xoa nắn hai khớp vai. Để anh ta yên vị nằm đấy, Sunghoon bỏ đi tắm rồi ra sô pha nằm.

Nhưng thay vì nhắm mắt ngủ, đầu óc cậu bắt đầu suy nghĩ đủ thứ chuyện.

Cái tên lập dị nằm trong phòng kia có gì đó khiến cậu bận tâm mãi. Là vì đôi mắt màu bạc khác thường ấy, hay là vì con số ẩn chứa một ý nghĩa nhất định trên ngực anh ta?

Hình như anh ta còn không thể nói chuyện như người bình thường. Nếu vậy anh ta sống đến được chừng đó bằng cách nào vậy? 

Không thể nghĩ thêm được gì nữa, Sunghoon chọn cách cưỡng ép bản thân đi ngủ. Cậu nằm đếm cừu, đếm cũng phải được mấy trăm con rồi nhưng càng đếm càng tỉnh ra chứ buồn ngủ chỗ nào vậy?!!

Và "RẦM" một cái, cánh cửa phòng ngủ văng cái vèo khỏi bản lề rớt xuống sàn nhà trước sự chứng kiến đầy bàng hoàng của Sunghoon.

Cái tên điên đó!!!! Anh ta không biết mở cửa à?!!!

"A... A... Anh làm cái khỉ gì vậy!!!!????" Sunghoon điên tiết gào lên, lao tới đòi đánh anh ta "Cửa phòng ngủ của tôi là trò chơi trốn thoát sinh tồn của anh hay gì mà anh phá cửa không thương tiếc vậy?"

Rồi Sunghoon đổ sụp xuống sàn nhà, đau lòng nhặt mấy mảnh gỗ nứt toác đang nằm la liệt, tuyệt vọng đến độ rớt nước mắt khi nào không biết luôn.

"Anh đúng là cái đồ lấy oán báo ơn mà... hức..."

Tên báo đời kia cũng đột ngột ngồi sụp xuống bên cạnh cậu, vươn tay ra lau mấy giọt nước mắt trên mặt Sunghoon.

"Gì? Giờ anh đang tìm cách lấy lòng tôi đấy à?" Sunghoon chu mỏ ngoảnh đi hướng khác"Đừng hòng! Tỉnh rồi thì mau biến khỏi căn hộ của tôi đi! Tôi nhịn anh hết nổi rồi!!!"

Nhưng cục nợ đời của Sunghoon là hắn vẫn không thèm nhúc nhích lấy một phân.

"Anh còn bị điếc nữa à? Tôi bảo anh đi đi cơ mà?"

Lần này hắn ta làm tới, bổ nhào qua ôm Sunghoon cứng ngắc luôn.

"A... Anh định dùng mĩ nam kế để làm tôi xiêu lòng chắc...? Đúng là không có liêm sỉ mà!"

Tuy trông vẻ ngoài anh ta hiện tại nhếch nhác là thế, Sunghoon cũng không thể phủ nhận được vẻ đẹp trai tiềm ẩn, à không, lồ lộ trên mặt anh ta. 

Chết tiệt, tình huống hiện tại là ai đang không có liêm sỉ vậy?!

"Thôi được rồi!" Sunghoon ngại ngùng cúi mặt rồi đẩy anh ta ra "Tạm thời tôi không có đuổi anh đi đâu, nhưng anh làm ơn bớt báo đời giùm tôi. Tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản và thành khẩn như vậy thôi, được chưa?"

Hắn ta nhìn Sunghoon không chớp mắt suốt gần một phút, sau cùng gật đầu cái rụp.

"Ô anh hiểu lời tôi nói hả? Thế sao cái lúc đuổi đi lại lì quá vậy?" Sunghoon chồm tới.

Và thế là cục nợ đời nhanh chóng kích hoạt chế độ giả ngốc trước mặt Sunghoon.

"Á à" Sunghoon nhướn mày "Thì ra là kiểu nghe hiểu có chọn lọc. Anh được lắm!"

Lần đầu tiên, hắn bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội trước Sunghoon.

"Đừng có mà nhìn tôi kiểu đó!!!" Sunghoon quay ngoắt đi. Cái tên này đúng là nham hiểm, rất nham hiểm mà.

Mặc kệ cái cửa đáng thương nằm không toàn xác trên sàn, Sunghoon tiếp tục hỏi chuyện:

"Mà nè, bộ anh không có nơi nào để đi hay sao vậy? Người thân của anh đâu?"

Hắn ta lắc đầu.

"Vậy tên của anh là gì?"

Hắn cũng vẫn lắc đầu.

"Anh còn lắc đầu thêm một cái nữa là tôi bẻ khớp cổ anh luôn đấy! Đến cả tên anh là gì anh còn không biết sao...? Ớ tự dưng anh cởi cúc áo làm cái gì?!!!!!"

Sunghoon hét toáng lên trước hành động cởi áo đột ngột của hắn. Rồi hắn chỉ tay lên con số trên ngực, nhìn Sunghoon.

"1511, con số này thì có ý nghĩa gì?"

"Chẳng lẽ tên của anh là 1511, cái tên gì kì cục vậy?"

Cho đến bây giờ, hắn mới chịu gật đầu.

"Không được! Tên dở quá!" Sunghoon bĩu môi "Hay tôi đặt cho anh một cái tên khác nhé?"

Hắn chớp mắt, sau đó gục gặc đầu.

"Jaeyun, tên Jaeyun thì thế nào? Nể tình anh đẹp trai nên tôi chọn cái tên yêu thích của mình đặt cho anh rồi đó, biết điều thì cảm ơn tôi đi." Sunghoon cười.

"Yu..." Hắn đọc theo.

"Không phải là "Yu" mà là "Jaeyun". Anh thử phát âm theo tôi xem nào!"

"Jae..."

"Jaeyun!" Sunghoon đập tay xuống sàn cái bộp "Trí nhớ ngắn hạn của anh tệ vậy?!!"

"Jaeyun..." Cuối cùng hắn cũng phát âm được cái tên mình.

Sunghoon vỗ tay bôm bốp.

"Giỏi ghê chưa! Từ nay anh là học trò của tôi. Tôi đây sẽ chỉ dạy anh tận tình."

Rồi Jaeyun chỉ tay vào cậu.

"Hửm? Sao thế?" Sunghoon hỏi lại.

Cậu phải nghĩ nát óc mới đoán được ý định của hắn là gì.

"À, anh muốn biết tên tôi hả?"

Hắn gật đầu.

"Là Sunghoon."

"Sung..."

"...Hoon" Sunghoon bổ sung.

"Sunghoon."

"Ồ! Lần này anh phát âm theo nhanh hơn rồi đó. Đúng là người học trò tài giỏi của tôi mà." Sunghoon nói. Chưa gì cậu đã có cảm giác đạt được thành tựu rồi.

Đột ngột, Jaeyun cúi thấp đầu xuống.

"Hử? Lại sao nữa thế?" Sunghoon nhìn hắn "Àaaaaa! Anh muốn tôi xoa đầu anh sao?"

Sunghoon làm theo nguyện vọng (mà cậu tự phỏng đoán) của hắn, tâm trạng vui vẻ khó tả.

Đúng là cục nợ đời tên Jaeyun này có hơi phiền một chút. Nhưng Sunghoon tin là qua tay cậu, anh ta sẽ sớm trở thành một công dân gương mẫu thôi.

- Hết chương 4 -

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip