kết.
Sáng hôm sau, ngày 16 tháng 4, tại trường cấp 3 Sejong, thủ đô Seoul, Hàn Quốc.
Sim Jaeyoon lững thững đút tay vào túi quần, tạt ngang qua lớp Nghệ thuật múa ballet, nơi Park Sunghoon đang theo học.
Ngày hôm qua cố tình thốt lên những lời nói làm tan nát trái tim em như vậy, hắn bỗng cảm thấy vô cùng hối hận. Từng nghĩ bản thân chỉ là một cái bóng ngắm nhìn em từ phía xa, không chạm tới sẽ không có đau thương. Không ngờ từng chút từng chút một đã đem cái tên Sim Jaeyoon này khảm sâu vào trí nhớ em, khiến em luôn nghĩ về hắn như một vị anh hùng có trái tim băng giá.
Hắn, có thể nào mang nắng đến sưởi ấm tim em lần nữa không?
"Nhìn em có vẻ lên tinh thần hơn hôm qua rồi đấy."
Hắn ló đầu từ khung cửa sổ nhìn vào, tươi cười vẫy chào em. Lớp của em có lẽ đang trong giờ giải lao, nên ai nấy đều ổn định ở chỗ ngồi của mình. Riêng em của hắn vẫn ngồi một mình trong góc, cố co giãn các khớp chân để chuẩn bị cho bài tập tiếp theo.
"Chào anh~"
Nhìn thấy hắn, em bỗng nở nụ cười thật tươi, mắt híp hết cả lên trông chẳng khác nào bông hoa mặt trời xinh xắn.
"Anh đến khiến em rất vui."
Sim Jaeyoon hơi giật mình trước câu nói thoáng qua của em, nhưng hắn vẫn cố cười thêm một chút.
"Phác.. Thành Huấn?"
Hắn khẽ với tay chạm vào bảng tên trước ngực em, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
"À, hôm nay tụi em có bài múa cổ truyền Trung Hoa, nên phải dán cái tên này lên ạ!"
"Phác Thành Huấn? Lẽ nào là Phác trong sự thẳng thắn, thật thà. Thành Huấn là luôn nỗ lực để có thành công, đúng không nhỉ?"
"Đúng ạ, tên tiếng Hán của em đúng là như thế."
Vậy Thẩm Tái Luân anh đây đã được định sẵn là người luôn âm thầm bảo vệ, che chở em từ phía sau rồi.
"Nếu vậy cũng có thể hiểu là Huấn hoa hồng, Huấn Rose. Từ nay anh sẽ gọi em là Huấn Rose nhé, haha"
"Anh.."
"Thôi anh đùa đó, tên của em đẹp lắm, rất rất đẹp."
Hắn cười thích thú, vươn tay bẹo lấy đôi má ửng hồng vì giận dỗi của em.
Buổi trưa ngày hôm đó, tiết trời thật đẹp.
─────
Những ngày tiếp theo, Sim Jaeyoon đều viện cớ tạt ngang qua lớp Nghệ thuật múa Ballet, để tìm gặp Sunghoon. Lúc thì theo em xuống tận căn-tin, cốt để trêu chọc vài ba câu, rồi nhìn thấy khuôn mặt dỗi lên vì tức của em mà vui vẻ cả ngày.
Lúc thì cố chen lấn giành suất đi cắm trại của trường, cốt để bám theo bảo vệ em. Em leo núi, hắn cũng leo ở sát bên. Em đuổi hoa bắt bướm trong rừng phong đỏ thẫm, còn hắn thì mải mê đuổi theo ôm lấy em vào lòng.
Em nằm dưới gốc cây anh đào có những cánh hoa trắng trắng, còn hắn thì lặng lẽ ngồi bên cạnh, cố đẩy hết những cánh hoa đang neo đậu trên đôi má em ra ngoài.
Em vươn tay chỉ những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời buổi đêm. Còn hắn lại lắp một chiếc kính viễn vọng ngay bên cạnh, say sưa đọc tên khoa học của từng vì sao bằng tất cả vốn kiến thức của mình, mặc cho em đã ngủ quên trên đôi vai hắn từ khi nào.
Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế, mới đó mà một tháng nữa lại trôi qua.
Sim Jaeyoon đã dự tính như thế đấy, hắn đã dự tính ở bên cạnh Park Sunghoon cả đời, ngăn không cho em nhìn thấy bất cứ mối hiểm nguy nào đang rình rập xung quanh, kéo dài mạng sống cho em càng lâu càng tốt.
Cho tới một ngày..
"Sim Jaeyoon, anh con mẹ nó đừng bước đến gần tôi!!!"
Em đứng trên sân thượng của trường, vào một ngày trời nắng rất đẹp. Nhưng trên đôi tay mảnh khảnh ấy lại túm chặt một con dao, kề sát cổ mình, quyết định kết thúc mạng sống của mình ngay trước mặt hắn.
"Anh còn bước đến một bước, tôi sẽ nhảy lầu!"
Park Sunghoon trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng quát, trông chẳng khác nào một con thú nhỏ đang bị thương.
Sim Jaeyoon cố sải từng bước tiến đến, giang rộng vòng tay to lớn muốn đón em vào lòng. Nhưng không ngờ hắn càng muốn bước tới, em lại càng rời xa hắn hơn.
"ĐỒ QUÁI VẬT! ANH KHÔNG PHẢI LÀ SIM JAEYOON!!!"
Nghe thấy tiếng em quát lên trong bất lực, bước chân hắn đột ngột dừng lại, cả cơ thể dường như đông cứng giữa không trung.
"Thoả mãn chưa?"
Sunghoon vẫn cứ đứng sừng sững ở đó, tay cầm con dao kề sát cổ mình hơn nữa, đến mức để lại một vết cắt sâu hoắm trên cần cổ trắng nõn. Từ vết cắt ấy, từng giọt máu đỏ thẫm đang không ngừng rỉ ra.
Park Sunghoon vô thức ngẩng đầu, màu đỏ tươi đã ngập tràn đôi mắt khiến bất cứ ai trông thấy cũng thập phần sợ hãi.
"Lừa được tôi rồi, anh đã cảm thấy thoả mãn chưa, hả?"
"Sunghoon.."
"Nói đi! Anh là thứ quỷ ma nào? Tại sao lại nhập vào xác Sim Jaeyoon tiếp cận tôi???"
"Anh.."
Sim Jaeyoon buông thõng đôi bàn tay đang cố với lấy em trong vô vọng. Hắn không biết nói gì nữa, chỉ biết lặng im nhìn người trước mặt mình, trông thấy những giọt nước mắt không che đậy của em đang bắt đầu tuôn rơi.
"Sim Jaeyoon đã chết từ hai tháng trước rồi!" Park Sunghoon vẫn nhìn trân trối vào khuôn mặt cứng đờ của hắn - "Nhưng điều kỳ lạ là, ký ức về Sim Jaeyoon cả trường này không một ai nhớ. Lúc trước tôi đã chẳng hề biết đến sự tồn tại của hắn ta, vì hắn vốn dĩ chỉ là tên học lực trung bình bị ám ảnh về điểm số, lại không hề biết võ công. Vốn dĩ hắn ta không thể nào là anh được! Trừ phi hắn biết tự mình siêu sinh, đầu thai một lần nữa với hình hài khác!"
Đầu óc của Thẩm Tái Luân (trong thân xác Sim Jaeyoon) đang bắt đầu rối loạn. Hắn chợt nhận ra thời điểm hắn quyết định xoá đi kí ức của tất cả mọi người về cái tên Sim Jaeyoon, nhưng lại không tài nào xoá nó ra khỏi não bộ của một người sắp chết là em. Sunghoon từ đầu vốn không nhận ra hắn, chẳng qua vì trước đó em chẳng quan tâm cái xác hắn đang nhập vào là ai. Nhưng điều làm hắn không ngờ nhất chính là, từ lâu trong lòng em đã nảy sinh nghi kị, âm thầm đi điều tra tất cả về hắn.
Nhìn thấy hắn vẫn mãi im lặng, Park Sunghoon mới hiểu được rằng, niềm tin còn sót lại của em, cuối cùng cũng vỡ nát rồi.
Em rất muốn tin rằng nghi ngờ của em là sai.
Em rất muốn nhìn thấy, bóng dáng hắn chạy đến bên em, chứng minh hắn là Sim Jaeyoon bằng xương bằng thịt. Chứng minh hắn là Sim Jaeyoon hôm đó đã từng quật ngã đám giang hồ để cứu mạng em, là Sim Jaeyoon đã từng nắm tay em lôi vào lề đường, là Sim Jaeyoon năm lần bảy lượt không tiếc thân mình xả thân vì em.
Nhưng không ngờ, đáp lại em hiện tại chỉ là một khoảng lặng câm không một lời đáp.
Người đang đứng trước mặt em bây giờ, vốn chưa từng là Sim Jaeyoon trong trí tưởng tượng của em.
Sunghoon rất muốn hỏi hắn thêm một câu nữa, nhưng lại thôi. Em sợ sự thật tàn khốc sẽ nhẫn tâm đạp đổ hồi ức tốt đẹp của em về hắn, nên vẫn quyết định vứt bỏ tất cả mà để lại lời trăn trối cuối cùng.
"Anh có biết, đôi mắt đen láy của anh ngày hôm đó, là cả bầu trời rực rỡ nhất trong tôi?"
"Làm sao anh có thể nhẫn tâm đập vỡ bầu trời trong xanh đó của tôi?"
"Buông tha cho tôi đi. Tôi vốn dĩ là người phải chết cách đây hai tháng trước rồi."
Vừa nói xong câu nói cuối cùng, Park Sunghoon đã nhắm chặt mắt lại, gieo mình xuống lầu tự vẫn, như cái cách em quyết định hoá thành cơn gió, tự do bay ra khỏi thế giới riêng của hắn vậy.
Thì ra, phương pháp đau lòng nhất khiến hắn quyết định từ bỏ em, chính là khoảnh khắc hắn phát hiện Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện giữa không trung, thì thầm vào tai lý do khiến em một mực muốn rời bỏ hắn.
Park Sunghoon em, từ đầu tới cuối, vốn chưa từng yêu vị Thế tử đến từ Địa ngục là hắn. Người mà em yêu, chính là cái thân xác mang tên Sim Jaeyoon kia.
Và Thẩm Tái Luân hắn, vốn chưa phải, và chưa bao giờ là một con người bình thường, để xứng đáng có được tình yêu của em.
.
"Sunghoon à, em nói tên em là Phác Thành Huấn. Phác trong sự thẳng thắn, thật thà. Thành Huấn là luôn nỗ lực để có thành công, có đúng không?"
"Đúng ạ, tên tiếng Hán của em đúng là như thế."
"Nếu vậy cũng có thể hiểu là Huấn hoa hồng, Huấn Rose. Từ nay anh sẽ gọi em là Huấn Rose nhé, haha"
"Anh.."
"Thôi anh đùa đó, Phác Thành Huấn, tên em đẹp lắm, rất rất đẹp."
.
Thẩm Tái Luân đứng lặng yên trên sân thượng, trơ mắt nhìn Hắc Bạch Vô Thường mang linh hồn em rời khỏi dương thế.
Điều tốt đẹp nhất thế gian này là em, chắc chắn em sẽ tới được nơi nào đó sáng sủa hơn. Còn hắn mãi mãi chỉ là một tên Thế tử, đến từ Địa ngục tăm tối, là nỗi ám ảnh khiến biết bao người kinh sợ.
Nên hắn mới cố chấp giữ lấy em bên mình, không cho em lìa xa dương thế, vì đây chính là cách duy nhất để hắn có thể thuyết phục bản thân rằng, mình vẫn xứng đáng có được tình yêu của em.
END
─────
(*) Ý nghĩa tên Hán Việt của Phác Thành Huấn và Thẩm Tái Luân, mình đã tham khảo nguồn từ "Enhypen dạo chơi đại lục" của @chowzhousvt
(**) Tần Quảng Vương: vị đại vương quản lý sổ sách, ghi chép tuổi thọ của con người ở địa ngục tầng thứ nhất.
Phán Quan: một chức vụ rất quan trọng, hỗ trợ Diêm Vương ra phán quyết xử lý linh hồn người chết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip