18
Từ đó về sau, mỗi khi Sunghoon đến khu Đại Học mua sách cũ, bên cạnh đã có Jongseong làm bạn.
Khu Đại Học thanh niên chiếm đa số, hai người 26 tuổi, nắm tay đi giữa nhóm sinh viên. Bởi vì tướng mạo và khí tức quân nhân xuất chúng nên lần nào cũng gây chú ý. Balo đựng sách thì Jongseong vác, trên tay Sunghoon cầm cùng lắm chỉ là điện thoại hoặc là coca, cậu khom lưng lựa chọn sách trong tiệm, chọn xong thì cầm bằng một tay, nhưng đảo mắt đã bị Jongseong lấy đi.
Mua sách xong, nếu như trời còn sáng thì Sunghoon sẽ kéo Jongseong đi dạo trong sân trường, giả dạng sinh viên. Hẹn hò như người ta, chơi một trận bóng rổ hoặc đá banh, sau đó lau mồ hôi, đi ăn món steak nổi tiếng nhất khu Đại Học này.
Xuất ngũ được một năm, trừ việc ký ức chưa được khôi phục thì sức khỏe và trạng thái tinh thần của Sunghoon đã giống như người bình thường. Tuy tính cách không hoạt bát cởi mở như xưa, thân thủ cũng không còn nhanh nhẹn như trước đây, nhưng Jongseong đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, không chừng một ngày nào đó, Sunghoon ngày xưa sẽ trở lại.
Mà dù cho không trở lại được cũng không sao, Sunghoon bây giờ cũng là người mà anh sẽ quý trọng cả đời.
Steak có hơi đắt, nhưng mùi vị lại rất ngon, mỗi ngày vào giờ ăn đều đông nghịt người. Sunghoon lúc mới ăn lần đầu đã mê muội, sau đó mỗi lần tới đây mua sách đều muốn ăn tiếp.
Jongseong từ trước đến giờ không có hứng thú với đồ Tây, nhưng thấy Sunghoon kích động chạy đi lấy số, liền cảm giác dù có đợi 100 người nữa anh cũng bằng lòng.
Trên đường về nhà, Sunghoon thường ngủ gà ngủ gật. Khi đó bọn họ mới vừa mua xe, nhưng Sunghoon lại muốn ngồi tàu điện tới khu Đại Học, nói như vậy mới có cảm giác là sinh viên giỏi. Ban đầu Jongseong không hiểu, nhưng anh vẫn cùng cậu ngồi tàu điện về nhà. Trong tàu không biết bao nhiêu người, Sunghoon vì ăn quá no ngồi một lúc liền thấy mệt, dựa lên vai anh ngủ gà ngủ gật. Anh đặt balo bên chân, khi tàu điện chạy, cửa sổ kính màu đen đối diện phản chiếu như một chiếc gương. Anh nhìn mình và Sunghoon trong tấm kính, cảm thấy rất giống một đôi sinh viên cuối tuần về thăm nhà, anh là sinh viên ngành thể thao, còn Sunghoon thì giống như sinh viên ngành kỹ thuật.
Nếu như không nhập ngũ, nếu như đều thi lên Đại Học, anh và Sunghoon năm 18 tuổi có khả năng tạo thành một mối tình học đường hay không?
Là ai vừa gặp đã yêu? Là ai theo đuổi ai, ai là người tỏ tình trước?
Suy nghĩ một chút, khóe môi anh cong lên, học đường cũng được, quân doanh cũng được, dù sao anh và Sunghoon nhất định sẽ quen biết nhau, sau đó cùng nhau trải nghiệm cuộc sống này.
Sách trong phòng đọc sách dần dần nhiều hơn, giấy nháp, sổ tay cũng không ít. Chỉ là trong só đó, quyển dày nhất đẹp nhất lại không hề ghi chép kiến thức bên trong, mà là ghi chép lại những điểm tốt của Jongseong.
Sunghoon đa phần ở nhà một mình, "Tiệm mì Hoon" đã vào quỹ đạo, tuy chỉ bán mì sợi nhỏ nhưng thu nhập hoàn toàn đủ để hai người chi tiêu hằng ngày. Jongseong không cho cậu ra ngoài làm việc nên ngoại trừ đọc sách ra thì cậu chạy bộ trong chung cư, rèn luyện thân thể, mỗi ngày trước khi ngủ lấy lý do "Đang làm bài đừng quấy rầy" mà nhốt Jongseong ngoài cửa, rồi lén rút nhật ký ra ghi lại những lời tâm tình Jongseong nói, món ăn anh làm, còn rất nhiều việc lặt vặt không đáng kể, đều viết từng điều lên sổ, sau đó trước khi Jongseong cầm ly sữa bò ấm tới thì giấu đi.
Nhưng cũng không lâu lắm, lúc Jongseong dọn dẹp phòng đọc sách đã phát hiện ra quyển nhật ký của cậu học sinh tiểu học này.
Trang bìa quyển sổ viết: Jjongsaeng rất tốt với mình.
Ngón tay Jongseong run lên, càng lật về sau ngực càng nóng, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Những chuyện liên quan tới anh, Sunghoon hầu như đều viết xuống, vụn vặt đến mức làm người ta bật cười.
Nhưng anh lại không cười nổi.
"Jjongsaeng rời nhà rất sớm, lo mình ngủ dậy không đi tất nên hay nhẹ chân nhẹ tay giúp mình đi trước, lòng bàn tay anh ấy còn rất ấm."
"Tối qua tản bộ thấy bên đường có bán sundae, rất muốn ăn nhưng Jjongsaeng nói bẩn, nhưng hôm nay lại nấu cho mình ăn, rất ngon."
"Jjongsaeng nói mình rất giống sinh viên xuất sắc."
"Tối hôm qua lúc Jjongsaeng ngủ lấy đầu ngón chân cào cào lòng bàn chân mình, tưởng mình không biết."
"Hôm nay đánh với Jjongsaeng một trận, ảnh lại cho mình xuất chiêu trước, ra tay với mình thì chỉ dùng có một phần sức."
"Buổi chiều ngủ trên sofa, khi tỉnh lại thì ở trên giường."
...
Sunghoon phụng mệnh xuống lầu mua xì dầu, trở về đúng lúc thấy Jongseong gấp quyển nhật ký lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt vừa có sự xấu hổ, vừa có tình cảm chân thành.
Jongseong bước tới, ôm Sunghoon thật chặt. Sunghoon đem mặt chôn vào vai anh, một lát sau mới nói: "Anh đọc hết rồi?"
"Ừ."
"Đừng cười em."
"Sao có thể?"
"Em sợ sau này mình lại quên, nên mới làm một quyển nhật ký." Sunghoon chậm rãi nói: "Bệnh thần kinh tới đột ngột mà."
Con ngươi của Jongseong co lại, để cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt căng thẳng: "Có phải lại không khỏe không? Đau đầu? Hay là choáng váng? Không nhớ được chuyện gì? Chúng ta đi bệnh viện!"
"Không phải! Jongseong hyung đừng vội." Sunghoon kéo Jongseong lại, "Em không sao, đầu không đau cũng không choáng váng, cái gì cũng nhớ."
"Không phải vừa rồi em nói sợ sau này lại quên? Anh còn tưởng rằng..."
"Em sai rồi, không nói rõ ràng để anh lo lắng." Sunghoon vòng tay lên hông Jongseong, "Em bây giờ không bị gì cả, trái lại gần đây em cảm thấy hình như loáng thoáng thấy vài hình ảnh trong quá khứ."
Jongseong vừa mừng vừa sợ: "Thật sự?"
"Thật." Sunghoon cười tươi, "Có thể là do kiên trì động não làm bài, cũng có thể là ngẫu nhiên. Nói không chừng qua một thời gian nữa là em có thể lấy lại được ký ức. Jongseong hyung, em viết nhật ký là muốn đem mỗi một chuyện chúng ta trải qua bây giờ ghi nhớ lại, về sau có xảy ra chuyện gì hay không không ai nói chắc được, đúng không? Lỡ như, em là nói lỡ như. Lỡ như em lại vì biến cố gì đó mà mất đi trí nhớ, ít nhất em còn có quyển nhật ký này. Mở nó ra, là em biết ngay anh là người yêu của em, biết anh rất tốt với em."
Trái tim Jongseong mềm mại, "Không có lỡ như."
Sunghoon lắc đầu, "Em cũng hi vọng không có lỡ như, em đã quên anh một lần, không muốn lại quên anh nữa. Nhưng chính là vì em đã từng quên anh nên em phải chuẩn bị trước. Anh chưa từng quên em, anh không hiểu rõ cảm giác này đâu."
Jongseong ôm lấy Sunghoon, hồi lâu mới nói: "Anh hiểu."
Từ khi quyển nhật ký bị bại lộ, Sunghoon không còn viết lén nữa, biết Jongseong sẽ xem nên thường xuyên "Bí mật" ghi mấy câu bày tỏ ngọt ngào, ví dụ như "Jjongsaeng em yêu anh", "Nhớ Jjongsaeng ghê".
Chẳng qua một thời gian sau, cách hành văn trong quyển nhật ký bắt đầu thay đổi, từ đơn thuần ngọt ngào bẻ cua sang "H văn ngọt ngào".
Sunghoon không còn buồn bã như lúc mới xuất ngũ nữa, biết trêu chọc Jongseong, thỉnh thoảng còn đùa bỡn ỷ lại, tuy là lúc mặt đối mặt không dám cởi mở như vậy, nhưng lúc viết nhật ký lại không chút kiêng kỵ.
"Jjongsaeng hôm nay liếm mình."
Jongseong: ...
"Bắp đùi bên phải của Jjongsaeng là nơi mẫn cảm nhất, mình mút một cái là cơ bụng ảnh sẽ căng cứng."
Jongseong: Không thể nào?
"Hôm nay muốn cưỡi Jjongsaeng."
Jongseong: ... Được.
Quyển nhật ký trở thành thư tay, hai người đều chơi không thấy chán, một người viết một người xem, giống như đôi tình nhân lén lút trò chuyện bằng giấy thời học sinh.
Mà ký ức, từng chút từng chút một được tìm về giữa những điều vặt vãnh hằng ngày.
27 tuổi năm ấy, Sunghoon dần dần nhớ lại rất nhiều chuyện sau khi nhập ngũ, lúc đầu chỉ là vài đoạn phim ngắn vụn vặt, sau đó từng chuỗi sự kiện được xâu lại với nhau, càng ngày càng rõ ràng hơn.
"Lời nói dối" của Jongseong tựa như bức tường cũ, bị bong tróc ra từng mảng, vỡ thành bột vụn trước mặt cậu.
Sunghoon rốt cục nhớ lại, người mà kiên nhẫn — hoặc có lẽ là mặt dày theo đuổi trước đây không phải là Jongseong, mà chính là bản thân cậu.
Sự thật khiến người ta ngượng ngùng, tim cậu đập rộn lên, thậm chí muốn đánh nhau hay tìm cái lỗ chui vào, nấp thật kỹ không đi ra ngoài nữa.
Thế nhưng so với xấu hổ thì càng nhiều hơn chính là cảm kích, cảm động.
Ước chừng quá khứ càng sâu đậm thì nhớ nhung càng sâu vào trong xương tủy.
Cậu ở trong lòng Jongseong, mặt đỏ đến mang tai, vừa cười vừa khóc.
"Anh gạt em, rõ ràng là em theo đuổi anh. Ban đầu em theo đuổi anh rất lâu, từ năm 18 đến 20 tuổi, hai năm đó! Ỷ lại anh thiên vị anh là em, vì anh mà chạy tới biên phòng làm lính trinh sát là em, bày tỏ cũng là em. Vậy mà anh dám tranh hết công lao. Quá bỉ ổi!"
Jongseong vuốt mái tóc dài ra không ít so với lúc cậu còn trong quân ngũ, cười hôn trán cậu, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, anh bỉ ổi, nhân lúc em không nhớ ra tranh hết công lao lúc chúng ta ở chung."
"Jongseong hyung, anh quá đáng lắm rồi."
"Vậy Sunghoon hyung muốn phạt thế nào?"
Sunghoon đem nước mắt chùi trước ngực Jongseong, chống người ngồi dậy, nâng mặt của đối phương, thô lỗ hôn lên.
Jongseong nhắm mắt đáp lại, tùy ý dung túng cậu.
Không ai hiểu rõ hơn Sunghoon, vì sao lúc đó Jongseong lại nói ngược lại, nói dối chuyện ai theo đuổi ai, giống như hành vi "bỉ ổi" đó, cất giấu sâu trong lòng là sự lo lắng và nỗi bận lòng.
Sunghoon sao có thể không hiểu được.
Cậu bám gót Jongseong, vì người đàn ông dịu dàng mạnh mẽ này mà thay đổi quỹ đạo nhân sinh, chẳng lẽ Jongseong thì không?
Cậu yêu Jongseong.
Jongseong cũng yêu cậu.
Một năm này, Sunghoon có nhiều hơn một quyển nhật ký, giống như quyển trước kia vừa dày vừa đẹp. Nhưng quyển kia là ghi lại điểm tốt của Jongseong, còn quyển này là ghi lại những điểm "Xấu" của anh.
Trên bìa viết hai chữ: Trả thù.
Jongseong ước lượng quyển nhật ký to như cục gạch, hỏi: "Cái gì đây? Thù hận giữa hai ta nhiều tới mức cần một quyển to như vầy?"
"Nói không chừng có đó." Sunghoon giật lại quyển sổ, mở ra cho Jongseong xem.
Điều thứ nhất trong quyển "Trả thù": Jongseong cướp huân chương của mình!
Jongseong cười: "Thù này rất lớn nha."
"Còn không phải sao?" Sunghoon nói: "Cho nên mới viết ở trang đầu tiên, in đậm màu đen. Đỡ phải về sau anh lại lừa em."
"Sẽ không." Jongseong kéo cậu qua, ấm áp nói: "Nếu đã nhớ thì sẽ không quên nữa. Trước đây em nói ghi nhật ký là để phòng ngừa biến cố, nhưng anh sẽ không để cho em gặp phải bất kỳ biến cố gì nữa."
Cho nên dù là "điểm tốt" hay là "điểm xấu", cũng không cần ghi nữa.
Sunghoon rũ mắt xuống, lông mi run run, mấy giây sau nói: "Nhưng em muốn ghi."
Đôi mắt Jongseong sâu thẳm.
"Anh có sự kiên trì của anh, em cũng có." Sunghoon giơ tay lên khẽ vuốt gò má Jongseong: "Em biết anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần anh ở đây, em không cần phải sợ biến cố hay di chứng gì. Nhưng em muốn ghi lại thật kỹ cuộc sống của chúng ta, cho dù sau này già đi, em cũng không muốn quên anh đã rất tốt với em."
Jongseong thở dài: "Còn có thù vặt của chúng ta."
Sunghoon cong lên mắt lên, "Không sai!"
Năm năm vội vã trôi qua, Jongseong học được cách làm sườn om phức tạp, Sunghoon thì đọc sách tới mức cận thị. Năm 28 tuổi, Sunghoon khăng khăng mở tiệm bán trái cây, còn muốn nuôi chó, mỗi ngày kiên trì đọc sách động não, càng ngày càng có xu hướng trở thành sinh viên xuất sắc... Thời gian dài, chớp mắt đã đến năm thứ bảy.
Jongseong ngồi bên ghế sofa, sau khi dùng thuốc thì Sunghoon ngủ rất sâu, ngón tay anh lướt qua đuôi mày đối phương, nhẹ nói: "Mau khỏi bệnh, bệnh nhân thì chỉ được húp cháo, khỏi rồi mới được ăn sườn om."
Nồi cháo trên bếp phát ra tiếng ùng ục, Jongseong đang muốn đứng dậy đi khuấy, thì chợt thấy điện thoại đặt trên bàn trà rung lên.
Anh cầm điện thoại lên, đi vào nhà bếp đóng cửa lại rồi mới bắt máy.
Bên đầu kia điện thoại, mẹ nói: "Con trai, đã nhận được hàng chuyển phát nhanh chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip