rung chấn VIII - gợn sóng lăn tăn.

jongseong sau đó nghĩ tới tạo ra một phương thức liên lạc khác giữa em với hắn. nếu ở nhà đột xuất có việc gì thì em có thể nhắn tin cho hắn, vậy nên liền quyết định mua cho em một chiếc điện thoại.

"chú cho cháu thiệt hả?"

sunoo hết nhìn chiếc điện thoại rồi lại nhìn jongseong, vẻ mặt ngập tràn biết ơn.

"ừm, tôi đã lưu số mình vào rồi. cần gì thì nhóc có thể nhắn tôi. nhớ là chỉ nhắn lúc cần thôi."

nhưng sunoo chỉ nghe được nửa vế đầu, còn phần sau thì em quên tiệt.

vậy nên kể từ đó, cứ đến mỗi giờ giải lao buổi trưa là jongseong lại thấy bọc áo mình rung lên liên tục.

là sunoo nhắn tin cho hắn.

"chú! giờ nghỉ trưa rồi thì phải đi ăn trưa chứ đừng có làm quá giờ nha!"

"sao chú đọc tin nhắn của cháu mà hong trả lời?"

"cháu giận chú đó nha!!!!"

"hay là do chú đang ăn nên không trả lời được?"

"chú ăn gì thế?"

"chụp cho cháu xem với!"

"cháu cũng đang ăn bữa trưa chú nấu một cách ngon lành nè."

"mình đua xem ai ăn hết nhanh hơn không chú?"

*đã gửi một ảnh*

jongseong đột nhiên phì cười khi thấy em gửi ảnh mặt mình qua. dĩ nhiên, cảnh tượng đó bị cả công ty bắt gặp trong sự hoang mang tột độ.

park jongseong vừa cười? chắc không phải tận thế đâu đúng chứ?

jongseong đằng hắng một cái rồi bỏ đi ăn trưa. hắn cũng chụp ảnh gửi qua cho sunoo theo yêu cầu của em, rồi tự dưng thấy bản thân hơi không được bình thường.

và đó cũng là suy nghĩ của toàn bộ đồng nghiệp ngồi gần hắn.

sunoo lại gửi tin nhắn, hắn liền đọc ngay.

"bữa trưa có hơi đơn giản chú nhỉ?"

"nhưng không sao, để tối về cháu chiêu đãi chú một bữa."

jongseong trả lời tin nhắn của em, có thể nói là lần đầu tiên.

"được, tôi đang rất mong đợi đó."

***

tối đến, jongseong vừa về nhà liền ngửi thấy một mùi khét bốc ra nồng nặc từ bếp.

"sunoo! nhóc tính đốt nhà trong lúc tôi đi vắng đấy à?"

tiếng ho sặc sụa của sunoo vọng ra từ trong bếp.

"chú ơi cứu cháu với! cái món cá chiên này nó bị làm sao ấy!"

jongseong quẳng cái cặp nằm vắt vẻo trên ghế sofa ở phòng khách, nhanh chóng chạy vào bếp xem xét tình hình.

jongseong choáng váng nhìn đống hổ lốn trong cái chảo cháy đen, cũng là thành quả gần 2 tiếng đồng hồ loay hoay của sunoo.

sunoo níu níu góc áo hắn, tỏ vẻ hối lỗi.

"chú ơi. cháu xin lỗi chú nhiều."

"nhóc đứng qua một bên."

jongseong nghiêm giọng. hắn xắn hai tay áo lên rồi bắt đầu dọn dẹp mớ hỗn độn do chính em để lại, không nói thêm lời nào.

sunoo đứng im thin thít. em lại gây ra phiền toái cho hắn mất rồi.

"chú ơi..."

"sao còn không mau ra sofa ngồi?" jongseong gắt lên "trong bếp mùi lắm, hít khói vậy không tốt đâu."

"d-dạ."

sunoo ngoan ngoãn nghe lời hắn bỏ ra phòng khách. dù mọi thứ đã gần như được jongseong êm đẹp giải quyết, trong lòng em vẫn cảm thấy có lỗi vô cùng.

hic, muốn nấu cho jongseong một bữa để cảm ơn mà cũng khó đến vậy sao?

tầm 30 phút sau, bữa tối do jongseong chuẩn bị hoàn tất. sunoo biết ý liền chạy vào phụ hắn bày biện thức ăn ra bàn, nào ngờ jongseong lại chú ý đến chi tiết khác.

"nhóc bị thương ở tay sao?"

"d-dạ?" sunoo cà lắp cà bắp, vụng về che đi ngón tay đang phải đeo băng cá nhân "cháu có bị gì đâu."

jongseong chậc một cái đầy khó tính rồi kéo bàn tay sunoo đang giấu sau lưng ra, xem xét.

"không biết dùng dao mà còn muốn nấu ăn? nhóc bị ngốc đấy à?"

"thì tại cháu... muốn nấu bữa tối cho chú mà. cháu đã rất quyết tâm đó!"

chỉ khi đã chắc chắn là vết thương không quá nặng, jongseong mới buông tay em ra.

"cảm ơn."

"dạ?" sunoo trố mắt.

"tôi bảo là cảm ơn." jongseong lần này không tiết kiệm lời nói như mọi khi nữa. hắn mỉm cười.

"nhóc đã vất vả để nấu bữa tối cho tôi mà."

sunoo ngây ra trước nụ cười của hắn. em hoàn toàn bị hớp hồn bởi nét mặt chưa từng được hắn bày ra trước đây, quả tim trong lồng ngực một lần nữa làm loạn.

"chú cười lên đẹp trai quá!"

sunoo không kìm được thốt lên, khiến jongseong ngượng ngùng điều chỉnh nét mặt.

"mau ăn cơm đi."

"dạ!!!"

***

lại một đêm khác trong vô số đêm không ngủ được của park jongseong.

toàn bộ suy nghĩ của hắn đều là về cậu nhóc kim sunoo. từ cái cách mà em trở thành một phần trong mỗi ngày của hắn, những thay đổi em đem đến cho hắn, jongseong đều cảm nhận được sự tồn tại của em đối với hắn, là đặc biệt đến nhường nào.

đặc biệt từ cái cách em xuất hiện trên thế gian này, cho đến vị trí của em trong lòng hắn hiện tại.

"chú cười lên đẹp trai quá!"

jongseong nhớ lại câu nói của sunoo lúc tối, lời khen ngây ngô mà em thốt ra, ánh mắt trở nên long lanh của em mỗi khi em nhìn hắn.

nhưng quan trọng hơn hết là sự hiện diện của một điều mà hắn tưởng bản thân đã quên cách bày tỏ từ rất lâu rồi.

hắn mỉm cười vì em.

hắn bật cười trước những hành động ngốc nghếch mà lại đáng yêu của em, mỉm cười mỗi khi đọc được những lời nhắn đầy quan tâm mà em để lại trên cửa tủ lạnh. cứ như thể em đã biến hắn thành một gã khờ suốt ngày cười ngốc khi nghĩ đến em vậy.

cảm giác đó giống như là, hắn đã rung động vì em mất rồi.

vốn là từ trước đến nay, park jongseong hắn chưa từng bận tâm đến một người nào khác. bất cứ ai tìm cách bước vào cuộc đời hắn, hoặc là bị hắn đuổi đi, hoặc sẽ là hắn trốn chạy khỏi người đó.

hắn không muốn nhận được dù chỉ một chút sự quan tâm của người khác, hay là đem trao tình cảm của mình cho ai.

nhưng sunoo không giống với bất kì ai trong số những kẻ đó.

sự tồn tại của em trong cuộc đời hắn giống với những tia nắng ấm rực rỡ rọi xuống từ trên bầu trời sau mỗi cơn mưa tạnh. là điều mà hắn trước đây chưa từng chú ý đến, nhưng một khi đã nhận ra rồi lại chẳng thể rời mắt, cũng không thể thiếu vắng trong đời.

và dù nghe thật chẳng giống với hắn chút nào, jongseong đã có một suy nghĩ thế này.

hắn muốn được ở cạnh em.

nhưng jongseong lại tự nói với lòng rằng như vậy thì thật quá quắt. sunoo còn có gia đình, cuộc sống của em ấy. đúng ra hắn nên mong em sớm tìm về hành tinh brait và đoàn tụ với gia đình của em mới phải.

nhưng liệu hắn có thể ích kỉ dù chỉ một chút không?

"sunoo, liệu nhóc có thể cứ thế ở cạnh tôi mãi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip