Yêu nhiều hay yêu ít ??



Gương mặt anh vẫn như vậy, vẫn làm cậu rung động không thôi chỉ là mọi thứ như lỡ bay theo lá xôn xao. Câu anh vừa nói là một câu hỏi sao? Cậu không gật đầu với anh như những lần trước có được không? Không nhẽ chúng ta, chỉ nhạt nhào như những áng mây ngang trời vội vàng lướt ngang qua nhau thôi sao? Vậy những lời hứa thì sao?

Còn nhớ trước đây, thỉnh thoảng cậu hay hỏi anh rằng anh có yêu cậu nhiều không, khi đó còn nhớ anh vẫn luôn trả lời là "nhiều hay ít em không biết sao" rồi lại hướng cậu sang việc khác. Duy chỉ có một lần, mà kể từ sau lần đó cậu liền biết không cần phải hỏi thêm nữa, anh đã nói chầm chậm một đoạn dài nhưng lại làm cậu không thể nào quên dù một chữ "nhiều hay ít không phải là điều có thể nói dễ dàng đâu em. Anh chỉ biết, anh luôn muốn dành cho em những điều tốt đẹp nhất, muốn bảo vệ, che chở, vỗ về cho em. Anh luôn muốn khi ở bên anh là những ngày vui nhất của em, vì anh muốn được thấy nụ cười của em, muốn em để là nơi anh muốn về sau những ngày dài đầy mỏi mệt, muốn là chỗ dựa, là vòng tay, là hơi ấm của anh. Mỗi một việc anh làm đều luôn nghĩ đến em, luôn chỉ muốn để ý đến cảm xúc của em, vì anh sợ em buồn. Chỉ biết, lúc nào anh cũng muốn ở bên em, dù là khoảnh khắc nào đều muốn cùng em trải qua. Chỉ muốn nói là vì tình yêu này mà anh luôn muốn cố gắng thật nhiều cho tương lai của hai ta, cho những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc của chúng mình. Vậy em nói anh nghe xem, anh có yêu em nhiều không" lúc đó nghe anh nói xong, hai mặt cậu đã ngấn nước, cậu tự thấy mình chưa thực sự thay đổi vì anh. Nhưng anh như đọc được suy nghĩ của cậu, anh đưa tay nắm lấy đôi bàn tay đang bấu vào nhau của cậu, cười mỉm một cái thật sâu "Renjun à. Anh hứa rằng dù sau này có như thế nào cũng sẽ không để em một mình, sẽ luôn làm cho em cảm thấy bình yên và hạnh phúc. Anh hứa đấy".
Nghĩ đến đây, cậu liền cúi mặt để giấu đi ánh mắt thẫn thờ, cậu ngẩng lên mỉm cười với anh tuy không giấu được có chút gượng gạo, ánh mắt như đang cố níu vào một sợi dây hy vọng vô hình nào đó..

- Anh đang đùa mà phải không? Chỉ là...

- Anh xin lỗi.

Jaehyun ngắn gọn ngắt lời Renjun, anh ngắt luôn cả những hy vọng mới chớm của cậu. Muốn nói anh xin lỗi Renjun à, xin lỗi vì đã không thể cho em hạnh phúc trọn vẹn nhất, xin lỗi vì đã làm em tổn thương, xin lỗi vì anh không tốt, xin lỗi vì tất cả. Thế nhưng lại không thể, Jaehyun biết mình không thể, anh khẽ gạt bàn tay vẫn còn đang nắm chặt lấy tay mình, nhẹ gỡ mười ngón tay vẫn còn đang đan chặt vào nhau, trong khi từng ngón tay Renjun vẫn còn như đang muốn được anh nâng niu, được anh nắm lấy, vẫn còn muốn được cùng anh đi tiếp. Thì ra lại đau đến như vậy, anh không dám tưởng tượng được việc mỗi ngày không còn có Renjun bên cạnh nữa thì anh sẽ ra sao và cũng không biết cậu sẽ thế nào đây..
Nhận thấy Renjun cậu khóc rồi, ánh mắt anh chỉ có thể vội chạy qua một tia hoảng hốt, đau xót đến nỗi phải nhanh chóng giấu đi, vô thức muốn lau đi những thứ không bao giờ muốn chúng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp này, nhưng rồi đến giữa chừng lại dừng lại, khẽ nắm chặt tay rồi dần hạ xuống, anh cố gắng để bản thân không yếu lòng, nhắc nhở bản thân nhớ rằng cậu không ở bên anh nữa mới là hạnh phúc.

Khóc?
Jung Jaehyun khẽ cười chính mình vì đâu đủ tư cách được khóc trước mặt cậu ấy.
Renjun đã nghĩ có lẽ anh chỉ vì gì đó thôi, chắc chắn anh còn yêu cậu. Nhưng chuỗi hành động vừa rồi đánh gãy mọi suy nghĩ trong lòng cậu một lần nữa, cậu hiểu rồi.. hiểu gì thì đến chính cậu cũng k hiểu nữa, cậu chỉ cười khẩy một cái, ngước lên nhìn anh.

- Vậy là những điều anh nói, những việc anh làm, hay cả những câu hứa.. tất cả.. tất cả.. ĐỀU LÀ LỪA NGƯỜI HẾT CÓ PHẢI KHÔNG?

Việc hét lên đã đủ khiến gương mặt Renjun ửng đỏ, đôi mắt ngập nước của cậu càng thêm đáng thương hơn khi nhận ra gương mặt người phía trước sao lại lạnh lẽo, vô hồn và cô độc đến thế. Ánh mắt cậu bỗng chốc lạnh lại như thể đã chẳng còn muốn thấy, muốn biết thêm gì.

Jaehyun chưa bao giờ thấy ánh mắt cậu như vậy, anh đau lòng lắm chứ, anh muốn níu lại lắm chứ, anh thật không muốn chia tay nữa, nhưng phải làm sao đây. Muộn rồi, anh không còn cơ hội được nấu ăn cho cậu nữa rồi, không còn cơ hội được chúc cậu ngủ ngon vào mỗi tối, không còn cơ hội được chiều chuộng cậu, không còn cơ hội được cũng cậu đan mười ngón tay vào nhau và đi đến những nơi hai người muốn đến,... đã không còn nữa rồi. Đến cơ hội được tiếp tục yêu cậu chắc có lẽ anh cũng sắp chẳng còn rồi.. Anh không đáp lại câu hỏi của cậu, anh chỉ biết đứng đó nhìn ngắm dáng vẻ cậu một cách thật kỹ càng, anh sợ sẽ quên đi mất người quan trọng này, anh sợ một ngày nào đó bình lặng như bao ngày anh sẽ không còn được thấy nữa. Tự nhiên anh chỉ mấp máy muốn nói một điều mà trong tâm khảm anh chỉ mong muốn có vậy, chỉ tiếc ý chưa hết lời đã chẳng thành

- Sau này liệu chúng ta...

- Chắc là sẽ không cần phải gặp lại nhau nữa đâu nhỉ.

Renjun chính là như vậy, cậu không hiểu tại sao Jaehyun bỗng dưng đòi chia tay, ánh mắt anh ngày hôm nay nhìn cậu ngoài sự mệt mỏi, chán nản thì cậu chẳng nhìn được gì. Cậu càng không hiểu vì sao anh lại không muốn nói gì về những điều anh từng nói với cậu, về cả những lời hứa của cả hai. Không nhẽ là giả hết sao? Hay liệu có phải anh mệt rồi, anh mệt với tình yêu của hai người rồi, anh không còn muốn phải tiếp tục ở bên và yêu thương cậu nữa. Cậu muốn đi về, không muốn thấy anh nữa, ngày hôm qua cậu đã rất yêu anh, ngày hôm nay cậu lại như không muốn yêu anh nữa. Nhưng Huang Renjun cậu.. chính là biết ngày mai khi tỉnh dậy, người cậu yêu nhất vẫn là Jung Jaehyun. Lời cậu nói với ý cậu mong thật là hỗn loạn mà. Renjun nói là như vậy nhưng lại vẫn mong anh sẽ vì thấy cậu giận mà xin lỗi. Vì sợ cậu buồn mà dỗ dành.
Nhưng mà hình như Jung Jaehyun lại không biết, anh cứ nghĩ lạnh nhạt nhất là cách tốt nhất. Anh vẫn dùng nụ cười ôn nhu nhất mà mỉm cười với cậu, chỉ là anh không gương mặt anh lúc này thật lạnh nhạt mà nhàm chán, mà chính điều đó lại vô tình làm Renjun thấy bản thân lúc này thật đáng thương

- Vậy em nhớ gọi xe về đấy

Dù đã nói vậy, nhưng anh lại không muốn quay lưng đi ngay, anh không muốn để Renjun là người ở lại, anh không muốn để cậu nhìn theo bóng lưng mình, tất cả cứ để lại hết cho mình anh là được. Renjun không đáp, cậu tính bước chân rời đi thì lúc nà Jaehyun mới nặng nhọc mà cất lời

- Renjun... xin lỗi, xin lỗi vì đã yêu em.

Renjun nghe anh nói xong cậu hơi ngơ ra một lúc, nước mắt một giọt, hai giọt, ba giọt, rồi bắt đầu rơi như không thể ngừng, vội đẩy anh ra đi về hướng phía sau lưng anh, cậu cố gắng đi thật nhanh, cố không để bản thân ì lại nơi này thêm một chút nào nữa, cậu không chịu nổi tất cả. Tiếng khóc như sắp được bật ra, cậu không muốn không muốn như thế chút nào, không muốn chia tay, không muốn lát về sẽ không có anh ôm ngủ, không muốn anh nói xin lỗi vì đã yêu cậu.. không muốn tất cả những thứ đáng ghét này, Huang Renjun chỉ đơn giản là muốn ở bên Jung Jaehyun thôi..

Jaehyun quay lại nhìn theo bóng lưng Renjun cho đến khi đã khuất dần anh vẫn đứng mà nhìn mãi một điều gì đó, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, cố gắng cảm nhận hơi ấm nơi cậu còn xót lại quanh đây
Một giấc mơ vốn dĩ rất đẹp nhưng anh lại bị đánh thức quá sớm bởi hiện thực đáng sợ, thở dài một tiếng rồi ngẩng lên nhìn bần trời đêm trên biển đẹp đẽ kia, thật sự rất đẹp, đẹp đến đau lòng.
Ngồi ngẩn người với bầu trời kia tưởng chừng như đã rất lâu, anh mới từ từ nhấc điện thoại gọi một cuộc gọi cho ai đó, rồi rời khỏi nơi có biển ôm thành phố, có bầu trời xinh đẹp đầy sao và còn có cả người anh thương nữa

Renjun vừa trở về nhà liền vứt hết áo khoác và túi ở trên sàn, chạy thẳng vào phòng nằm trùm chăn trên giường mà òa khóc, cậu khóc không biết bao nhiêu lâu rồi ngủ đi vì mệt. Chỉ biết hôm sau tỉnh dậy đã là quá trưa, nhưng việc đó cậu đâu còn quan tâm nữa, cậu chỉ nhận thấy mọi thứ vẫn vậy, không thay đổi bất cứ điều gì, không mất đi bất cứ thứ gì trong ngôi nhà này.

Chỉ là không có anh.]

Cũng không nghĩ cuộc sống sau này của Huang Renjun đã không còn có một Jung Jahyun ở bên nữa rồi...

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

1 ⭐️ của bạn = 1 💚 to bự của zhong
lỗi ở đâu báo tui với nha 😘




Giữa tâm bão SSG tui ngoi lên đây lặng lẽ để lại 1.8k từ cho các bạn. Rồi tiện muốn hỏi 1 câu kb có lquan k 😅 có ai share SSG Dream mà còn slot Jeno k 🥺 cho tui theo với. Huhu có tất cả chỉ là chưa có bạn cún péo thui ạ . Cíuuuu vs ạ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip