11

Jungwon năm 7 tuổi rất lanh lợi và hoạt bát, chỉ có điều thường xuyên quên đường, thật ra không phải vì tuổi nhỏ mà là vì cậu cơ bản là mù đường.

Cậu thường ở công viên chơi với bạn bè, có một hôm chơi trốn tìm, cậu trốn ở một nơi rất khó tìm, cuối cùng không ai tìm thấy, khi cậu chịu lộ diện thì bạn bè cũng đã về hết. Cảm giác bị bỏ lại một mình khiến cậu thấy rất hụt hẫng, rất sợ, chỉ có thể ngồi co ro một góc mà khóc.

Bỗng có một đứa trẻ khác, cao hơn cậu một chút, khoảng một cái đầu.

"Sao nhóc khóc vậy? Sao chưa về nhà?"

Lúc đó chỉ có tiếng nấc, cậu không thể nói gì. Trẻ con vốn là như vậy, chỉ cần có người dỗ thì sẽ lập tức khóc lớn hơn.

"Thôi đừng khóc, đừng khóc, nói anh nghe đi, nhà nhóc ở đâu?"

"Anh là ai vậy?"

"Gọi anh Jay được rồi."

"Anh có thể đưa em về nhà sao?"

"Để anh nhờ quản gia đưa em về, em nhớ địa chỉ nhà không?"

"Không nhớ."

"Vậy em có nhớ số điện thoại của mẹ hay ba không?"

"Số điện thoại của mẹ có trong balo của em."

Jungwon lục trong chiếc cặp nhỏ một tấm danh thiếp, trên đó có ghi số điện thoại của mẹ cậu.

"Quản gia, gọi cho mẹ của nhóc này đến đón nhóc đi."

Jay ra lệnh cho người đàn ông đứng cạnh, ông ấy lập tức làm theo.

"Cảm ơn anh, Jay."

"Không có gì."

Anh lấy khăn lau nước mắt cho cậu, rồi cùng cậu ngồi đợi đến khi mẹ cậu đến đón.

Lần đầu gặp nhau như vậy, tưởng chừng không có lần sau, nhưng anh không biết rằng luôn có một cậu nhóc ở công viên đó, ngồi trên chiếc xích đu đó luôn đợi anh đi ngang, chỉ để nhìn thấy anh rồi về.

Đến lần thứ ba gặp gỡ là ở sân trường trung học, cậu của mười năm sau vẫn là đứa trẻ lạc đường.

"Nhóc sao lại đứng đây? Đến giờ học rồi."

"Em là học sinh chuyển trường, anh dẫn em đến lớp được không?"

"À em phải đến phòng giáo viên rồi mới được phân lớp. Để anh đưa em đi."

"Vâng!"

Nhưng anh của mười năm sau đã là một hội trưởng hội học sinh, đẹp trai rạng ngời, người người theo đuổi chứ không còn là đứa nhỏ có cái bụng to nữa. Nhưng nụ cười, ánh mắt và đôi tai đặc biệt đó không thể nhầm lẫn được. Cậu biết anh chính là người mười năm trước từng khiến cậu khắc cốt ghi tâm, là Jay cậu đang tìm.

Trong lúc Jay ngồi sửa bài thì Jungwon lại tựa đầu nhìn anh, vẻ mặt ngốc nghếch cứ cong môi cười mãi.

"Đừng nhìn nữa, tớ cũng biết ngại đó."

"Để tớ nhìn thêm đi, nhìn bù cho mười năm qua không được nhìn."

Anh nghe xong thì gắp quyển tập lại, quay sang nhìn cậu

"Sao vậy?"

"Vậy tớ cũng phải nhìn cậu kĩ một chút."

Bỗng không ai nói gì, những gì còn lại chỉ là khoảng không yên ắng, nụ cười ngốc trên môi Jungwon cũng dần tắt, ánh mắt cậu chuyển đến đôi môi anh.

Tự nhủ bản thân không được đi quá giới hạn, cả hai không hẹn mà cùng lúc nhìn về phía khác.

"Tớ đã bảo sẽ ngượng mà."

"Đúng là ngượng thật."

"Vậy tớ sửa bài tiếp đây."

"Ừ, tớ xuống bếp uống chút nước."

"Ừ."

Mười năm trước là hai đứa nhóc ngây ngô cảm thấy đối phương dễ mến từ cái nhìn đầu tiên, mười năm sau là hai chàng trai trung học cảm thấy đối phương rất đặc biệt với mình.

"Cậu ấy biết mình thích cậu ấy mà, ngượng gì chứ? Đúng là ngốc mà!"

Jungwon vò đầu bức tóc, đứng trong bếp uống nước. Bỗng mẹ từ trong phòng đi ra, cũng vào bếp uống nước.

"Mẹ có nhớ hồi nhỏ con từng nói là con thích một anh không?"

"Còn nhớ, ngày nào con chả lảm nhảm về cậu bé đó, người ta mặc đồ gì con cũng để ý."

"Là Jay đó mẹ!"

Mẹ nghe xong liền phun nước, may mà không sặc.

"Mẹ không sao chứ?"

"Là Jay hả? Vậy Jay hồi đó là Park Jay này đó hả?"

"Vâng."

"Đúng là dậy thì thành công quá chừng. Con nên coi lại con đi, lúc nhỏ hay lúc lớn cũng có một mẩu."

"Con chưa dậy thì xong mà!"

"Nhưng Jay có biết con không?"

"Có ạ! Con tưởng cậu ấy quên rồi nhưng hoá ra cậu ấy vẫn còn nhớ."

"Con vui mừng quá nhỉ?"

"Vâng. Giống như duyên tiền định, mười năm lưu lạc, cuối cùng gặp lại nhau."

"Nó có biết con thích nó không?"

"Biết ạ."

"Có đồng ý hay từ chối không?"

"Không ạ, im re à."

"Vậy là con theo đuổi người ta à?"

"Vâng."

"Vậy thì cố gắng nhiều vào. Jay trông ưu tú như vậy chắc chắn ai cũng muốn."

"Vâng. Thôi con về phòng."

"Ừ, đi đi."

Jungwon về phòng, mang theo một chai sữa tươi cỡ lớn.

"Nè, cho cậu."

"Tớ sửa xong rồi, cậu xem có chỗ nào không hiểu thì hỏi, tớ giảng lại cho."

"Ok."

Jay cầm chai sữa tươi, vặn nắp, đưa lên môi, trực tiếp uống. Khi uống xong đương nhiên sẽ dính lại một chút sữa ở viền môi trên, Jungwon nhìn thấy, đưa tay lau giúp anh, nhưng ngón tay còn chưa chạm đến thì anh đã nhẹ hất tay cậu ra

"Đừng, ngượng lắm."

"Tớ đã nói tớ thích cậu rồi, nên cũng không ngượng nhiều."

"Thật sự không ngượng?"

"Thật."

"Vậy đặt hoàn cảnh cậu là tớ đi ha."

"Ok."

Jungwon đưa chai sữa tươi lên môi uống một chút, khi uống xong sẽ dính ở viền môi trên. Jay tiến đến gần, đưa tay lau giúp cậu.

"Đúng là cậu không ngượng thật."

Jungwon sẽ bình thường cho đến khi thấy Jay khẽ mút ngón tay vừa lau sữa trên môi cậu.

"Sao tự dưng mặt đỏ vậy?"

"Tớ bị phản ứng chậm thôi."

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

"Sau này cậu tránh xa tớ 2 mét đi nha!"

"Tại sao?"

"Nhất định phải giữ khoảng cách!"

"Có phải cậu đã nghĩ gì đó rồi không?"

"Không có! Đầu óc tớ trống rỗng! Không có nghĩ gì hết!"

"Sao đột nhiên phản ứng mạnh vậy?"

"Vì tớ lại thích cậu thêm một chút rồi!"

Anh không biết nên nói gì, chỉ có thể khẽ cười.

Hôm nay việc dạy kèm rất thuận lợi, Jungwon giống như được khai thông trí não vậy, nói đến đâu hiểu đến đó.

Sau khi buổi học kết thúc thì anh về, cậu cũng chuẩn bị đi ngủ, tranh thủ nghịch điện thoại thêm một chút.

Jungwon : Jay, cậu về đến nhà chưa?

Jay : Rồi, nhà tớ gần nhà cậu mà.

Jungwon : Vậy ngủ ngon nha.

Jay : Ngủ ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip