31
Jungwon nói rồi nhanh chân rời khỏi phòng, miệng nói đi hóng gió nhưng lại chạy lên tầng 12.
Hân :"Những người bảo đừng quan tâm tức là đang có chuyện mờ ám."
Jun :"Thôi, người ta muốn trốn mà còn điều tra làm gì."
Phong :"Cậu biết đi đâu sao?"
Hạ :"Khi nãy điện thoại Jungwon có tin nhắn, nhưng tớ chưa kịp nhìn."
Jun :"Thì là tin nhắn của người gây thương nhớ cho Jungwon đó."
Ken :"Lớp trưởng Jay có đến đây!?"
Hân :"Cậu ấy chỉ nói với một mình Jungwon thôi, nhưng lúc nãy tớ với Jun có thấy tin nhắn của Jungwon."
Hạ :"Nhưng điện thoại chỉ sáng có một cái. Vả lại Jay không phải vì có việc cá nhân nên không đi được sao?"
Jun :"Cậu chỉ cần nghĩ đơn giản thôi. Nếu là cậu, cậu sắp xếp kế hoạch, chuẩn bị mọi thứ, nhưng cuối cùng lại không đi được thì có thấy tiếc không?"
Hạ :"Có!"
Hân :"Có muốn cùng tham gia không?"
Hạ :"Có!"
Jun :"Chuyện đơn giản vậy đó."
Cùng lúc đó, Jungwon ở phòng 1202, nằm cuộn tròn chăn trên giường, cũng không khác gì lúc ở cùng bạn bè, nhưng tâm tình lại khác hẳn.
"Jay, sao cậu lại ở đây?"
"Trùng hợp."
"Không thể a. Cậu biết rõ lịch trình đi dã ngoại của bọn tớ nhất mà."
"Ừ."
Cậu mon men bò đến chỗ anh đang ngồi ở mép giường, tựa đầu lên đùi anh rồi tiếp tục nói
"Nhớ tớ sao? Tớ cũng nhớ cậu!"
"Ừ."
"Việc của cậu xong rồi sao?"
"Vẫn chưa."
"Khi nào thì xong?"
"Chưa biết. Hỏi làm gì?"
"Muốn đi chơi cùng cậu."
"Sao vậy? Bọn họ không chơi cùng cậu à?"
"Không phải. Nhưng cậu khác họ, đi với cậu vẫn thích hơn."
"Ừ."
Anh đáp rồi lại thấy dường như quá cộc lốc, chớp mắt rồi nói thêm
"Tớ đi cùng cậu."
Jungwon không đáp mà chỉ cười trừ. Cậu biết anh đang lo chuyện du học với ba nên không hỏi gì cả, cậu biết anh không đi là vì ai, cậu cũng biết anh đã cãi nhau với ba vì chuyện của cậu.
Trước ngày thi, ba đã cho gia sư đến nhà ôn cho Jay nhưng anh đã từ chối chỉ để toàn lực dạy kèm cho Jungwon. Hôm đó cậu cũng vô tình đụng mặt ba của Jay, chỉ cần một ánh nhìn, cậu cũng biết ba anh nghiêm khắc như thế nào, nghiêm khắc đến đáng sợ.
Nhưng anh lại không nghe theo lời ba, khiến ông ấy bực mình mà lớn tiếng một trận.
Chợt chuyện của những ngày qua ập về, cậu mãi chìm trong đó mà không tự chủ được bản thân đang mãi nhìn chằm chằm vào Jay, cho đến khi anh lên tiếng
"Jungwon."
"Có chuyện gì?"
"Cậu đang nghĩ gì?"
"Chút chuyện đã qua thôi."
"Ừ, qua rồi thì đừng nghĩ đến, không có ích lợi gì đâu."
"Cũng tuỳ đó là chuyện gì nữa. Giống như tớ luôn nhớ đến cậu nên bây giờ mới gặp được cậu."
"Ngoại lệ."
"Vậy sao?"
Cậu nhướng mi nhìn anh tỏ vẻ không hiểu. Jay cũng đặt điện thoại sang một bên mà nhìn cậu
"Jungwon, nếu tớ nói thật ra tớ không có việc gì mà tớ không thể đi là vì cậu thì cậu thấy thế nào?"
"Hả? Không hiểu cậu hỏi gì.."
"Cậu sẽ nghĩ gì?"
"Tớ sẽ thấy bản thân rất quan trọng với cậu!"
"Sao?"
"Vì cậu là người sắp xếp lịch trình, gần như là mọi thứ của chuyến đi này mà. Nhưng lại vì tớ mà không tham gia, vậy thì tớ rất quan trọng rồi."
"Sao cậu ngốc vậy?"
"Sao lại ngốc? Nhưng sao cậu tự dưng hỏi vậy?"
"Vì bận việc riêng chẳng qua chỉ là cái cớ thôi."
"À."
"Cậu không hỏi sao?"
"Hỏi làm gì? Dù gì bây giờ cậu cũng ở đây rồi. Không phải tớ không quan tâm cậu, mà chỉ là tớ có hỏi thì cũng không làm gì được ba cậu. Nhưng nếu cậu muốn nói thì tớ vẫn sẵn sàng nghe."
"Sao cậu biết là do ba tớ?"
"Vì cậu vốn có thể giải quyết mọi chuyện mà, chỉ trừ phi là liên quan đến ba cậu thì cậu mới không thể giải quyết thôi."
"Ừ."
Anh đưa tay xoa đầu cậu, từng lọn tóc len lỏi vào kẽ tay, anh nói tiếp
"Sau hôm tớ say, ba đã nổi điên và giam lỏng tớ ở nhà suốt mấy ngày, đến hôm nay mới có thể đến đây cùng cậu."
"Giam lỏng sao? Ba cậu nghiêm khắc thật, chỉ là say thôi mà."
"Ba không giận chuyện đó, ba giận chuyện của lúc say, chuyện tớ chỉ nhớ một nửa."
"À..."
Jungwon dần nhớ lại hôm đó. Đêm đó là sau ngày thi, lớp 2A và 2B cùng nhau đi liên hoan, Jay trước giờ là học sinh gương mẫu nên càng bị bạn bè ép uống hơn những người khác. Jungwon chỉ uống một lon bia, không nhiều hơn cũng không ít hơn, nhưng Jay muốn né cũng khó né, đành uống đến say.
Sau khi anh đã đến giới hạn, không nói nhảm, không hành động kì quặc, vẫn còn là học sinh gương mẫu cho đến khi về nhà mới bắt đầu say.
"Jungwon!!"
"Hả? Sao tự dưng cậu lại lớn tiếng? Tớ giật mình đó!"
"Cậu nói thích tớ đi!"
"Tớ thích cậu."
"Thích nhiều thế nào?"
"Rất nhiều!"
"Ngoan."
Anh cười ngốc, vẻ mặt thật ngớ ngẩn không khác gì họn husky ngáo. Anh nói rồi đưa tay xoa đầu cậu, nhìn sơ qua cũng biết anh đã say lắm rồi.
Cậu dìu anh về căn chung cư, vì cũng đã tối nên khó bắt taxi, cậu đành đi bộ.
"Jay, cậu còn tỉnh không?"
Cậu đặt anh đứng tựa vào bề mặt đá hoa cương được ốp cạnh cửa khách sạn, nhẹ vỗ vai. Bất thình lình bị anh đè vào tường, chống một tay bên cạnh
"Nhìn tớ."
Anh ra lệnh, giọng thật trầm, trong ánh mắt không phải là tên ngốc đang say, nhưng lại đang say, vừa thực lại vừa hư.
"Jay.."
"Cậu chỉ thích tớ đúng không?"
"Cậu say rồi.."
"Trả lời tớ!"
"Tớ rất thích cậu, chỉ thích một mình cậu!"
"Nhưng tớ lại không thích cậu.."
Câu nói nhẹ buông như cánh hồng bị cơn gió nhẹ thổi rơi khỏi đoá hoa. Anh cúi người dịu dàng hôn lên đôi môi mềm và ngọt, dù cậu có ghét mùi bia, ghét vị đắng của bia, thì ngay lúc này lại thấy thật ngọt, thật thích.
Nụ hôn anh trao thật sâu và mang theo ma mị, di chuyển đến vành tai cậu rồi trượt đến chiếc cổ mịn và thon, bất chợt mút mạnh khiến cậu giật mình
"Sáng mai sẽ để lại dấu đó!"
Nhưng Jay lại vô liêm sỉ mà nói
"Như vậy càng tốt, ghi lại dấu ấn của tớ, trên cơ thể cậu, từng chỗ từng chỗ một." (!)
Jungwon liền như cà chua chín, mặt đỏ bừng bừng, tim đập nhanh đến mất kiểm soát.
"Jungwon, nghĩ gì đó?"
Thấy cậu đang nằm trên đùi mình mà tự dưng lại đỏ mặt, còn lấy tay che lại.
"Kh-không có gì!"
Cậu biết lúc đó anh sẽ không nhớ được những chuyện đó, nếu không anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã hành động tuỳ tiện như vậy ở ngoài đường để bị chủ tịch Park bắt gặp. Tuy ông ấy không nhào đến tẩn cho vài đấn, tuy anh sau khi nói những lời lưu manh đó liền ngủ.
"Nói tớ nghe đi, hôm đó đã có chuyện gì lúc tớ say?"
"Tớ cũng không nhớ, chuyện lâu quá rồi."
"Mới có vài hôm mà?"
"Tớ trí nhớ kém mà, không nhớ đâu, không nhớ gì hết."
"Vậy nghĩ gì mà mặt lại đỏ?"
"Tự dưng thấy nóng thôi. Cái điều hoà bị gì vậy không biết, tự dưng nóng quá chừng."
"Bình thường mà?"
"À vậy chắc tại tớ thấy nóng."
"Vậy cởi ra."
Anh vừa đưa tay chạm lên cổ áo thì cậu đã vội ngồi bật dậy, hai tay che trước ngực, ánh mắt đề phòng.
"Cậu định làm gì!?"
"Thì cậu bảo là nóng."
"Lưu manh!"
Lời mắng vừa thoát ra khỏi miệng, lập tức bị anh đè xuống giường, ánh mắt kiên định nhìn cậu
"Đêm đó đã có chuyện gì?"
"Không nhớ mà..."
"Cậu cũng biết tớ từ từ sẽ nhớ ra mà."
"Vậy cậu còn hỏi tớ làm gì?"
"Muốn cậu thành thật."
"Tớ không nói đâu!"
"Sao lại không?"
"Không thể mà.."
"Jungwon."
"Tớ nghe."
"Cậu qua sinh nhật 18 tuổi rồi."
"..."
"Sao lại không đáp lời tớ?"
"Cậu...ý của cậu.."
Anh ngẩng đầu, thấy điệu bộ lắp bắp, gương mặt đỏ hồng của cậu thì nhẹ cười, đưa tay nhẹ nhéo mũi cậu
"Sao lúc học không thấy cậu nhanh nhạy như vậy?"
"Cậu có ý gì?! Lại trêu tớ sao!?"
"Vậy cậu mong chờ cái gì?"
"Không có!"
Jay phì cười, anh không biết từ khi nào lại thích trêu Jungwon như vậy nữa. Thích thấy đôi má cậu ửng hồng vì ngượng, thích mochi cậu phụng phịu khi hờn đôi, thích đôi môi cậu chóp chép mỗi khi ăn uống hay nói chuyện. Là sự thích thú với những điều đáng yêu hay vốn dĩ là thích cậu? Anh cũng không biết nữa..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip