37

Khi Yang Jungwon tỉnh giấc, Jay cũng đã ở sân bay chuẩn bị cất cánh sang Ý. Đêm qua có lẽ là đêm ngon giấc nhất kể từ khi anh đi Anh.

Hôm nay bắt đầu như mọi hôm, tự thức giấc, tự ăn sáng, tự đi làm, như thể chưa từng có một người nào ghé ngang đời cậu, như thể chưa từng có một Jay Park nào xuất hiện đêm qua.

Cơ thể hôm nay có hơi mỏi mệt, Jungwon ngồi ở phòng làm việc mà chẳng thể thẳng lưng, vì do dạo này ngồi nhiều chứ chẳng phải đêm qua đã xảy ra chuyện gì lớn lao hay kinh thiên động địa rung chuyển đất trời.

Vì làm sao có thể có chuyện gì xảy ra với một người mình theo đuổi? Đã gọi là theo đuổi thì dưới tình yêu mà trên tình bạn, tuy không còn là thầm lặng, tuy đã nhiều lần tỏ tình bất kể riêng tư hay công cộng. Nhưng Jungwon biết, vị trí của cậu chỉ có thể ở đây, bản thân không dám lùi, đối phương cũng chẳng cho tiến tới.

"Trưởng phòng, có điện thoại từ nước ngoài."

Vừa nghe thông báo, trong lòng nghĩ ngay đến Jay liền vội vàng nghe máy

- Wonie, hình hôm qua chụp Jun nhờ anh gửi cho em rồi đó.

Là Lee Heeseung. Nét hào hứng của cậu cũng biến mất, thay vào đó là chút hững hờ lạnh nhạt, không nhanh không chậm, cậu đáp

- Không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi em.

Nói xong liền ngắt máy, vô thức thở dài một tiếng. Jay không ngờ lại như vậy, đêm qua bất chợt đến rồi sáng sớm hôm nay lại âm thầm đi, như cách anh ghé ngang đời cậu, thoáng chốc như trêu đùa nhưng lại để lại không ít vương vấn.

Đến 10 giờ vẫn chưa có lấy một cuộc gọi, cậu cũng chẳng chờ đợi thêm, tiếp tục lao đầu vào những bản vẽ chuẩn bị cho đợt ra mắt tiếp theo.

Giờ nghỉ trưa không nuốt nổi thứ gì, cậu chỉ có thể ăn miếng sandwich lấy sức để tiếp tục làm việc.

"Trưởng phòng, Park tổng muốn họp trực tuyến với cậu."

"Nói tôi bận."

"Nói như vậy thì không nên lắm."

Nghĩ cũng đúng, so về chức vụ thì trưởng phòng chẳng nên từ chối tổng giám đốc, so về lượng công việc thì càng chênh lệch nhiều.

"Cứ nói tôi không muốn nghe."

"Như vậy càng không nên đó trưởng phòng."

"Để đó khỏi nghe!"

Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, thôi thì phớt lờ xem như chẳng hay biết gì đi, không chừng như vậy sẽ tốt hơn.

Cậu đợi hắn cả ngày, dù một tin nhắn cũng được, nhưng lại chẳng có. Đến đầu giờ chiều thì gọi nhưng lại là chuyện công việc, rốt cuộc anh có nghĩ đến cảm nhận của cậu không?

Nhưng nghĩ đến đây mới chợt phì cười, bản thân đã là gì quan trọng khiến anh phải bận tâm về cảm nhận chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một trưởng phòng thiết kế nhỏ nhoi ở một trong những chi nhánh của công ty. Vốn dĩ lọt vào mắt của Park tổng đã là vinh dự lắm rồi, ở đó còn mơ mộng viễn vông!

13:50

Jay : Em giận sao?

13:55

Jay : Vì sáng giờ anh phải bay mà.

15:20

Jay : Wonie, call video đi, anh muốn thấy mặt em.

17:05

Jay : Wonie, em muốn bơ anh tới khi nào đây?

Jungwon không trả lời, cũng chẳng thèm xem, chỉ nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại làm Jay thực không biết cậu có thấy tin nhắn hay là không.

17:30

Jay : Tan ca rồi gọi cho anh.

Lúc này Jungwon mới trả lời, cũng không nhiều từ ngữ lắm, ngắn gọn và đong đầy xúc cảm lẫn nghĩ suy nghĩ.

Wonie : Không.

Rồi chẳng thấy anh nói gì nữa. Đến lúc này cậu mới muốn tát vào mặt mình. Rõ ràng là theo đuổi người ta nhưng lại làm giá đến như vậy. Rõ ràng đã nói là muốn có tình yêu phải mặt dày nhưng kết cục lại vì suy nghĩ ngoài lề làm ảnh hưởng đến sự bền bỉ của bản thân.

Nhưng cậu vẫn chẳng thể gửi thêm tin nào cho anh. Vì tin nhắn tiếp theo được gửi đi như chẳng thể tới nơi, một dòng thông báo cũng được hiện lên.

Bạn tạm thời không thể trả lời cuộc trò chuyện này.

Là chặn rồi sao?

Jungwon lại rơi vào suy nghĩ tiêu cực, một buổi chiều nữa lại tự mình tăng ca, một buổi tối nữa lại thức trắng, và một lần nữa không những tâm hồn trở nên khô cằn mà con tim cũng bị cào xé.

02:10

Jay : Mở cửa cho anh.

02:11

Jay : Anh thấy đèn phòng em còn sáng.

Jungwon không phải là còn thức mà vốn dĩ chưa từng ngủ, thấy tin nhắn của anh nhưng lại chẳng thể vui vẻ, là do công việc mệt nhọc, là do niềm tin bị phũ phàng nên bây giờ rất mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần.

Wonie : Về nhà anh đi. Hôm nay em tăng ca ở công ty.

Jay : Tiểu Hoa nói hôm nay em tăng ca nhưng về rồi.

Wonie : Gọi thân thiết vậy ha?

Jay : Mau mở cửa đi.

Cậu ra mở cửa, nhưng chưa kịp nói gì thì đã bị anh tóm cổ

"Còn tưởng em định bơ anh rồi đó."

"Còn không phải do anh chặn em?!"

"Ừ thì có chặn. Nhưng do em cục súc trước!"

"Anh đến đây để cãi nhau với em thì về đi!"

"Vậy anh về đây."

"Sao?!"

"Anh chỉ muốn đến xem em có giận hay không thôi. Lỡ như em ngồi trong phòng khóc tới sáng thì ai lo bản thiết kế đây?"

"Anh thì chỉ lo tới công việc!"

Nhưng nghĩ lại mới thấy, có phải câu anh vừa nói có ý quan tâm cậu không?

"Nếu em khóc thật thì sao?"

"Thì thôi chứ biết làm gì bây giờ."

Vẫn hờ hững như mọi lần thôi. Nhưng ít nhất anh cũng bay từ Ý về đây chỉ để xem thử cậu có khóc hay không, có giận hay không, xem xong lại phải bay đi. Là do dư dả thời gian hay do dư dả tiền bạc đây?

"Jay."

"Còn chuyện gì sao?"

"Anh không thể ngủ lại rồi hãy đi sao?"

"Anh chưa xong việc."

"Anh bay đi bay về chẳng lẽ không mệt sao? Ở lại chút đi."

"Trời vừa sáng là anh đi đó, được không?"

"Được mà."

Đài khí tượng báo là hôm nay mặt trời mọc lúc 5 giờ 45 sáng, do ảnh hưởng bão nên trời phủ sương nên đến 6-7 giờ mới có thể thấy rõ mặt trời. Dù gì bây giờ cũng đã 2 giờ sáng, dù chỉ có thể ở bên anh thêm vài giờ đồng hồ, dù là vậy cậu cũng thấy quá đủ rồi.

"Sao em không ngủ đi?"

"Vậy còn anh?"

"Anh chưa ngủ được."

"Em thì đợi anh ngủ trước."

Cứ như vậy mà một lớn một nhỏ chia đôi chiếc giường, không ai lấn sang ranh giới gối ôm kia, cậu cũng chỉ nắm lấy tay anh. Chút hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến lồng ngực trái, ấm áp và gần gũi.

"Anh còn thức không?"

"Còn."

"Anh và Hoa Hoa làm sao quen biết nhau? Có thân thiết không?"

"Hoa Hoa? Không phải tên là Tiểu Hoa sao?"

"Hả?"

"Phó giám đốc ở chi nhánh của em nói là Tiểu Hoa nói em tăng ca nhưng về rồi."

"Là anh nghe ngóng à?"

"Cũng có thể nói là vậy. Nhưng sao vậy?"

"Không có gì, nghe anh gọi là Tiểu Hoa nên hơi ngạc nhiên."

"Chỉ là cách gọi thôi."

"Gọi em là Wonie cũng chỉ là cách gọi thôi sao?"

"Không hẳn vậy."

"Vì lúc nhỏ em nói em tên Wonie mà nhỉ?"

"Chắc là vậy."

"Sao hôm nay anh hơi thiếu chắc chắn vậy?"

"Anh không biết, nhưng anh thấy hiện tại có hơi..không biết nói thế nào.."

Cậu vội thu tay về, nằm nghiêng người quay lưng về phía anh

"Xin lỗi, em nghĩ em có quyền nắm tay anh."

"Không phải, ý anh chỉ là.."

"Là gì?"

Anh đặt gối ôm sang một bên mà ôm lấy cậu, nhẹ nhàng và ôn nhu, thật khẽ thôi anh dụi cằm lên hõm cổ cậu

"Anh có thể làm vậy không?"

Cậu cầm tay anh mà chầm chậm đưa lên môi, nhẹ hôn lên. Đêm nay sao anh lại như vậy? Lại khiến cậu thích anh thêm một chút, lại khiến cậu muốn anh ở bên lâu thêm chút, lại khiến cậu muốn tiếp tục mặt dày theo đuổi anh, tiếp tục kiên trì đợi chờ anh.

"Được chứ, vì em thích anh mà."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip