Chương 20
Tại một căn nhà truyền thống trong ngôi làng cổ Hanok Jeonju, Yang Jungmin từ chợ trở về nhà nhưng vẫn chưa thấy cậu em trời đánh của mình tỉnh giấc. Cô nhíu mày, bỏ hai túi đồ nặng trĩu xuống, xắn tay áo lên chuẩn bị đi vào phòng lôi đầu Yang Jungwon thức dậy.
"Yah Yang Jungwon, em định ngủ tới bao giờ hả?" - Cô vừa nói vừa nhéo tai cậu.
"A đau đau đau! Chị buông em ra, em dậy rồi đây"
"Nếu chị mà không vào lôi em dậy thì em sẽ ngủ tới chiều đúng không?"
"Làm gì có! Bây giờ mới có mười một giờ thôi"
"Em còn nói? Chẳng phải hôm qua chị đã nói với em là hôm nay Sunoo sẽ ghé qua đây à? Thằng bé sắp đến rồi đó"
Jungwon lúc này mới nhớ ra, cậu gõ đầu mình một cái.
"Sao em lại quên được nhỉ? Phải mau nấu ăn mời cậu ấy mới được"
Cả hai sau đó cùng nhau lăn lộn trong bếp.
"Có ai ở nhà không?"
Tiếng gọi vọng từ bên ngoài, Jungmin đang nấu ăn không thuận tay liền gọi Jungwon đang thái rau củ chạy ra xem.
"A là Sunoo, cậu tới sớm quá vậy? Giờ bọn tớ mới nấu ăn"
"Không sao, tớ cũng chưa thấy đói lắm"
Jungwon ngó ra đằng sau Sunoo hình như còn có thêm hai người nữa.
"Hai người đó..."
"À tớ xin lỗi vì không nói với cậu trước nhưng mà nếu tớ nói tớ sợ cậu..."
"Tiếp khách thôi mà lâu quá vậy Jungwon?"
Jungmin đợi mãi không thấy ai vào thì ra ngoài xem tình hình, thấy Sunoo xuất hiện trước mặt cô vui vẻ ôm chằm lấy cậu, song cũng nhìn qua hai người kia thắc mắc như Jungwon.
"Đây là Sunghoon và Jongseong, họ đều là bạn học hồi cấp ba của em với Jungwon"
"Ồ Jongseong"
Cái tên này nghe quen quen, hình như lúc trước Jungwon rất hay nhắc đến cái tên này.
"Được rồi. Mọi người mau vào nhà đi! Đứng ngoài đây nắng lắm"
Cả buổi Jongseong cứ nhìn Jungwon còn Jungwon cứ né tránh ánh mắt của anh, cho đến khi cậu thấy không chịu được nữa.
"Em hơi mệt, em về phòng đây"
"Em mới dậy lại định đi ngủ nữa à?"
"Biết sao được, em yếu ớt quá mà"
"Chịu em, vào nghỉ tí đi, cơm nước dọn xong thì ra ăn cùng mọi người cũng được"
"Dạ"
Sunghoon ngồi ở giữa Jongseong và Jungwon nãy giờ nên thừa biết chuyện gì xảy ra, nó huých vai Jongseong nhắc nhở:
"Mày thu cái ánh mắt đó lại dùm tao, tao nhìn tao còn khó chịu huống gì cậu ấy"
"Tao đâu có muốn vậy, cứ nhìn cậu ấy tao lại bâng khuâng không biết nên nói gì"
Chưa gặp em lời nhớ thương viết nên câu tình thơ, gặp em rồi chữ chưa trọn vẹn đã bị nghẹn đi đôi lời.
Trước khi vào phòng, Jungwon không quên kéo theo cả Sunoo vào, đương nhiên là để hỏi tội cậu.
"Tớ xin lỗi mà Jungwon, cậu muốn mắng chửi gì tớ cũng được hết"
"Bỏ đi! Dù sao cậu ấy cũng đã đến đây. Chỉ là..."
"Cứ mỗi lần tớ gần như quên được cậu ấy thì cậu ấy lại xuất hiện"
"Nói dối! Nếu cậu quên được thì khi gặp lại Park Jongseong sau năm năm thì cậu đã không còn tình cảm với cậu ta rồi"
"Năm năm ấy có thăng có trầm nhưng mọi thứ trải qua đối với tớ đều suôn sẻ. Còn một tháng qua đối với tớ như địa ngục vậy, làm gì còn thời gian nghĩ đến chuyện tình đơn phương này"
"Sunoo à! Nếu không có cậu, chắc tớ sẽ không thể vực dậy được như hôm nay đâu"
"Đừng nói nữa! Tớ biết cậu chỉ đang cố gắng gồng mình thôi, không phải lỗi cậu, cả cậu và chị Jungmin cứ tranh nhau nhận lỗi lầm thì mọi thứ có thay đổi được gì không? Tớ thật sự rất thương hai chị em cậu, đặc biệt là cậu, Jungwon"
Sunoo ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Jungwon, cậu tự hỏi việc mình quyết định đồng ý cho Jongseong gặp Jungwon liệu có phải là đúng đắn? Hay Jongseong xuất hiện sẽ làm cho tinh thần Jungwon xuống cấp trầm trọng hơn? Cậu không dám nghĩ nữa, mọi thứ đã tệ lắm rồi, chỉ mong Jongseong sẽ không làm cậu thất vọng.
Sau đó, mọi người cùng nhau ăn uống, ai cũng im lặng ăn phần của mình, không ai hó hé lời nào.
Sunghoon có một thắc mắc nhưng ngại không dám hỏi, thấy không khí im lặng như thế này, một người ưa náo nhiệt như nó vô cùng khó chịu, nó quyết định sẽ dùng thắc mắc của mình để phá tan bầu không khí này.
"Ừm tớ có một thắc mắc"
"Cậu nên im đi thì hơn"
"Ò"
Câu hỏi chưa kịp thốt ra thì đã bị Sunoo chặn họng, nó chán nản tiếp tục ăn.
Jungmin thấy cảnh này thì phì cười.
"Sao lại không cho thằng bé nói?"
"Chắc chắn sẽ toàn là những lời nói không lọt tai đại loại như tại sao ngày nào Park Jongseong cũng súc miệng bằng nước muối mà nói chuyện vẫn nhạt"
"Hahaha mấy đứa thú vị ghê! Sunghoon cứ hỏi đi em"
"Em muốn hỏi là ba mẹ hai người đâu? Cô chú không ở đây sao?"
Nụ cười khi nãy của Jungmin nhanh chóng thay bằng một nét mặt vô cảm. Jungwon bên cạnh đang ăn cũng phải dừng đũa.
"Ba mẹ của chị và Jungwon đã mất cách đây một tháng rồi"
Jungmin nói với giọng bi thương suýt không kiềm được nước mắt.
Jungmin mạnh mẽ là vậy nhưng Jungwon thì ngược lại, cậu chẳng có dũng khí đối diện với nó, cậu buông đũa bỏ ra ngoài.
"Biết thế nào cậu cũng sẽ hỏi những câu chó má như thế mà"
Sunoo quay sang Sunghoon trách móc.
"Không chỉ ba mẹ, mà bà nội của bọn chị cũng mất. Ba người họ cùng nhau bắt xe lên Seoul thăm Jungwon, sẵn tiện muốn xem tiệm bánh mà thằng bé cố gắng gây dựng, đặc biệt là bà nội, dù sức khoẻ yếu nhưng bà vẫn nhất quyết muốn thăm em ấy. Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ, bác tài chuyến xe hôm đó bất ngờ bị đột quỵ, chiếc xe lao thẳng xuống vực, chỉ số ít người còn sống nhưng bị thương rất nặng và ba mẹ, bà của bọn chị không thể thoát được kiếp suối vàng"
"Jungwon vì nghĩ tất cả là do mình, do em ấy mà mọi người mới bị như vậy nên em ấy lúc nào cũng tự dằn vặt bản thân, mấy tuần này nhờ có Sunoo mà em ấy mới khá lên được chứ chị cũng chẳng có tinh thần nào mà đi động viên, an ủi thằng bé, cú sốc mất ba người thân trong một ngày là đả kích quá lớn"
"Thật ra người đáng trách ở đây là chị mới phải. Lẽ ra chị nên xin nghỉ phép vài ngày để chở mọi người đi nhưng chị đã không làm vậy, thậm chí là không ngăn cản họ, chị đã không làm gì cả, tất cả là tại chị"
Jungmin đau khổ vừa kể vừa khóc lóc.
"Lại thế rồi, đã bảo không phải lỗi ai cả, làm ơn đừng tự trách mình nữa được không? Hết chị rồi Jungwon, mất người thân chưa đủ tồi tệ sao? Em xin chị đó, Jungmin"
Sunoo ôm lấy Jungmin vỗ về rồi lại quay sang Jongseong.
"Đi ra khỏi cổng quẹo trái rồi quẹo phải, đi thẳng cho tới khi thấy gốc cây hoa anh đào lớn"
"Cảm ơn cậu"
Nói rồi Jongseong bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip