Chương 12: Đứng lên

Tống Tinh xin nghỉ ốm, một thời gian dài không đi học.

Trinh Nguyên lại nhìn thấy nó lần nữa, là lúc khai mạc cuộc thi Olympic toán cúp Hua Luogeng[1].

[1]

Thành tích tiểu học của Trinh Nguyên khá tốt, cũng thuận lợi trúng tuyển lớp Olympic toán của trường. Nhưng cái môn Olympic toán này ấy mà, cậu là cái rắm cũng xem không hiểu, rồi biến thành làm hậu cần. Nói đơn giản, là trông giữ món đồ tùy thân giúp các bạn học đi thi.

Có thể danh chính ngôn thuận trốn học, cho dù là hậu cần, Trinh Nguyên cũng vui vẻ.

Giáo viên dẫn đội Olympic toán là Mạnh Tĩnh, cô thuê chiếc xe buýt đưa các học sinh đến nơi thi đấu.

Đi đến lối vào địa điểm, bọn họ đã thấy Tống Tinh đang ngồi ở đó, trên đùi đắp tấm thảm mỏng, hoàn toàn như trước đây, nó ưỡn lưng thẳng tắp, làn da lâu dài không nhận được ánh mặt trời trông giống tráng lớp men, có chút cảm giác lạnh như băng không có tình người.

Trinh Nguyên nhìn thấy nó sau đó bước nhanh tới, gọi từ đằng xa: "Con trai!"

Tống Tinh nghe thấy giọng cậu, ngẩng đầu lên rất nhanh, sau vài giây mất tiêu cự ánh mắt đã yên lặng nhìn cậu.

Trên người Trinh Nguyên treo bình nước của mấy bạn học, cậu vừa cất bước chạy giống như con trai ngốc nhà địa chủ, đợi cậu tới gần, Tống Tinh lặng lẽ rũ mắt xuống, tay vô thức nhẹ nhàng kéo tấm thảm, giống như muốn che kín gì đó.

Trinh Nguyên chạy tới gần thở dốc một hơi trước, sau đó vặn bình giữ nhiệt của mình ra: "Canh xương hầm, còn nóng, cậu muốn uống không?"

Đây là canh buổi sáng Viên Dục Văn hầm, bây giờ thời tiết lạnh dần, cô luôn đổi nhiều kiểu nấu canh cho Trinh Nguyên uống.

Mùi vị thơm ngon xông vào mũi, Tống Tinh không kìm lòng được nhìn thoáng qua, rồi nói: "Không cần."

Trinh Nguyên biết Tống Tinh thèm, nhưng ngại xin canh của cậu, sợ cậu không có để uống.

Cậu kín đáo đưa bình giữ nhiệt của mình cho Tống Tinh: "Tôi không thích uống canh này. Mẹ tôi nói phải uống hết, cậu giúp tôi nha."

Tống Tinh do dự một chút, lúc này mới nhận cái bình, thấp giọng nói câu cảm ơn.

Trinh Nguyên hỏi nó: "Bây giờ cơ thể cậu sao rồi? Xin nghỉ ốm thời gian dài như thế, rất nghiệm trọng à?"

Tống Tinh nói: "Không nghiêm trọng, vẫn ổn."

Trinh Nguyên nhìn sắc mặt nó, không khác gì bình thường, cũng yên tâm hơn.

Chẳng lâu sau, Mạnh Tĩnh đến đẩy nó, cùng đại đội ngũ tiến vào địa điểm thi đấu.

Trinh Nguyên đi theo, có loại tâm thái của cha già đưa con đi thi đại học, mặc dù cậu biết với thực lực của Tống Tinh chắc hẳn không để trận thi đấu này vào mắt, nhưng cậu vẫn dặn dò: "Lúc thi không khát thì đừng uống nước nha, biết không?"

Tống Tinh kéo lốp xe lại, không chịu đi phía trước, đợi Trinh Nguyên nói xong nó mới chậm rãi buông lỏng tay ra.

Trinh Nguyên không thể đi vào, nhìn vào trong qua cánh cửa sắt, Tống Tinh cũng vẫn luôn xoay người, tay còn kẹp bánh xe không cho cô đẩy.

Mạnh Tĩnh bật cười, hai đứa trẻ này làm sao giống như bị cô cưỡng ép chia rẽ vậy.

Cô bất đắc dĩ, an ủi Tống Tinh nói: "Tiểu Phác, thi xong rồi có thể đi ra, Chiêu đợi ở bên ngoài, sẽ không đi."

Tống Tinh không nói lời nào, tay đã từ từ buông lỏng ra, đổi lại nắm chặt bình giữ nhiệt của Trinh Nguyên.

Mạnh Tĩnh đã quen với sự im lặng của nó. Ngoại trừ Trinh Nguyên, cô gần như chưa bao giờ nhìn thấy Tống Tinh nói chuyện với ai, thế giới của nó khép kín mà lạnh như băng, chỉ phá vỡ một góc với một mình Trinh Nguyên.

Mạnh Tĩnh đã từng lo lắng, đứa trẻ Tống Tinh này có phải có vấn đề về tâm lý không. Nhưng cô căn bản không có cách nào giao lưu với Tống Tinh, bất kể cô kiên nhẫn cỡ nào dịu dàng cỡ nào mà hỏi nó, Tống Tinh cũng không chịu nói thêm một câu.

Các bạn học đi vào địa điểm thi theo thứ tự.

Mạnh Tĩnh đẩy Tống Tinh lên vị trí của nó, vốn là định lấy đi bình giữ nhiệt đựng canh xương hầm, Tống Tinh ôm chặt không thả, cô cũng chỉ đành tùy theo nó. Lại cẩn thận dặn dò vài câu như cẩn thận xem đề, mới rời khỏi địa điểm thi, ra bên ngoài đợi.

Thời gian thi là nửa tiếng, Mạnh Tĩnh dẫn Trinh Nguyên đến một cửa hàng đồ uống ở gần đó, gọi cho cậu cốc ca cao nóng.

Đợi cuộc thi kết thúc, bọn họ lại trở về cửa đợi các bạn học của Olympic toán.

Đề thi lần này khó, bọn nhỏ đi ra cả đám đều mặt mày ủ rũ. Ngoài thời gian học chúng nó còn phải dành thời gian đối phó với các cuộc thi, có ít thời gian thả lỏng vui chơi hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều, sau khi được đặt kỳ vọng cao tự nhiên áp lực cũng lớn hơn.

Tống Tinh đi ra muộn nhất.

Trinh Nguyên nhìn thấy biểu cảm bất biến của nó, biết ngay nó căn bản không cảm thấy có gì khó khăn, đi tới giúp nó đẩy xe lăn, cười nói: "Chắc chắn cậu lại là thứ nhất, lợi hại ghê."

Đời trước Trinh Nguyên biết Tống Tinh học rất lợi hại, cũng không biết nhiều lắm, bây giờ mới tự cảm nhận được, trí thông minh của người này cao bao nhiêu. Nếu như không phải chân phải tàn phế hạn chế nó, nó vốn nên là thiên chi kiêu tử.

Đi đến trước xe buýt, Mạnh Tĩnh khom lưng nói: "Tiểu Phác, trở về cùng bọn cô, được không?"

Tống Tinh nhìn Trinh Nguyên, trong mắt có chút ánh sáng, sau đó nó gật gật đầu.

Mạnh Tĩnh mới mang thai không lâu, cơ thể không có sức lực gì, vốn muốn nâng Tống Tinh lên xe, sau khi thử một chút vẫn có phần mệt mỏi.

Trinh Nguyên vội vàng nói: "Cô ơi, để em cõng bạn ấy đi, em có sức."

Nói đoạn, Trinh Nguyên khoác tay Tống Tinh lên bả vai mình, muốn cõng nó lên xe, Tống Tinh lại đột nhiên phản ứng cực lớn mà giãy giụa, nó cắn chặt môi sắc mặt trắng bệch, giống như bị điện giật, không muốn Trinh Nguyên cõng, kiên quyết lùi lại.

Nó không có bắp chân bên phải, bình thường cũng hiếm khi đứng thẳng, cơ bắp ở chân thoái hóa teo lại, vừa rời khỏi điểm chống đỡ, đã nặng nề té ngã trên mặt đất.

Một tràng thốt lên, bạn học trên xe cũng nhao nhao bám vào cửa sổ để nhìn.

Mạnh Tĩnh vội đến đỡ nó, đỡ dậy mới phát hiện toàn thân nó đều đang run rẩy.

Trinh Nguyên cũng mông lung, chẳng qua cậu chỉ muốn cõng nó thôi mà, bình thường giữa con trai chơi đùa nhốn nháo, cõng một chút cũng chả việc gì. Tống Tinh này là làm gì?

"Tiểu Phác? Không sao chứ? Có bị ngã đau không?" Mạnh Tĩnh vội vàng kiểm tra trên người nó có bị thương hay không.

Trên mặt Tống Tinh toàn là bụi bặm, nó rũ mắt xuống, tránh né ánh mắt của Trinh Nguyên, giống như là gian nan duy trì một chút tự tôn cuối cùng của mình, có dùng sắc lôi kéo quần muốn tận khả năng che giấu khiếm khuyết của bản thân.

Mạnh Tĩnh đã cảm nhận được gì đó, cô nói với Trinh Nguyên: "Chiêu à, em lên xe trước đi."

Trinh Nguyên dạ một tiếng, một bước quay đầu lên xe.

Cậu không biết có phải trong lúc vô tình nào đó đã làm tổn thương Tống Tinh.

Cuối cùng Tống Tinh không trở về cùng bọn họ.

Sắc mặt nó trắng bệch kiên trì muốn một mình ở đấy chờ bảo mẫu đến đón, Mạnh Tĩnh đành phải nhờ ông bác ở phòng bảo vệ trông giúp.

Tống Tinh đưa mắt nhìn xe buýt lái đi, càng ngày càng xa.

Một mình đó đợi ở cổng, trong tay nắm chặt bình giữ nhiệt của Trinh Nguyên.

Hồi lâu, nó nhắm mắt lại, hàm răng cắn đến đau nhức, hốc mắt cũng chua xót từng đợt.

Nó không hề muốn trở thành phiền phức của Trinh Nguyên.

Ngay cả bảo mẫu lấy tiền lương chăm sóc nó cũng sẽ ghét bỏ người tàn phế như nó, nếu để cho Trinh Nguyên dìu nó cõng nó, một ngày nào đó Trinh Nguyên cũng chê phiền.

Hơn nữa Trinh Nguyên có rất nhiều bạn bè, thêm một nó hay ít đi một nó, căn bản không khác gì.

Nó không quan tâm người khác nhìn nó thế nào. Nhưng vừa nghĩ rằng Trinh Nguyên có thể sẽ ghét bỏ nó, tiếp đó rời xa nó, nó đã cảm thấy sắp không thở nổi, đau đớn giống như thủy triều đón đầu đánh tới.

Nó thật sự... rất muốn nhanh chóng đứng lên.

Từ đó về sau, Tống Tinh vẫn chưa từng đến trường.

Lúc thi cuối kỳ, chỗ ngồi của nó cũng trống, may mà thi tiểu học cũng không quan trọng mấy, ngày thường thành tích của Tống Tinh đã đặc biệt tốt như vậy, bởi vì bệnh thi thiếu mà thôi, trường học căn bản sẽ không chuyện bé xé ra to.

Trong lúc nghỉ đông, Trinh Nguyên bắt đầu tập đi xe.

Bây giờ cậu còn nhỏ tuổi, chỉ có thể đến sân bãi chạy xe go-kart của trẻ em.

Lương Mân cũng thích xe, hai anh em ăn nhịp với nhau, mỗi ngày chạy trên sân luyện lái xe.

Cứ như vậy chơi suốt một kỳ nghỉ đông, gần đến đi học lại, Trinh Nguyên mới nhớ ra mình vẫn chưa làm bài tập.

Trước kia có Tống Tinh làm giúp cậu, Trinh Nguyên đã lâu lắm rồi không đụng tới bút, bỗng nhiên phải làm mấy quyển bài tập nghỉ đông dày thế kia, cậu cũng sắp tuyệt vọng mà lấy đầu đập đất xem xem có thể xuyên về đời trước hay không.

Trinh Nguyên chạy đi tìm Lý Tiểu Bân, Lý Tiểu Bân và cậu đức hạnh gần như nhau, cũng chỉ làm một ít, hai người mặt mày ủ rũ bắt đầu thức đêm chép bài tập.

Cũng mặc kệ có chính xác hay không, dù sao điền hết chỗ trống bên trên, là được rồi.

Vào ngày báo cáo học kỳ mới, trong phòng học hò hét ầm ĩ.

Tổ trưởng đang thu bài tập, rất nhiều bạn học vẫn đang vùi đầu múa bút thành văn.

Bài tập ngày thường Trinh Nguyên làm rất tốt, trăm phần trăm chính xác, rất nhiều bạn học tôn sùng bài tập của cậu như Kinh thánh. Lần này lại có người đến hỏi chép bài tập của cậu, Trinh Nguyên nghĩ thầm dù sao Mạnh Tĩnh nhiều nhất là xem chữ viết, cô đang mang thai, không có nhiều thời gian rảnh như vậy để phê duyệt bài tập của học sinh, sẽ không có chuyện gì.

Cậu đưa sách bài tập cho các bạn học truyền tay nhau chép vào.

Chẳng bao lâu, một cô giáo cao cao gầy teo cầm danh sách đi vào phòng học của lớp 3-1.

Đây là giáo viên mới trước giờ mọi người chưa từng thấy, bọn họ còn tưởng là cô đi nhầm phòng, cảm đám đều nhìn cô.

Gương mặt cô giáo gầy gò, xương gò má hơi cao, lúc không cười rất nghiêm túc cứng nhắc. Cô đứng trên bục giảng nói: "Chào các bạn học. Cô Mạnh Tĩnh xin nghỉ thai, ở nhà nghỉ ngơi, kế tiếp do cô làm giáo viên chủ nhiệm lớp số một chúng ta, cô tên Hoàng Diễm Lệ, các em gọi cô là cô Hoàng."

Các bạn học nhìn nhau, thật sự không dám lên tiếng.

Mặt mũi Hoàng Diễm Lệ chẳng phải bình dị gần gũi, hơn nữa vừa nhận lớp số một, phải lập uy, cô càng không cười nói tùy tiện.

"Bài tập nghỉ đông của các em cô sẽ kiểm tra kỹ càng, hy vọng các em đều nghiêm túc với việc học, học tập không phải vì thầy cô, vì cha mẹ, mà là vì tương lai của chính các em."

Trinh Nguyên: ". . ."

Má ơi.

Các anh em... xin lỗi.

Ai có thể ngờ đột nhiên tới chuyện này? Cậu cũng không phải cố ý hại các đồng bào đâu!

Trinh Nguyên có phần chột dạ nhìn quanh bốn phía, quyển bài tập của cậu bị truyền tay nhau đến đâu cũng không biết, đại khái có rất nhiều người đã chép rồi.

Này phải làm sao? ? ?

Đến ngày hôm sau, vừa nhìn thấy sắc mặt Hoàng Diễm Lệ âm trầm bước vào lớp, Trinh Nguyên biết ngay chuyện lớn không ổn.

Quả nhiên, Hoàn Diễm Lệ nặng nề ném một chồng sách bài tập trong tay lên bàn, cả lớp đều bị tiếng vang này dọa sợ.

Hoàn Diễm Lệ quét mắt một vòng, đẩy kính nói: "Bài tập nghỉ đông lần này, có một phần lớn bạn học cũng không nghiêm túc làm, tỷ lệ lỗi cao, đáp không đúng hỏi, kỳ lạ hơn là, rất nhiều người sai đều sai chung một chỗ, cùng một đề toán đơn giản, trong lớp lại có mười tám bạn học làm sai."

Trinh Nguyên giơ tay lên.

Hoàn Diễm Lệ nhìn cậu: "Em muốn nói gì?"

Trinh Nguyên: "Thưa cô, em muốn đi tiểu."

Hoàn Diễm Lệ: "Nhịn đi. Em cũng là một trong mười tám người này."

Trinh Nguyên: "..."

Hoàng Diễm Lệ điểm danh mười tám bạn học này ra, toàn thể xuống dưới tòa nhà dạy học đứng phạt một tiếng. Các bạn học đều đứng thẳng rồi, các thầy cô bạn học khác đi vào tòa nhà dạy học đều nhao nhao nhìn về phía họ, Trinh Nguyên thừa dịp Hoàn Diễm Lệ không có đây, đặc biệt tích cực nhiệt tình nói: "Các bạn học! Chào mừng quay lại trường! Học kỳ mới diện mạo mới! Chúng tớ là đội nghi thức, chuyên ở đây chào đón bạn học quay lại trường!"

Các bạn học: "..."

Tuy nói là phạt đứng, nhưng Hoàng Diễm Lệ cũng không nhìn chòng chọc bọn họ, chỉ là phạt nhỏ cảnh cáo lớn mà thôi, cho nên các bạn học mới đầu kinh hồn bạt vía, sau đó dần dần thả lỏng ra, bắt đầu nói chuyện phiếm với các bạn đứng chung.

Trinh Nguyên vừa nghỉ đông là không dậy sớm, lúc này đứng cũng hơi buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy có người nhắc tới mình.

"Vốn là tại Trinh Nguyên, nếu không phải nó, chúng ta có thể bị phạt à?"

Trinh Nguyên lập tức tỉnh táo.

Cậu tự trách, không có vấn đề gì. Nhưng người khác muốn trách cậu, xin lỗi, không được.

Cậu chính là bá đạo không nói lý lẽ.

Cậu quay đầu nhìn lại, người nói chuyện là Trần Nhất Huy, cậu càng thấy buồn cười, không hề đè ép nhẹ giọng, cất giọng nói: "Trần Nhất Huy, mày lặp lại lần nữa tao nghe xem?"

Lần này Trần Nhất Huy cũng không sợ: "Là mày làm bài tập vớ vẩn hại bọn tao bị phạt đứng."

Trinh Nguyên rời khỏi chỗ đứng, đi đến trước mặt Trần Nhất Huy, bình chân như vại nói: "Sao tao nghe không hiểu mày có ý gì nhỉ? Nếu mày không chép sách bài tập của tao, mày có thể đứng ở đây? Tao cũng rất khó hiểu, con người mày bình thường không ưa tao, sao mày cũng không ghét luôn bài tập của tao chứ? Còn chép không sai."

Trần Nhất Huy nhất thời nghẹn lời, nhìn cậu chằm chằm.

Các bạn học vội vàng kéo họ ra, sợ họ đánh nhau trước mặt mọi người.

Lần trước Trinh Nguyên đánh nhau với Chu Dương lớp lớn, đã viết bản kiểm điểm, lại xảy ra chuyện gì bị ảnh hưởng không tốt lắm.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở dưới bậc thang của đại sảnh tòa nhà dạy học.

Có người khuyên can trong lúc vô tình liếc qua, lập tức kinh ngạc trợn to mắt.

"Ê, các cậu nhìn, kia... là Tống Tinh của lớp bọn mình à?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip