12.
"Mẹ"
Jungwon và quản gia đứng ở cổng sân bay, vẫy tay khi thấy bóng dáng bà Yang từ phía xa đi đến. Chuyến công tác của bà vừa kết thúc, nó sớm hơn thời hạn đã định trước mấy ngày nên khi nhận được thông báo, Jungwon và giản gia đã vội vàng lái xe đến sân bay để đón bà.
Dù công việc kết thúc một cái thuận lợi nhưng sắc mặt bà Yang lại chẳng có mấy vui vẻ, thâm chí so với bình thường nó còn trông nghiêm túc hơn mấy phần. "Mẹ có chuyện muốn nói với con"
"Chuyện, chuyện gì ạ?" Jungwon nhận lấy vali từ tay của mẹ mình, giúp bà mở cửa xe.
Nhìn sắc mặt quen thuộc của bà Yang, Jungwon cũng đoán được bà đang tức giân nhưng cậu lại không đoán được nguyên nhân đến từ đâu.
Có thể là về chuyện học tập của cậu chăng?
"Thầy giáo vừa gọi cho mẹ, thấy ấy nói gần đây con rất thân thiết với Park Jongseong" Nói đoạn, bà Yang không kiềm chế được cảm xúc mà đóng mạnh của xe.
Jungwon tuy không bị tiếng cửa xe làm giật mình nhưng cậu vẫn hơi ngơ ra một lúc. Có lẽ là do Jungwon không ngờ là mẹ muốn nói chuyện này.
Ở trường cậu đã rất giữ khoảng cách với anh rồi, ở trước mặt giáo viên lại càng không dám vậy thì lí do gì mà thầy lại biết được.
Thậm chí là gọi báo cho mẹ cậu.
"Con còn không đến lớp học một ngày. Jungwon, con còn giấu mẹ cái gì nữa" Bà Yang thấy Jungwon ngẩng người, không giải thích về lỗi lầm của mình, lửa giận trong lòng lại càng lớn.
Quản gia vẫn yên lặng lén lút quan sát tình hình qua kính chiếu hậu, trước sự giận dữ đến mức khiến cho không khí trong xe trở nên lạnh ngắt của bà Yang, ông sợ bà không giữ được bình tĩnh mà lại động tay động chân lần nữa.
"Con..."
"Con cái gì? Không phải mẹ đã cấm con rồi hay sao. Lần này không chỉ cãi lời mẹ mà còn dám giấu mẹ. Con lớn rồi liền không muốn để mẹ quản có phải không?" Giọng của bà càng lúc càng lớn, nếu không phải xe cách âm tốt e là người bên ngoài cũng đã nghe thấy được.
Chuyến công tác của bà kết thúc sớm cũng là vì nguyên nhân này. Tối này hôm qua, khi nhận được cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm, bà đã không giữ được bình tĩnh mà vội bắt chuyến bay về ngay trong đêm.
Bà không ngờ Jungwon lại giấu giếm bà làm nhiều chuyện như thế.
Trốn học?
Không bàn đến việc điều này sẽ ảnh hưởng đến chuyện mất kiến thức mà nó còn không phải là thứ mà Jungwon - con trai ngoan của bà nên làm.
"Con và cậu ấy là bạn bè, Park Jongseong rất tốt" Jungwon ấp úng rất lâu mới mở miệng. Cậu không giải thích cho mình mà chọn bênh vực Jongseong.
Bởi vì trong lòng Jungwon, dù Jongseong có mang danh là một kẻ hay bắt nạt bạn bè hay trùm trường gì đó, nhưng Jungwon biết anh không phải loại người như thế.
Jongseong chưa từng bắt nạt ai cả. Anh tốt với cậu về mọi thứ và không hề có chuyện thành tích học tập của Jungwon bị ảnh hưởng khi cậu ở cùng Jongseong.
"Con còn giải thích cho nó? Lời đồn về nó ở trường còn ít sao. Jungwon mẹ không muốn con vì loại người đó..." Mà bà Yang nghe lời giải thích mình chờ đợi từ miệng con trai lại dành cho Park Jongseong, nhất thời cảm xúc trong lòng bà càng trở nên kích động.
Bà chỉ tay, điểm vào gò má của Jungwon, có phần không kiềm chế được lời nói và cảm xúc của mình.
"Loại người như nó thì có tốt lành gì mà con giao du!"
"Mẹ không được dùng từ loại người đó để ám chỉ Jongseong. Con nói rồi, anh ấy rất tốt với con"
Jungwon lớn tiếng ngắt lời mẹ, tim cậu cũng vì thế mà đập nhanh hơn. Cậu chỉ không muốn mẹ nghĩ xấu về Jongseong vì những lời đồn không có căn cứ đó.
"A" Nhưng khi Jungwon vừa dứt lời, má trái của cậu đã truyền đến cảm giác đau rát quen thuộc.
Tay của bà Yang cũng dừng lại giữa không trung, lúng túng khi thấy khoé môi rướm máu của Jungwon.
"Park Jongseong chưa từng đánh con, nhưng mẹ đã làm điều đó rất nhiều lần rồi..." Giọng nói của Jungwon trở nên nghẹn đi, đau đớn trên mặt không thể nào sánh bằng trái tim cậu.
Mẹ cậu luôn miệng nói rằng Jongseong không tốt nhưng anh chưa từng làm những điều tệ hại như thế này với cậu.
Dù Jungwon biết rằng so sánh như thế là không đúng, vì mẹ cậu chỉ lo lắng cho cậu mà thôi.
"Mẹ xin lỗi"
"Mẹ, con đã lớn rồi. Xin mẹ đừng xem con như một đứa con nít nữa được không? Con muốn được quyết định cuộc sống của mình, mẹ quản lý con từng ấy năm rồi chưa chán hay sao?"
"Có phải nó muốn con nói như thế đúng không? Jungwon, mẹ cấm con qua lại với nó và đùng bao giờ có suy nghĩ này. Mẹ là mẹ của con, mẹ không quản con thì mẹ quản ai đây" Một chút cảm giác tội lỗi khi nhất thời nóng nổi mà đánh Jungwon trong lòng bà Yang tan rã khi nghe cậu cãi mình.
Bà lại giận dữ, lớn giọng quát mắng Jungwon.
Nhận thấy cuối cùng thì mình và mẹ cũng chẳng tìm được điểm chung trong suy nghĩ. Jungwon cũng không còn đủ kiên nhẫn để nói nữa, gật đầu dựa vào cửa sổ xe và xem như mọi chuyện đến đây là chấm dứt.
Nhưng cậu sẽ không bao giờ nghe theo lời mẹ mà rời ra Jongseong đâu.
Cuộc gọi của Jongseong đến vào lúc giữa đêm, người nọ lúc nào cũng hành động như thế cả, muốn gọi là gọi chẳng quan tâm đến giờ giấc hay nể nan điều gì.
[Mẹ em về rồi à]
Jungwon áp gò má vào di động, bên tai là âm thanh trầm ấm của hắn. Dù có thể cuộc gọi của Jongseong đến vào lúc Jungwon đã ngủ những cậu chẳng trách móc hay ý kiến gì và thâm chí cậu còn rất vui mỗi khi Jongseong gọi đến.
"Ừm hôm nay em cãi nhau với mẹ" Làn đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm của người khác sau cuộc cãi vã, Jungwon đột nhiên thấy tủi thân.
Dù biết là rất khó nhưng cậu muốn gặp Jongseong ngay lúc này để than thở với anh về vết thương trên khoé môi, trực tiếp kể cho anh biết mình đã buồn ra sao khi mẹ cấm mình qua lại với anh.
Chỉ tiếc rằng bây giờ đã muộn.
[Xuống nhà đi, tôi ở dưới này chờ em]
"Anh bị điên hả? Đừng lừa em chứ" Jungwon nửa tin nửa ngờ. Nhưng cậu nghĩ với tính cách của Jongseong hay với những cuộc gọi bất ngờ vào giữa đêm, việc hắn thật sự đến đây vào giờ này để tìm cậu không hẳn là không thể.
Jungwon nhón chân, đi từng bước thật chậm đến bên cửa sổ để xác nhận xem Jongseong có lừa cậu không.
Và khi thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng gần cổng nhà, Jungwon thật sự kinh ngạc.
Dù đêm đen khiến tầm nhìn không rõ ràng nhưng Jungwon nhận ra người đang dựa vào chiếc moto, một tay cần thuốc lá vẫn cháy đỏ, một tay vầm điện thoại kia là Jongseong.
Hắn thật sự đến tìm với cậu!
[Xuống đây]
"Anh, anh chờ em một chút, em xuống ngay"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip