End.

Uyên Linh lờ mờ tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở nhìn xung quanh. Chẳng biết đã bao lâu rồi, đầu em không còn đau nữa, nhưng cả thân thể em nặng trĩu. Không gian trong phòng có phần quen, mà cũng có phần lạ lẫm, đây không phải bệnh viện, may quá.

Uyên Linh cố gắng gượng người ngồi dậy, tuy đầu không còn đau nhưng trên mặt và người em có nhiều vết trầy xước do ma sát với mặt đường, chết rồi, xấu gái rồi, Thu Phương sẽ không thích em nữa...Mà Thu Phương đâu rồi?

" Trời ơi, Uyên Linh, con tỉnh rồi, may quá, Uyên Linh của mẹ tỉnh rồi."

Mẹ em nghe thấy tiếng động liền từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy em ngồi trên giường bà liền chạy tới ôm em vào lòng mà khóc hết nước mắt.

" Mẹ.."

" Ơi, mẹ đây."

Mẹ em dùng hai tay xoa lấy khuôn mặt con gái của bà, đã lâu lắm rồi bà mới được nghe lại giọng nói ngọt ngào của em, nhớ lắm.

" chị Phương đâu rồi mẹ?"

"..."

" Mẹ trả lời con đi mà.."

" Thu Phương...ừm,..con bé đi nước ngoài rồi...con đừng tìm làm gì nữa."

" Chị Phương đi lâu chưa mẹ?.."

" Lúc con còn hôn mê là nó đi rồi,..tính đến nay cũng được 2 tháng."

" Mẹ chở con qua nhà chị Phương được không?"

" Thôi...con đừng qua bên đó làm gì, con bé Phương đi rồi không về nữa đâu.."

" Mẹ ơi, Thu Phương yêu con mà..., chị ấy không bao giờ làm vậy đâu..Mẹ chở con qua nhà chị Phương nha?"

Sau thời gian dài nài nỉ thị mẹ em cũng bị thuyết phục, bà đồng ý chở em đến nhà Thu Phương. Trên đường đi em có nhắn tin với chị nhưng không nhận được phản hồi gì hết, gọi điện cũng không được. Em tin Thu Phương không phải người đi mà không báo với em tiếng nào như vậy, nhưng Thu Phương làm em lo quá..

________________

Đến nơi, Uyên Linh tiến tới nhấn chuông cửa. Chờ đợi cửa mở mà lòng em bồi hồi, lo lắng khôn nguôi. Sau vài phút, một người phụ nữ cao niên bước ra, mái tóc muối tiêu búi xuề xòa. Mắt bà ấy đỏ ngàu, nhìn kĩ có thể thấy những gân máu nhỏ nổi lên lốm đốm.

" Dạ..thưa bác, cho cháu hỏi chị Phương đâu rồi?"

" Uyên Linh gì gì đó phải không?"

" Dạ..phải."

* Chát

Người phụ nữ ngay lập tức tát vào mặt Uyên Linh rất mạnh, cảm giác cú tát làm đầu em rất đau, chấn động mạnh khiến mọi thứ xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo.

" Cô còn mặt mũi để tới đây hỏi nữa hả!? Tại cô nên con bé mới chết!"

"...?"

Đầu em càng lúc càng đau, đỉnh điểm khiến em không đứng vững mà ngã khụy xuống đất. Những mảnh kí ức vụn vỡ cứ hiện lên trong tâm trí Uyên Linh, trong một thoáng, hình ảnh Thu Phương bị xe tải tông văng ra xa xuất hiện trước mắt em.

À,..Uyên Linh nhớ rồi..Thu Phương của em..bị xe đâm...chết rồi.

" ..Con xin lỗi."

Em vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trước mặt mẹ của chị...tại em nên Thu Phương mới chết..vậy mà em vẫn chưa có lời xin lỗi nào đàng hoàng với gia đình của chị hết..

" con..xin lỗi.."

Uyên Linh vừa nói vừa khóc, đầu em liên tục dập xuống đất đến mức bật máu, máu với nước mắt cứ liên tục chảy ra hòa quyện vào nhau rơi xuống.

Người phụ nữ thở dài nhìn em, ánh mắt dần dịu đi. Bà cuối người xuống đỡ em đứng dậy đi vào nhà.

Sau khi dìu em ngồi xuống ghế sofa, mẹ của chị đi lên lầu. Bầu không khí khá gượng gạo, không ai nói với ai câu nào. Chừng 5 phút sau, bà quay lại với hộp y tế trên tay.

Vì hồi nãy đập đầu khá mạnh nên bây giờ trán em bị u một cục rất to, máu có phần khô lại và một ít hạt cát li ti dính trên kẽ của vết thương.

Sau khi băng bó xong, bà đưa cho em ly nước cam rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.

" Bác xin lỗi, vừa nãy bác không kìm chế được cảm xúc."

" Dạ..bác..chị Phương.."

"..."

" Mộ của con bé ở nghĩa trang XX."

" Dạ."

" Nếu không còn gì nói nữa thì con về nhé?."

" Dạ..con chào bác."

Nói rồi em đứng dậy rời khỏi sô pha, trước khi đi còn quay lại nhìn mẹ của chị, gương mặt của bà ấy...giống Thu Phương y đúng, rất xinh đẹp.

Uyên Linh bước ra ngoài tiến đến xe của mẹ em, nhẹ nhàng mở cửa ngồi vào trong. Nhìn thấy trán của em bị băng bó kín mít, bà lo lắng hỏi :

" Uyên Linh..con sao vậy? Mẹ đã bảo con đừng tới đây rồi mà.."

" Con không sao hết. Mẹ chở con tới nghĩa trang XX nha.."

"..."

" Mẹ xin lỗi."

" Con hiểu mà."

Mẹ em quay đầu lại nhìn Uyên Linh, con gái của bà chịu khổ nhiều rồi. Sau đó, chiếc xe chầm chậm lăn bánh.

Trên đường đi, em có tấp vào một quán bán hoa nhỏ bên đường, mua cho chị một bó hoa cúc trắng. Tiệm này cũng là lúc trước Thu Phương mua hoa tặng em, vậy mà giờ đây không còn nữa.

__________

Uyên Linh sững sờ ngồi trước mộ của chị, nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống bên cạnh. Em cứ nhìn vào ảnh của Thu Phương như người mất hồn. Kể từ hôm nay, mỗi sáng thức dậy không còn Thu Phương bên cạnh, không còn ai nhẹ nhàng ôm em vào lòng an ủi những lúc em buồn...

Không có chị, Uyên Linh biết sống làm sao đây?

Em không biết thời gian đã trôi bao lâu, nhưng trời chuyển tối rồi, không khí sung quanh bắt đầu trở nên lạnh hơn.

" Chị chờ em một chút."

Uyên Linh đứng dậy phủi phủi đáy quần. Dùng hai tay xoa nhẹ lên đôi mắt xưng húp. Em thở dài một tiếng, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Em lững thững bước đi tới xe của mẹ. Mở cửa ngồi vào trong.

" Mẹ ơi, hôm nay con mệt quá. Mẹ chở con về nhà nhé?"

___________

" Uyên Linh, ăn cơm nè con."

" Con không đói, mẹ ăn trước nha."

Uyên Linh quay mặt lại nhìn mẹ, mẹ em lúc nào cũng xinh đẹp hết.

" Mẹ nè, con yêu mẹ lắm, cảm ơn mẹ vì đã luôn chăm sóc con từ bé đến lớn. Sau này, nhỡ con có đi đâu xa, thì mẹ vẫn phải sống tốt mẹ nhé."

Em mỉm cười nhìn mẹ rồi quay người đi vào phòng.

Uyên Linh ngồi bó gối trên giường, hôm nay là ngày tệ nhất của đời em. Chưa bao giờ Uyên Linh bất lực và khó thở đến vậy. Trái tim em bị bóp nhẹn lại, cơn đau đầu lại lần nữa tấn công Uyên Linh. Cảm giác đầu của em bây giờ đau như búa bổ, nhưng không là gì với trái tim của em bây giờ hết.

Uyên Linh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, em nhẹ nhàng xuống giường, tiến tới mở cửa rồi nhìn ra bên ngoài. Phòng của em ở tầng 4, cách mặt đất rất xa, nhưng thành cửa sổ lại không cao lắm, tới ngang bụng của em thôi, chỉ cần nhấc nhẹ chân lên là qua được rồi. Em ngồi bên thành cửa đung đưa hai chân, cả người Uyên Linh, chỗ nào cũng đau hết.

Em dang hai tay ra, cơ thể vô lực ngã về phía trước. Miệng vô thức mỉm cười.

" Uyên Linh ! Uyên Linh, em sao vậy?"

" Uyên Linh đừng làm chị sợ mà..."

Em giậc mình ngồi bật dậy, mồ hôi đầm đìa trên trán. Ánh sáng chói đập thẳng vào mắt khiến Uyên Linh đau đớn co người lại ôm mặt.

" Uyên Linh! Em tỉnh rồi.."

Thu Phương ôm chằm lấy em vào lòng, nước mắt của sự hạnh phúc dâng trào

" C-chị Phương...chị Phương thật hả?.."

" Chị đây, em sao vậy?"

Cảm xúc của Uyên Linh bây giờ đây vỡ òa, em ôm lấy chị mà khóc nức cả lên. Mừng quá, Thu Phương của em chưa chết,..Thu Phương còn sống.

" Chị có sao không?"

" Chị có bị gì đâu..khỏe re mà."

" Chị..chị vì cứu em nên mới bị xe tông mà.."

"...Chị..chị xin lỗi, do chị không cẩn thận nên em mới bị như vậy...chị không phải người cứu em đâu.."

" Vậy ai cứu em?"

" Lệ Quyên cứu em.."

"..."

" Lệ Quyên...sao rồi chị?"

"...chết rồi.."

Uyên Linh nghe xong như chết lặng, hết bất ngờ này tới bất ngờ khác cứ liên tục xuất hiện khiến em có chút hơi quá tải.

" Đợi khi nào em khỏe rồi tụi mình đi thăm Lệ Quyên nhé?"

" Dạ.."

" Em đừng sợ, dù gì người mất cũng đã mất rồi. Lệ Quyên vì muốn bảo vệ cho em thôi.."

" Em hiểu mà."

" Mà Thu Phương biết không..hồi nãy em nằm mơ. Trong mơ em thấy Phương bị tai nạn bỏ em.."

" Mơ cái gì kì vậy?"

" Nói mới nhớ, em hôn mê cũng lâu rồi đó, đói bụng hông? Chị mua gì về cho em ăn nha."

" Dạ."

Nói rồi Thu Phương xoa đầu em rồi đứng dậy bước ra ngoài. Uyên Linh nhìn theo bóng lưng của chị mà hạnh phúc dâng trào. Thật may mắn vì tất cả mọi thứ vừa xảy ra chỉ là mơ, chồng iu của em vẫn ở đây, vẫn ở cạnh em mỗi ngày. Nghĩ thôi đã thấy vui rồi, khi nào Thu Phương về em phải hít hà mùi hương của chồng iu cho đã mới thôi.


-End-

Long cảm ơn các cậu đã đồng hành cùng Long trong 3 tháng vừa qua. (Mặc dù Long thấy truyện này nhảm vl). Đây là truyện đầu tay nên có khá nhiều sai sót, nhưng không sao, qua đấy Long rút được kha khá kinh nghiệm rồi. Hi vọng các cậu luôn ủng hộ Long trong các sản phẩm kế tiếp nha >:)

À mà quên, muốn Long lên fic LQ-UL khom >:Đ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip