Chương 23
“Anh biết nói tiếng Ý sao?”
“Ừm.”
Cô nhìn hướng thuyền đang chèo, hỏi: “Anh đang đi đâu vậy?”
Jennie nói: “Đi dạo thôi.”
“Không có chỗ nào sao?” Cả khóe mắt lẫn đuôi chân mày của cô hiện lên ý cười: “Vậy thì đến quảng trường St.Marco đi. Đến đó cùng nhau đi ăn, tôi vẫn còn chưa có gì bỏ bụng đây này.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía người chèo thuyền nói: “Ông chủ à, phiền anh cho thuyền đến quảng trường St.Marco nha.”
“Chuyện này…” Anh ta nghe được từ quảng trường St.Marco bằng tiếng anh. Nhưng chỉ có điều Jongin mới là người mướn chiếc thuyền này.
“Quay lại đi.” Jongin nhìn người chèo thuyền gật đầu.
Thế là chiếc thuyền nhỏ này lại xoay đầu, lướt đến quảng trường St.Marco. Jennie và anh cùng nhau ngồi xuống. Gondola được chia làm hai loại, loại lớn và loại bé. Loại lớn thì có sáu chỗ ngồi, còn loại bé thì chỉ có hai chỗ. Ban nãy, vì chỉ có mình anh, nên anh đã thuê loại nhỏ, vì thế nên đủ chỗ cho hai người họ. Hai chỗ ở đây được thiết kế theo kiểu mặt đối mặt. Cho nên, Jennie và Jongin ngồi xuống, mặt đối mặt nhìn nhau. Cô nhíu mày nhìn anh: “Không phải anh nói là anh đang ở Rome sao?”
Vẻ mặt anh vẫn như thường: “Rome và Venice cũng không xa nhau mấy.”
“Ừm, ngồi xe lửa cũng hơn ba tiếng là tới.”
Jennie cứ thế nhướng mày: “Vậy anh ngồi xe lửa hơn ba tiếng để đến Venice làm gì?”
Cô mãi sẽ không biết được, trước đó Jongin đã ngồi xe lửa từ Rome đến Milan, sau đó lại mua vé tiếp tục đi từ Milan đến Venice cuối cùng thì gặp được cô Jongin nói: “Đi dạo thôi.”
Hai người ngồi cách nhau không xa, đến khi Jennie nghiêng người về phía trước, khoảng cách hai người lại gần trong gang tấc. Cô duỗi ngón tay ra, nắm nhẹ lấy cằm anh, cười lên: “Khẩu thị tâm phi, anh đến là vì có tôi ở đây.”
“Ngồi xuống.” Jongin kéo tay cô ra, nghiêm túc nói.
Cả người Jennie vẫn không lui về, hai tay nắm chặt cằm anh, ngẩng mặt lên hỏi: “Tôi rất vui vì anh đến đây đó.”
Anh lại một lần nữa kéo tay cô ra, mặt không biến sắc, nói: “Tối hôm qua vì sao lại hạ cánh tạm thời ở sân bay Linear, có chuyện gì sao?”
“Tôi rất vui, anh vì tôi mà đến.” Nhưng sau khi nghe anh nói lời này, Jennie đã hiểu vì sao anh lại đến, cô không thể che giấu lòng mình. Cuối cùng cho người ngồi về sau, nói: “Có vị khách chỉ vì máy bay phải hạ cánh tạm thời mà bực mình trong lòng, dùng sức đẩy tiếp viên của bên tôi một cái, cô ấy đập đầu vào cửa khoang, chảy máu. Sau đó, anh ta không nói gì, lại tiếp tục đẩy người, hại cho chân tôi cũng bị đạp cho một phát. Tôi nhanh chóng gọi cảnh sát tới, đưa anh ta đi.”
Jongin nhớ lại, mình nghe thấy tiếng thét chói tai của Jennie trong điện thoại, giờ mới biết lí do. Anh nói: “Lần sau, nếu phải giải quyết những chuyện như vậy thì đứng xa ra một chút.”
Anh là đang lo lắng cho cô. Jennie cong môi: “Yên tâm đi, lần sau nhất định tôi sẽ đứng xa ra mà.”
Jongin đưa mắt nhưng cô, nói: “Vậy vì sao lại phải dừng lại ở Milan một buổi tối?”
“Khi xuống máy bay để chờ thông báo của sân bay bên đây, thì đột nhiên phát hiện có người mất tích. Đến giờ vẫn chưa tìm được vị khách đó.”
Jennie nói: “Sau này thể nào cũng sẽ kiện với công ty, vì bay không chờ anh ta cho xem.”
Jongin “Ừ” một tiếng, nói: “Không phải là không có khả năng đó.”
Đang nói, tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Jongin rút điện thoại ra, chấp nhận cuộc gọi.
“Kim Jongin, hôm nay em bay đến Cairo, em đã đến rồi. Anh hôm nay thì sao? Cũng là Cairo ạ?”
Là giọng của Kang Mira. Jongin trả lời: “Tôi bay đi Venice.”
“Anh bay đi Venice sao?” Giọng điệu cô nàng có chút tiếc nuối.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là em muốn gọi nói cho anh một tiếng, bay giờ em đang ở Cairo. Không phải mấy lần trước anh bay đi Cairo sao? Còn nói, thật đúng lúc, đi đâu cũng gặp nhau.”
“Không có việc gì thì tôi cúp.”
“À, được rồi.”
Anh cúp điện thoại, bớt điện thoại vào đồng phục lần nữa.
“Kang Mira sao?”
Jennie nghe được giọng từ đầu dây bên kia truyền tới. Jongin gật đầu: “Ừm.”
“À, đúng rồi, cô ấy khuyên anh đến Minjun , anh đã đồng ý sao?”
“Không có.”
Cô nhếch môi lên: “Vì sao lại không đồng ý với cô ấy?”
“Cô biết câu trả lời của tôi rồi.”
“Cô ấy và tôi không giống nhau. Tôi và anh thì không có chút quan hệ nào, còn anh và cô ấy thì….”
Jongin hơi nghiêng đầu nhìn cô. Trời chiều càng lúc càng êm đềm, chiếu vào mặt nước lẫn gondola và cả người ngồi trên ấy nữa. Hai người ngồi đối mặt nhau, một người liếc mắt nhưng sang nơi khác, người còn lại thì đưa mắt nhưng người đối diện. Mặc dù không nói lời nào, nhưng phong cảnh lúc này vô cùng động lòng người.
Nhưng trầm mặc được một lúc, Jennie lại phá vỡ sự yên tĩnh kia.
Cô nói: “Cơ trưởng Kim, anh vừa ý người đẹp nào?”
Ánh mắt Jongin dời lên trên người cô, cất giọng: “Nói bậy bạ gì đó?”
Jennie duỗi chân vẻ phía đối diện, khẽ đá vào chân anh: “Dãn cơ.”
Anh không nói gì.
“Anh có biết cầu kia là cầu gì không?” Nơi Gondola đang chèo đến chính là một cây cầu nổi tiếng.
“Cầu Than Thở(2).” Không đợi Jongin trả lời, cô đã tự đưa ra câu trả lời: “Cầu Than Thở này có một truyền thuyết.”
Cô lại đụng chân của anh nói: “Cơ trưởng Kim có biết không?”
Cầu Than Thở một đầu nối liền với tòa án, còn đầu còn lại thì nối liền với nhà giam. Phải ngồi tù tức là tội chết, sau khi tử tù bị đưa đi qua cầu đá tới ngục giam, biết mình sắp vĩnh viễn từ biệt thế gian thì không khỏi thở dài một tiếng, vì thế chiếc cầu làm bằng đá này được gọi là cầu Than Thở. Theo truyền thuyết, khi ấy có một người tử tù khi đi ngang qua đây, nhìn ra ngoài cửa sổ lần cuối, thì chợt thấy dưới cầu có một đôi nam nữ đang hôn nhau, mà người phụ nữ kia lại chính là người con gái anh yêu. Anh ta đau khổ té xuống, cũng tại cây cầu đó tự tay đâm chết bản thân mình, máu văng tung tóe khắp nơi. Nhưng sau này lại có một câu chuyện khác:Khi hai người yêu nhau, chỉ cần họ ngồi trên Gondola, để thuyền đi tới dưới chân cầu thì trao cho nhau nụ hôn, như vậy họ có thể ở bên nhau mãi mãi. Cây cầu này đã trở thành biểu tượng tình yêu của nơi này.
Jongin đã nghe qua truyền thuyết ấy, nhưng cũng chỉ là nghe qua mà thôi, trước giờ anh không để những chuyện này trong lòng. Jongin nói: “Nếu là truyền thuyết, thì đa phần sẽ không có thật.”
Jennie: “Tôi biết ngay là anh sẽ nói như thế mà.”
“Nhìn cô cũng không giống như là người tin theo những gì truyền thuyết nói.”
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đúng lúc có một chiếc gondola đang lướt ngang qua bên dưới, bên trên thuyền có một cặp nam nữ đang ôm hôn nhau. Jennie cười: “Không tin, nhưng cũng có thể thử mà.”
Jongin nhìn cô một cái, đôi mắt lại nhìn về phía hai công trình kiến trúc.
“Tôi muốn…” Cô khéo léo lấy chân khều khều anh.
“Nhanh lên, mang giày vào.” Anh quay đầu lại, hơi đưa mắt nhìn cô.
Jennie cười, cả người đột nhiên nghiêng đến trước mặt anh. Tay nắm lấy cà vạt, hơi dùng sức kéo một phát, nhanh chóng hôm lấy anh. Cả người cô lùi lại, ngồi trên ghế, nhìn Jongin nhẹ cười “Lần này có cảm giác không?”
Lần trước ở buồng lái, cô cũng đã hỏi anh có cảm giác gì, anh đã trả lời không có cảm giác Jongin nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, nói: “Không có.”
Jennie híp mắt, nghiêng người về trước, hai tay cau lấy cổ anh. Cô còn chưa nhúc nhích gì, thì chiếc gondola bất chợt chao đảo một cái. Jongin nhanh chóng ôm lấy eo cô. Jennie lợi dụng lúc này, hôn anh. Anh không kiềm chế được hôn lại cô.
Người chèo thuyền nhìn quen nên không trách, cho thuyền chậm rãi lướt qua dưới cầu. Dưới trời hoàng hôn, màn đêm dần dần bao phủ lấy mặt nước, cuối cùng hai người cũng tách khỏi nhau. Hai tay Jennie vẫn còn ôm lấy cổ anh, còn hai tay Jongin lúc này còn đang vắt trên eo cô. Cô nhếch môi, nhìn anh cười, dáng vẻ đầy thỏa mãn. Bàn tay anh cũng thả lỏng ra khỏi eo cô, cũng tiện thể gỡ hai tay đang ôm lấy cổ mình xuống. Khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt, như có như không.
“Lần này thì sao? Có tí cảm giác nào không?”
Jongin không trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Đến nơi rồi.”
Lúc này gondola cũng đã cập bến, khi thuyền đụng lấy thành bờ cũng theo đó lay nhẹ một chút, sau đó mới dừng hẳn. Jongin đứng dậy, xoay người nhìn cô vẫn còn mang chân không, nhắc lại lần nữa: “Mang giày của cô vào.” Nói xong, anh xoay bước lên bờ.
Cô vội vàng mang giày, nhanh chóng đuổi theo. Bên cạnh quảng trường St.Marco có rất nhiều quán ăn lẫn nhà hàng. Jennue cũng đã đói bụng từ lâu, nên cô cứ thế bước đại vào một nhà hàng Ý ở đó.Sau khi ăn xong, trời cũng đã sập tối, đèn được lúc này đã được mở lên, sáng rực cả quảng trường.
“Ở đâu?”
“Khách sạn Honi.”Anh đưa cô về đến khách sạn.
“Anh ở đâu thế?”
“Gần nhà ga.”
“Hình như có hơi xa. Nếu không thì anh ở lại đây luôn đi?”
Jongin nhìn cô, cất giọng: “Tôi phải đi.” Sau đó, xoay người định bước đi.
Cô vội giữ chặt cánh tay của anh: “Khoan đã, khi nào thì anh về lại kia?”
“Ngày kia.”
“Vậy là ngày mai anh phải về lại Rome.”
“Ừm.”
“Ngày kia tôi cũng bay về.”
Hai người đứng trước cửa khách sạn nói chuyện, ánh đèn bên trong phảng phất hắt ra, hơi mờ sáng.
“Đi.”
Cô nhanh chóng giữ tay anh lại, kéo đến chỗ tối, sau đó ôm chặt lấy Jongin, nói: “Vậy thì hai chúng ta sẽ gặp lại ở Seoul .”
Dứt lời, Jennie kiễng chân hôn anh.
Chú thích
Cầu Than Thở: hay còn được gọi là cầu Ponte Dei Sospiri, trắng tình khôi hiện lên giữa dòng nước xanh Venice chưa đựng nhiều truyền thuyết chính là một trong cây cầu nổi tiếng nhất Italia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip