Chương 37

Người ra vào Minjun không ít, nhìn thấy hai bọn họ như thế không khỏi giật mình. Có người cắm đầu đi về phía trước, có người nhìn hai người gật đầu chào. Kang Mira đuổi theo Jongin xuống tận dưới lầu, nhìn thấy anh và Jennie đang nắm tay nhau, thì không tiếp tục đuổi theo nữa. Đi qua vài con phố, Jongin vẫn không nói chuyện, nhưng lại không chịu buông tay Jennie ra. Có mấy lần muốn giật tay ra nhưng không được, cô dừng bước, thở hổn hển nhìn anh chằm chằm.

“Thả tôi ra!”

Jongin cũng dừng lại, đứng đó nhìn cô, lâu sau, anh cuối cùng cũng mở miệng nói: “Kim Jennie, đừng tức giận.”

Jennie hừ lạnh: “Anh biết tôi đang giận gì sao?”

Jongin thở dài: “Khi em bay đi Sydney, cô gái kia gặp phải tai nạn vì thế nên không lên được máy bay. Nhưng lúc cô ấy bất tỉnh, không một ai biết là cô ấy xảy ra tai nạn, gần bốn ngày trời mới tìm ra được. Ngoài ra lúc ấy tôi ở San Francisco do sốt ruột nên mới cúp máy của em. Mấy ngày nay, tôi phụ bác đi tìm người, lúc ấy các dây thần kinh đều căng cứng. Sau khi tìm được người mới thấy đỡ nặng nề. Khi đó tôi gọi điện thoại cho em, nhưng em lại tức giận, nói không muốn nghe thấy giọng tôi. Tôi nghĩ, là bởi vì tôi cúp máy của em, nên bởi thế nên em mới tức giận, đây là lỗi của tôi.”

“Không tìm thấy cô gái kia  , anh khẩn trương đến thế sao?”

“Bác  Jung là người mà tôi luôn kính trọng.”

Jennie trầm mặc một lát, lại nói: “Không, dường như tôi đang tức giận với chính bản thân mình. Anh sai, anh sai vì anh không để tâm. Nhưng tôi thì lại bắt đầu để ý.” Cô ngước mắt lên nhìn những chiếc xe đang chậm rãi qua lại trên đường.

Trước kia cô không ngại anh không quan tâm mình, cô thích anh, chỉ muốn đem cái núi băng này tan ra, nhưng bỗng nhiên cô rất để ý.

Jongin nhẹ nói: “Tôi biết rồi.”

“Anh thì biết cái gì chứ?” Jennie nhìn anh chằm chằm. Khoé môi anh mấp máy, hồi lâu vẫn không nói thành lời.

“Anh thả tôi ra!” Jennie tức giận túm lấy tay của anh.

Jongin không buông tay, cô vẫn không tài nào thoát được. Anh nhìn cô, nói: “Kim Jennie, có những lời không nhất thiết phải nói ra.”

Jennie càng lúc càng thêm tức giận, cô dùng sức hất tay anh ra. Jongin cầm lấy cánh tay cô vừa dùng lực, kéo cô xoay người lại, ôm vào ngực mình. Lúc này anh mới buông tay ra, nhưng một tay lại ôm ngang hông cô, tay còn lại ấn vào cổ cô, đem cả đầu cô đặt trên lòng ngực anh. Khoé môi mấp máy, cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh sẽ trân trọng.”

“Trân trọng cái gì?” Đầu Jennie bị anh ấn lấy, giọng nói ồm ồm.

Jongin cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Em.”

Cô cảm nhận được nhịp tim của anh đập nhanh. Bản thân mình nằm trong ngực anh không động đậy. Jongin ôm cô cũng thế. Ngoài đường sầm uất đông người lẫn xe cô tới lui như nước. Thật lâu sau, Jennie ngẩng đầu lên từ trong ngực anh. Jongin ấy vậy mà lại có thể nói những câu như thế này. Cô yên lặng nhìn anh: “Những lời anh nói em coi như là thật.”

Jongin gật đầu: “Ừm.”

Tâm trạng của Jennie lại trở nên tốt hơn. Hai tay , vòng qua cổ anh, khoé miệng nhếch cao, nháy một bên mắt, cười với anh. Cô cười lên thật sự rất quyến rũ.

“Trong lòng anh có em sao?” Cô lại nháy mắt nói.

Môi Jongin không tự chủ cũng có chút giương môi lên. Anh vẫn luôn ít nói, không thích nói nhiều, nhưng cô thì lại trái ngược với anh.

“Ừm.”

“Bắt đầu từ khi nào thế?”

“Không biết.”

“Nghĩ kĩ lại xem.”

“Không biết.”

“Nghĩ thêm một lát nữa.”

“Không nghĩ ra được.”

Jennie hừ một tiếng, nhưng không hỏi lại.

*

Chập tối, Jongin đưa Jennie trở về chung cư. Cô hỏi anh ngày mai có phải nhận nhiệm vụ không, Jongin nói không. Thế là Jennie lấy một bình rượu đỏ cùng với hai ly rượu đế cao ra.

Cô nói với anh: “Mừng anh đã bay về an toàn.”

Hai ly rượu đều đã được Jennie rót đều. Cô cầm ly đi đến ngồi trên xích đi ngoài ban công, Jongin cũng cầm ly rượu ngồi bên cạnh. Jennie nâng ly rượu, Jongin nghiêng đầu, nhẹ nhàng chạm cốc cô, hai người nhấp một miếng.

Bên trên nhà cao tầng, đèn đường lấp lóe đủ hình dạng, ánh đèn xe xếp thành hàng chạy chậm rãi. Càng về khuya, những ánh sáng đó cũng dẫn trở nên yên tĩnh, Jennie uống xong ly rượu trong tay. Cô ngẩng đầu, dường như say mà dường như không nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Cơ trưởng Kim, anh là người đàn ông của em.”

Jongin nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn sang. Jennie chớp mắt một cái, uể oải, đôi mắt sáng xinh đẹp như dòng nước.

Cô lại đột nhiên nói: “Anh giúp Kang Mira.”

“Cũng chỉ là có sao nói vậy thôi.”

“Như vậy cũng là giúp cô ấy rồi, em không vui.”

Jennie nói với Jongin cô sẽ làm cơ trưởng cấp cao ở Minjun  Anh “Ừ” một tiếng, rồi nói: “Trừ em ra không ai có thể làm được.”

Buổi họp ở Minjun vào lúc chủ nhiệm nói sẽ thăng chức cho Jennie lên làm cơ trưởng cao cấp ở Minjun, không ai phản đối. Vì thế, chủ nhiệm quyết định, sẽ chính thức nộp đơn chờ phê duyệt. Không may, tổng giám đốc của Minjun lại đi công tác, thời gian có chút chênh lệch, chờ đợi được phê duyệt có lẽ sẽ hơi lâu.

Joohyun nói với Jennie: “Việc tốt luôn gặp trắc trở.”

Jennie nghĩ: danh hiệu “Phi Công Ưu Tú” thì cô không xứng, nhưng còn làm cơ trưởng cấp cao thì cô hoàn toàn xứng đáng. Bản thân cô không có ham muốn công danh lợi lộc, lúc trước cũng chưa từng nghĩ đến chuyện làm cơ trưởng cấp cao kia, chỉ là chủ nhiệm cứ luôn miệng nói mãi, rồi cô chợt cảm thấy bản thân mình hoàn toàn xứng đáng. Cô nói với Jongin , cô vẫn thích làm nữ cơ trưởng xinh đẹp nhất.

Jongin  nói: “Ai rồi cũng sẽ già.”

*

Tháng một, rất nhiều chỗ cũng như đất nước đều có tuyết rơi. Máy bay luôn phải đến trễ. Khi Jennie vừa bay từ London về đến điểm xuất phát, bởi vì tuyết rơi bên ngoài, đầy trên đường băng nên do đó cô phải bay vòng trên không trung hơn mười phút, máy móc biểu thị lên thông báo không đủ nhiên liệu. Jennie khao hiểu nhìn Mino hỏi: “Lần này là bởi vì đường băng, nên chỉ bay vòng trên đây có hơn mười phút, sao nhiên liệu lại không đủ?”

Mino cũng kinh ngạc: “Chuyện này đúng thật là kì lạ. Hơn nữa, coi như bay thêm khoảng hơn mười phút nữa thì nhiên liệu cũng đủ để bay đến Seoul.”

Jennie: “Sợ là dầu bị rỉ vào.”

“Gì cơ?” Hanbin giật mình hỏi.

Mino gật đầu: “Ừm, chắc là vậy rồi.”

Hanbin nhíu mày: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”.

Jennie bình tĩnh nói: “Bây giờ chúng ta đang ở không phận của Nga, cách sân bay Irkutsk khá gần, bây giờ phải nhanh chóng thông báo cho kiểm soát viên xin hạ cánh tạm thời ở đó.”

“Được.” Hanbin liên lạc với kiểm soát viên.

Sau khi nghe xong tình hình đã đồng ý cho máy bay hạ cánh tạm thời, nói: “Từ chỗ của mọi người đến sân bay Irkutsk cần bay khoảng bốn mươi lăm phút.”

“Không được. Theo mức nhiên liệu bây giờ chúng tôi chỉ có thể bay được thêm khoảng hai mươi lăm phút nữa thôi.”

Jennie nói: “Cho chúng tôi xin tuyến bay thẳng.”

Kiểm soát viên: “Để tôi kiểm tra lại một chút.”

Rất nhanh, kiểm soát viên đã cung cấp một tuyến đường mới. Bản đồ thay đổi, Jennie nhìn vào đường bay mới, nói: “Dựa theo bản đồ này, cũng phải mất ba mươi lăm phút mới có thể đến nơi.”

“Vậy cũng không đủ nhiên liệu đâu!” Mino và Hanbin đồng thanh lên tiếng.

“Không còn đường bay thẳng nào khác sao?” Cô lại hỏi kiểm soát viên.

Bên đó lại trả lời: “Không còn, đây là tuyến đường gần nhất rồi.”

“Làm sao bây giờ?”

“Không bay được đến sân bay, chẳng lẽ lại phải hạ cánh khẩn cấp sao?”

Mino và Hanbin sốt ruột cậu một câu, tôi một câu. Máy bay hạ cánh khẩn cấp là trường hợp vô cùng nguy hiểm.

“Cơ trưởng Kim, làm sao bay giờ?”
Mino và  Hanbin liên tục hỏi trong rối rắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip