chương 1: Mở đầu
Lisa lái xe hai vòng quanh sân bay mới nhìn thấy Jennie đang kéo vali đi tới từ lối ra ở đẳng xa. Cô mặc chiếc áo sơ mi cổ chữ V rộng, phần xương quai xanh tuyệt đẹp thoáng ẩn hiện, chiếc quần bố lửng tối màu để lộ cổ chân mảnh mai, vắt trên tay một chiếc áo khoác. Ngồi máy bay lâu như vậy mà trông cô vẫn rất tươi tỉnh, không hề có vẻ mỏi mệt. Sáng đầu xuân nhiệt độ không cao, Lisa ngồi trong xe nhìn trang phục của Jennie thì rùng mình, sau đó tấp vào lề đường, mở cửa xe chạy tới
Lisa:"Chị họ của em! Em ở đây!"
Jennie bước đến, cười vò tóc Lisa : "Lâu rồi không gặp, em họ Lisa."
Cô cau mày tránh khỏi tay Jennie phẩy tóc hỏi: "Chị họ, sao chị lại cắt tóc?"
Jennie lắc nhẹ mái tóc ngắn màu nâu gọn gàng. Rất ít cô gái để tóc ngắn mà xinh đẹp như cô, còn mang theo vẻ mạnh mẽ khiến khuôn mặt càng thêm sắc nét, rạng rỡ. Cô đưa tay ấn chiếc mũ lưỡi trai phong cách trung tính xuống, than thở:
"Biết rồi, lúc chat video với cả nhà đã bị bao nhiêu người nói rồi, một thời gian nữa nó sẽ dài ra thôi mà"
Lisa bật cười, đặt vali vào cốp giúp cô, rồi lên xe khâm phục nói : "Chị họ to gan thật đấy, về nước không về nhà mà lại chạy thẳng đến đây."
Nhà của 2 người họ rất nghiêm, có đến một nửa số người trong gia đình đều học luật nên dạy dỗ con cái theo khuôn phép từ nhỏ. Chỉ có người chị họ lớn hơn cô mấy tuổi này, từ nhỏ lúc nào cũng tỏ ra rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng thực ra toàn dẫn dắt cô nghịch những trò suýt vượt quá giới hạn phép tắc, giống như vô tình khiêu khích các loại luật bất thành văn của gia đình, và lần nào cũng dễ dàng tránh được hình phạt. Cảm giác phẩn khích sau khi làm chuyện xấu ấy đã thỏa mãn ham muốn nổi loạn của Lisa, dần dà, chị họ Jennie trở thành nữ thần tối cao tỏa sáng lấp lánh trong lòng cô. Jennie thắt dây an toàn xong, liếc xéo cô
Jennie: "Chị làm sao to gan bằng em được. Hồi ấy cả nhà đều chọn trường Luật cho em, thế mà em lại dám đi học y."
Lisa ngượng ngùng gãi đầu: "Khi ấy phải cảm ơn chị đã giúp em đổi phiếu đăng ký nguyện vọng vào lúc quan trọng nhất."
"À..." Jennie cười tinh quái, lòng lại lặng lẽ nổi lên một trận mưa đạn. Khi ấy hai người phối hợp ăn ý phạm tội, người chủ mưu là cô, cô nhóc này chột dạ gì chứ? Lisa vừa lái xe vừa hỏi:
"Chị họ đến nhờ vả em chuyện gì à?"
Jennie cười khẽ:"Em? Em vẫn còn là chân dự bị trong cái ngành đầy rủi ro, nuôi bản thân có khi còn khó, chị trông cậy được gì? Hồi trước, chị từng học nghiên cứu sinh ở đây một thời gian, em không nhớ à?"
Lisa ngoảnh đầu nhìn Jennie. Cô thấy hơi lạ, bèn thử hỏi dò: "Chị nói thật đi, hồi ấy sao chị lại muốn học nghiên cứu sinh ở đây?"
"Chị?"
Jennie nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Em biết là cả nhà chúng ta đều học luật mà. Chị không có mâu thuẫn gì đối với việc học luật, nhưng không thể chịu nổi việc cứ gặp phải hàng loạt người quen kể từ khi bắt đầu học chuyên ngành. Lúc học năm thứ hai, giảng viên chuyên ngành là cô, chính là mẹ em. Đến năm thứ ba thì càng quá đáng, rơi vào tay cả chú lẫn dì. Khó khăn lắm mới thoát khỏi họ, năm thứ tư lại lọt vào tay mẹ ruột. Trên luận văn tốt nghiệp viết giảng viên hướng dẫn là mẹ mình, là em thì em có khó chịu không? Trường mà tổ chức tọa đàm thì kiểu gì cũng gặp bố chị hoặc bố em, hoặc là chú bác gì đó, đến cả sách giáo trình cũng là của ông nội chị và ông ngoại em biên soạn. Chị không muốn sau này khi đã làm luật sư, ra tòa lại gặp cảnh tượng thế này: Bố, bố xem con và bác hai biện hộ cả buổi rồi, bố mau tuyên án đi chứ? Với lại, đến tóc của mình còn không được tự ý cắt, chị cảm thấy nếu không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này thì cả đời sẽ bị nhốt trong đó mất."
Lisa nghe xong thì bật cười, rồi nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu mới sực tỉnh: "Chẳng trách lúc trước chị xúi em lén ghi danh vào trường Y, chị làm thế là để thăm dò đúng không?"
Jennie nhìn cô em khinh bỉ: "Giờ em mới nghĩ ra không thấy muộn rồi à?"
Lisa khịt mũi đáng thương: "Chị họ, chị xấu thật!"
Jennie gõ ngón trỏ lên bảng điều khiển trung tâm trước mặt: "Kẻ được lợi như em còn có mặt mũi nói sao? Người có lợi nhất trong chuyện này chính là em mà. Khi xưa ai khóc lóc nói với chị là thà chết cũng không học luật? Em được thỏa lòng mong ước rồi phải cảm ơn chị mới đúng chứ?"
Lisa tự biết cãi nhau với luật sư không phải hành động sáng suốt nên lập tức đầu hàng, bắt đầu lải nhải: "Em cảm ơn từ lâu rồi mà. Với lại, lúc lộ chuyện em cũng đâu khai chị là đồng mưu. Chẳng trách việc em ghi danh vào trường Y năm ấy vừa lắng xuống, chị đã lập tức thu xếp hành lý tới đây học nghiên cứu sinh. Rõ ràng chị có mưu đồ từ trước mà."
Jennie gật đầu thừa nhận: "Đúng thế, chị có mưu đồ từ trước. Lúc ấy chị lén tham gia kỳ thi nghiên cứu sinh, đến khi cầm giấy báo trúng tuyển trên tay rồi cũng không dám nói, bởi vì khi ấy chị không biết giới hạn cuối cùng của họ là đâu, không nắm chắc cách mạng sẽ thành công, đúng lúc em lại tới làm phiền chị... Hy sinh em một chút, dù cách mạng thất bại thì cùng lắm em lại đi học luật như kế hoạch ban đâu, có mất gì đâu."
Lisa bị những lời vòng vo của cô làm cho chóng mặt. Cô quyết định không nói tiếp, hỏi chuyện khác: "Vậy chị đang học hành yên ổn ở nơi này, sao tự nhiên lại ra nước ngoài?"
Vẻ ngạo nghễ của Jennie tan mất mấy phần. Cô sờ chóp mũi, nói giọng khàn khàn: "À, vì ở đây xảy ra chuyện đáng sợ hơn."
"Vậy sao bây giờ lại trở về?"
Jennie tiếp tục sờ mũi: "Vì chị phát hiện ra chuyện đáng sợ hơn cả chuyện kia."
Lisa chẳng hiểu gì, jennie lại ủ rũ. Năm ấy cô tìm đủ mọi cách trốn người nhà, để tới nơi này ôn thi nghiên cứu sinh, rồi quen với đàn anh cùng khoa, tên là Mino. Mino có ngoại hình, có khí chất, có tài năng và có nhân phẩm, là người bẩm sinh đã tỏa sáng, lại rất quan tâm đến người đàn em như cô. Thật ra cô với Mino cũng không hẳn là đàn anh đàn em. Theo lý, cô và anh còn có cách biệt vai vế. Thầy hướng dẫn của Mino là học giả tiếng tăm trong ngành, Mino là học trò ruột của thầy ấy, mà thầy hướng dẫn của cô là học sinh của vị học giả này, thế nên đáng lý ra cô phải gọi Mino một tiếng là "thầy". Tuy nhiên gọi như vậy quả thật quá thiếu tự nhiên, thế nên họ đều gọi Mino là đàn anh. Lúc ấy đang nổi lên một game đồng đội đối kháng. Con gái chẳng mấy ai thích trò đó, thế nhưng cô lại rất hứng thú, rồi nhanh chóng được Mino kéo vào một hội chơi. Ngoài nam sinh trong khoa đã quen từ trước, còn có một người tên Kim Kai chơi rất hay, nghe nói là bạn của Mino, đang sinh sống tại nước ngoài. Chơi game thêm bạn, vì vậy mà Jennie mới biết Kim Kai là ai, hoặc nên nói rằng, hóa ra người ấy tên là Kim Kai
Lần đầu tiên Jennie biết Kim Kai cũng không biết tên anh là như vậy. Lúc đó cô đang học môn cơ sở ngành, khi game này bắt đầu phổ biến, cô đã dụ cô em họ Lisa tiêu tốn rất nhiều thời gian vào đó, chơi lâu ngày, tự khắc sẽ gặp chuyện hay ho hoặc người thú vị. Trong mắt jennie, người kia "vừa là địch vừa là bạn". Jennie tự nhận thấy mình rất có năng khiếu chơi trò này. Thời điểm gặp Kim Kai, trình độ của cô đang ở độ cao nhất, chỉ thầm mong bại trận một lần. Thế nên khi xuất hiện một người như vậy, cô có cảm giác mình đã được toại nguyện. Trận đấu nhóm với Kai là lần đầu tiên cô thua trong giai đoạn ấy, thua tâm phục khẩu phục. Trong game có biết bao người, đến hơn nửa chỉ là duyên phận thoáng qua. Hôm nay cùng nhóm với bạn, ngày mai cùng nhóm với người kia, có gặp lại nhau hay không hoàn toàn là do duyên số. Nhưng sự thật đã chứng minh giữa hai người có mối nghiệt duyên cực kỳ sâu sắc. Jennie vốn cũng chẳng để tâm, nhưng mỗi khi cô cảm thấy chắc không gặp anh nữa thì anh lại xuất hiện trong cùng một phòng với cô. Sau mấy lần tình cờ gặp như thế, một thứ tình cảm bé nhỏ lạ lùng đã nhen lên trong lòng Jennie Quả thực người ấy chơi rất giỏi, cả kỹ năng lẫn chiến thuật đều xuất sắc, khi đấu nhóm dù ghép cặp với ai cũng có thể phối hợp ăn ý, còn có bước chạy linh hoạt hiếm có. Đồng đội trong game này đều do hệ thống lựa chọn ngẫu nhiên. Mỗi lần anh làm đối thủ đều khiến người ta căm tức, thế nhưng khi làm đồng đội lại mang đến cảm giác hết sức tin cậy. Trong một lần tình cờ, cô phát hiện anh đăng vài video thuyết minh trong diễn đàn game, giọng đã được xử lý âm thanh cẩn thận. Hầu hết là video trực tiếp, vừa chơi vừa giải thích, một công đôi việc. Khi rảnh rỗi cô thường bật lên xem, xem nhiều đến mức đầu óc thô kệch như Lisa cũng nhận ra điểm khác thường, nhân tiện giúp cô chú ý đến người kia.
"Chị, chị người kia lại ra video thuyết minh rồi. Chị thấy không?"
"Gửi link cho chị. Với lại em sắp thi tốt nghiệp trung học rồi, nếu còn để chị phát hiện em chơi game online, chị sẽ xóa nick của em đấy."
"Đừng mà chị. Trước khi thi đại học em sẽ không đăng nhập nữa. Chị đừng xóa nick của em."
Vào năm Lisa chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học, cô cũng tìm đủ mọi cách giấu người nhà thi nghiên cứu sinh, thế nên khoảng thời gian ấy cô hầu như không sờ đến trò chơi kia, rồi dần quên mất người "vừa là địch vừa là bạn" trong game.Nhưng không ngờ, đã qua bao lâu như vậy, họ lại gặp nhau theo cách này, và cô còn biết cả tên anh.Trận ấy họ vẫn là đối thủ. Nhìn thấy tên tài khoản quen, động tác quen, Jennie cảm thấy chút tình cảm nhỏ bé khó gọi tên đã dần nhạt nhòa theo thời gian kia giờ có dấu hiệu bùng cháy từ đống tro tàn.Khi trận đấu kết thúc, Kim Kai chợt hỏi cô: "Trước kia chúng ta gặp nhau trong game rồi đúng không?"
Jennie không ngờ anh lại nhạy cảm đến thế, vội trả lời: "Đâu có."
Quả thật là không có. Lần đấu nhóm đầu tiên cô dùng tài khoản của Lisa, sau khi chú ý đến anh, đề phòng bị lộ nên lần nào cô cũng chơi bằng tài khoản của Lisa. Nếu chỉ nhìn tên tài khoản, hẳn anh không nhận ra cô được, trừ phi... anh cũng từng để ý đến cô cho nên mới nhớ rõ thao tác của cô? Kề vai chiến đấu lâu ngày, tình bạn được thiết lập, mọi người nhanh chóng trở nên thân thiết. Sau khi thân rồi, sự hứng thú của mọi người đối với vị cao nhân chỉ nghe danh chưa thấy tiếng là Kim Kai cũng tăng lên, còn anh thỉnh thoảng lại có mấy câu khiến họ bất ngờ. Có người hẹn anh chơi game buổi tối, anh sẽ trả lời: "Tối nay đồng ý đi trông phòng cho sếp rồi, không chơi được."
Chơi được nửa trận thì anh đăng xuất, chỉ để lại một câu: "Tinh huống khẩn cấp, sếp gọi đi bổ đầu người ta."
Người khác hỏi anh đang làm gì, một lát sau anh trả lời: "Đang giặt đồ, hôm nay bị máu bắn lên trong lúc làm việc."
Người khác khen anh có kỹ năng tốt, anh sẽ nói: "Có lẽ là liên quan đến nghề nghiệp, thường xuyên dùng dao nên ngón tay khá linh hoạt."
Khi Kim Kai không có mặt, cả một đám người vây lấy Mino hỏi: "Rốt cuộc vị cao nhân Kim Kai này làm nghề gì vậy?"
Mino luôn chỉ cười mà không nói, lỗ hổng trong đầu mọi người ngày càng rộng ra, rộng đến mức đá của Nữ Oa cũng chẳng vá nổi.
Dần dần Jennnie cũng nảy sinh nghi ngờ. Mặc dù cô cảm thấy hơi khó tin, thế nhưng vẫn không kìm nổi mà thử thăm dò Mino: "Anh chàng Kim Kai kia chắc không phải xã hội đen ở nước ngoài như họ nói đấy chứ?"
Thực ra cô không có ý kỳ thị. Nghề luật sư của cô vốn là cái nghề lăn lộn giữa hai bên chính tà, người quen có phức tạp một chút cũng không sao. Mino lại trả lời mập mờ: "Em nghĩ thế nào?"
Jennie thấy chẳng thú vị liền không hỏi nữa.Mãi cho đến khi cô gặp được người thật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip