chương 25
Làm hàng xóm của nhau được một thời gian, về cơ bản hai bên đều hiểu rõ quy luật sinh hoạt của đối phương. Jennie chỉ cần đi làm muộn hơn một chút vào buổi sáng, buổi tối tăng ca ở văn phòng rồi mới về thì luôn có thể tránh mặt Kai. Mấy ngày liền Kai không gặp Jennie. Anh muốn xin lỗi nhưng không có cơ hội, gửi tin nhắn hay gọi điện cô cũng chẳng trả lời. Tối đến, Kai tham dự cuộc họp thường lệ với các học trò. Khi được báo cáo, rõ ràng anh không mấy tập trung, liên tục mở khóa màn hình điện thoại. Lisa ngồi gần nhất, lén lút nhìn điện thoại, sau đó sững người, ngẩng lên nhìn Kai với ánh mắt khác lạ.
Thế rồi Lisa lề mề mãi cho tới khi mọi người đã đi hết mới đến gần hỏi Kai : "Sếp, màn hình khóa của sếp..."
Kai thờ ơ lên tiếng: "Cảm thấy tay nghề chải lông cho chó của tôi cũng được đúng không?"
Lisa gãi đầu: "Không phải... Sợi dây buộc tóc kia..."
Kai không muốn nhắc đến vấn đề này, trầm mặt chuyển hướng câu chuyện: "Không phải hả? Cô thấy tôi không khéo sao?".
Lisa thấy Đại Ma Vương sắp biến hình, lập tức trấn an: "Không, không, sếp rất khéo. Chỉ có điều, cái dây buộc tóc này trông rất quen!"
"Của cô à?"
" Đây là của chị họ em đúng không? Em từng tặng chị ấy một cái giống hệt."
"Tặng lâu lắm rồi. Hồi ấy còn đang đi học làm gì có tiền ạ? Em tưởng chị ấy vứt từ bao giờ rồi, xem ra chị ấy là người trọng tình cảm nên mới giữ mãi như thế."
Kai còn đang chú ý đến cụm từ "trọng tìm cảm", Lisa chợt trưng ra vẻ nịnh nọt: "Sếp, sếp với chị họ em là hàng xóm đúng không ạ?"
Kai bình tĩnh nhìn cậu: "Ừ."
"Vậy sếp có thể giúp em gái của hàng xóm không?"
"Giúp thế nào?"
"Sếp có thể sang nhà chị em lấy hộ cái USB của em không? Trong USB đó có tài liệu em cần dùng, lần trước bị rơi ở nhà chị em."
"Sao cô không tự đi mà lấy?"
Lisa tỏ vẻ chống cự: "Em không dám đi. Dạo này tâm trạng chị em hình như không tốt lắm. Mấy hôm trước lúc bị bác gái em bắt đi xem mắt, chị ấy nói với người ta là mình đã ba mươi sáu tuổi, lại có cả con trai khiến đối phương sợ chạy mất. Bác gái em đáng sợ lắm, chắc chị họ lại bị bác ấy giày vò rồi. Với cả em... hình như em nói gì sai nên chị ấy gọi điện mắng dữ dội, bảo em tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt chị ấy nữa."
Kai dụ Lisa đâm đầu vào nòng súng: "Vậy cô dỗ cô ấy đi."
"Em không dám!"
Lisa rụt cổ: "Chị họ em khó dỗ lắm. Sếp lấy hộ em đi mà!"
Khó dỗ? Một nét lúng túng kín đáo vụt qua đáy mắt Kai. Lisa chỉ không dám đi, còn anh đến mặt Jennie cũng không thấy được, nói gì đến chuyện vào nhà cô lấy đồ.
Anh mau chóng từ chối: "Không."
Lisa tỏ vẻ nghi hoặc: "Tại sao?"
Kai vờ dạy dỗ Lisa: "Những thứ như USB sao có thể vứt linh tinh chứ? Phải cho cô một bài học."
Nói xong, anh đứng dậy nhanh chân bỏ đi. Lisa nhìn bóng lưng Kai, lòng dâng đầy ngờ vực: "Sao cứ thấy là lạ..."
Sắp đến Tết, giờ này trên đường có rất nhiều cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn. Khi lái xe về nhà, Kai nhìn qua chợt nảy ra một ý. Anh đỗ xe bên lề, vào siêu thị bên đường, đến lúc trở ra tâm trạng có vẻ rất tốt. Đã sắp chín giờ, Jennie tăng ca, đang nói chuyện với khách hàng ở văn phòng thì điện thoại cứ liên tục đổ chuông. Mãi đến khi tiễn khách về cô mới nghe máy.
Nghe xong một lúc cô vẫn ngờ ngợ hỏi: "Anh bảo ai uống rượu lái xe?"
"Anh ta nói anh ta tên là Kim Kai."
Jennie lại nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình di động, xác định không phải lừa đảo mới lên tiếng: "Không thể nào, anh ấy là bác sĩ, rất ít khi uống rượu, chứ đừng nói đến chuyện uống rượu rồi còn lái xe."
"Anh ta bảo cô là luật sư riêng của anh ta, trước khi cô đến anh ta sẽ không nói gì."
Jennie thầm bực bội: "Xin lỗi, tôi không quen anh ta. Nếu anh ta không chịu nói gì thì coi như chống đối người thi hành công vụ, các anh cứ bắt tạm giam anh ta là được."
Nói xong cô cúp máy, bắt đầu chỉnh sửa tài liệu. Thế nhưng ngồi trước màn hình máy tính, cô hoàn toàn không nhớ nổi những gì vừa thảo luận với khách hàng, trong đầu chỉ toàn là những điều luật liên quan đến tội uống rượu lái xe. Chuyện uống rượu lái xe này không lớn cũng không nhỏ, nhưng lỡ làm to chuyện ra, sợ là Kim Kai... sẽ không được làm bác sĩ nữa? Thế thì học vị của Lisa phải làm sao đây? Anh mà bị tạm giam thì Nini phải làm thế nào?
Jennie lấn cấn mãi, cuối cùng dùng Lisa và Nini để tự thuyết phục bản thân, tắt máy tính đi đến chỗ đội cảnh sát giao thông cứu Kim Kai. Lúc đến đội cảnh sát giao thông, cô thấy Kai điềm đạm nhã nhặn ngồi giữa một đám đàn ông say rượu. Dưới ánh đèn, sườn mặt anh trắng trẻo, sạch sẽ, biểu cảm tỉnh táo, nhìn sao cũng không giống người đã uống rượu.
Trong lúc tình cờ quay đầu, Kai nhìn thấy Jennie, liền đi tới chỗ cô. Jennie nhìn anh, mặt không đổi sắc, quay sang hỏi đồng chí cảnh sát giao thông mập mạp bên cạnh: "Là người này sao?"
Cảnh sát giao thông gật đầu: "Đúng."
Jennie tỏ vẻ muốn đi ra: "À, tôi không quen anh ta."
Anh cảnh sát ngẩn người: "Trời lạnh thế này, mà đã muộn như vậy, cô đi tới đây chỉ để xác nhận mình có quen anh ta hay không thôi à?"
Câu này khiến Jennie nghẹn họng không thể trả lời. Cô nghĩ, dù sao cũng đã tới rồi, coi như làm việc tốt vậy. Cô liếc qua Jennie, hắng giọng, bác bỏ lời thoái thác trước đó: "Tôi quen anh ấy. Anh ấy làm sao?"
Người cảnh sát không biết Jennie đã kích hoạt trạng thái tấn công, trả lời không nghĩ ngợi: "Luật giao thông đường bộ về an toàn giao thông của nước ta quy định sau khi uống rượu cấm không được lái xe. Anh này..."
Còn chưa nói xong, cảnh sát đã bị Jennie ngắt lời: "Tức là uống rượu xong thì không được lái xe đúng không?"
Người cảnh sát không hiểu: "Đúng vậy."
Jennie lại đặt câu hỏi: "Sau khi uống rượu là bao lâu? Ba tiếng? Năm tiếng? Hai mươi tư tiếng? Một tháng? Hay là một năm?"
Người cảnh sát có lẽ chưa bao giờ gặp câu hỏi thế này, khó xử nhìn Jennie :"Chuyện này..."
"Luật không quy định thời gian sau khi uống rượu là bao lâu đúng không? Vậy không nói vấn đề này nữa. Nói về chứng cứ để các anh bắt anh ấy đi."
Chẳng biết từ lúc nào, quyền khống chế tình huống đã nằm trong tay cô. Kai đứng bên cạnh ngắm khuôn mặt nghiêng của Jennie, chợt nở nụ cười. Liếc thấy Kai đang cười, Jennie bèn lườm anh một cái.
Cảnh sát giao thông nhìn bản ghi chép trong tay: "Sau khi kiểm tra, nồng độ cồn trong máu của anh đây lớn hơn 20mg/100ml. Tiêu chuẩn uống rượu sau khi lái xe của nước ta là nồng độ cồn trong máu của người lái xe là 20mg/100ml."
"Vậy có nghĩa là dù tôi uống rượu nhưng chỉ cần nồng độ cồn trong máu thấp hơn 20mg/100ml là không có vấn đề gì, đúng không?"
Người cảnh sát bị Jennie hỏi mấy câu, càng lúc càng không chắc chắn: "Chắc vậy."
Jennie chất vấn: "Nhưng anh vừa nói là chỉ cần uống rượu xong là không được lái xe kia mà?"
Lúc này người cảnh sát mới ý thức được mình sơ ý, cau mày:"Chuyện này..."
Jennie hỏi tiếp: "Nếu tửu lượng của tôi rất kém, chỉ uống một ngụm là say, đầu óc không còn tỉnh táo, nhưng nồng độ cồn trong máu thấp hơn 20mg/100ml thì tôi vẫn có thể lái xe, đúng không?"
Cảnh sát giao thông hoàn toàn bó tay. Ai có chút kiến thức thông thường đều biết là không được, nhưng lại không thể đưa ra điều luật nào để phản bác.
Jennie lại nhìn ghi chép trong tay anh ta: "Với lại, có chắc là máy kiểm tra của các anh tốt không?"
Cảnh sát giao thông vội vàng lên tiếng: "Cũng được mà... Có thể thử máu."
Câu này nói đúng ý Jennie :"Nói chính xác là, thực ra anh cũng tồn tại nghi vấn đối với kết quả kiểm tra của mình đúng không?"
"Không..."
Người cảnh sát nói chuyện với Jennie mà khuôn mặt như tuyệt vọng. Luật sư thật đáng sợ, sau này cưới vợ nhất định không cưới luật sư! Cuối Jennie cũng buông tha cho người cảnh sát. Cô quay sang nhìn Kai, vẻ mặt anh tỉnh táo, trên người không có mùi rượu, dù lúc ấy uống rượu thật thì chắc cũng không uống bao nhiêu, mà luẩn quẩn lâu như vậy rồi chắc cũng không có vấn đề nữa. Cô quyết định làm liều, đi tới khẽ hỏi Kai : "Có thể đo lại lần nữa không?"
Kai bình thản nhìn cô bắt nạt cảnh sát giao thông. Đã bao ngày rồi, cuối cùng cô cũng chịu nói chuyện với anh, anh liền gật đầu. Thấy anh gật đầu, Jennie thầm thở phào nhẹ nhõm. Kết quả kiểm tra cho thấy trong máu anh không có cồn. Cảnh sát giao thông sửng sốt nhìn chiếc máy kiểm tra, bắt đầu nghi ngờ chính mình: "Hỏng thật rồi à?"
Cuối cùng người cảnh sát vừa xin lỗi vừa đưa hai người ra ngoài.
Jennie đứng trước xe, lạnh lùng hỏi Kai: "Giải thích đi chứ, bác sĩ Kim?"
Trừ phi máy kiểm tra hỏng thật, nếu không khi nãy không thể xuất hiện kết quả thế kia. Mà từ đầu đến cuối Kai đều rất bình thản nhàn nhã, rõ ràng là có vấn đề. Kai khép hờ đôi mắt, lại hơi nhướng mày. So độ gian manh, đúng là không ai có thể địch lại anh: "Anh không uống rượu, trước khi kiểm tra anh chỉ ăn nho với bánh trứng. Nho là thứ dễ lên men nhất, khí ethanol được sản sinh sau khi lên men tạm thời lưu lại trong khoang miệng, lúc sử dụng máy thổi nồng độ cồn tự khắc sẽ vượt quá chỉ tiêu. Súc miệng xong đo lại sẽ không sao nữa."
Jennie tức phát điên, lạnh lùng hỏi: "Đùa bỡn em như thế vui lắm à?"
Kai ngước mắt nhìn cô, khẽ cất tiếng, giọng nói thong thả mà kiên định: "Anh muốn gặp em."
Một câu nói khiến lửa giận trong Jennie tắt vụt. Anh lại có thể thốt ra câu ấy bình thản ung dung đến thế. Khi nói, anh không cười, nhưng trên mặt như có một dòng ấm áp lặng lẽ chảy xuôi. Trong thoáng chốc, khí thế trên người Jennie bay biến hết. Cô bối rối dời tầm mắt, không dám nhìn anh nữa.
Ánh mắt anh vẫn nán lại trên gương mặt cô, tiếp tục: "Chuyện hôm ấy... cho anh xin lỗi. Anh không nghĩ em như thế đâu."
Chỉ là hai câu cực kỳ đơn giản, còn chẳng có lấy một từ bổ nghĩa, nhưng trái tim Jennie lại xôn xao. Có chút êm dịu khó gọi tên dâng lên trong lòng, làm cô chẳng thể nào khống chế cảm xúc. Rõ ràng trước đó còn đang nghĩ người này đã nghĩ xấu về cô như vậy, cả đời này cô sẽ không nhìn anh nữa. Nhưng giờ cô lại chẳng tức giận chút nào, thậm chí còn cảm thấy hành vi của mình hôm ấy thiếu khoan dung. Đêm đông trời dần nổi gió, thỉnh thoảng lại thổi vạt áo hai người bay bay. Họ còn đang đứng rất gần, thế nên vạt áo chẳng mấy chốc đã quấn quýt lấy nhau. Và thứ quấn quýt bên nhau không chỉ là vạt áo được gió thổi bay, mà còn có cả bóng hình trên mặt đất. Kai nhìn cô đứng dưới ánh đèn đường cúi đầu, không biết đang nghĩ gì mà mãi chẳng thấy có động tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Kaai mới chầm chậm nói: "Chúng ta về nhà nhé?"
Jennie ngẩn ra nhìn anh, khẽ gật đầu. Cô biết rõ Kai không có ý gì khác, vì họ là hàng xóm nên anh mới nói vậy, thế nhưng tâm tư vẫn cứ bay xa. Nhưng niềm vui mãnh liệt còn chưa kịp dâng trào, bên tai cô chợt văng vẳng những câu nói của Lisa. Cô nói, sếp em có người thầy ấy thích rồi. Dù anh có đối tốt với cô đi nữa, thì hẳn cũng chẳng phải thích đâu.
Cô chợt nghĩ, không biết cô gái mà anh thích là người thế nào. Cô gái không biết anh thích mình, cô gái khiến người ta ước ao ngưỡng mộ ấy, rốt cuộc ra sao? Thấy Jennie lại ngơ ngẩn, Kai nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dường như sợ làm cô giật mình nên gọi rất khẽ: " Jennie?"
Cô vội vàng đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt đất, như thể sợ bỏ lỡ điều gì. Vì anh đưa tay lên nên cái bóng dưới đất trông giống như đang ôm cô vào lòng. Do động tác tay mà anh hơi nghiêng người về phía trước, bóng hai người xích lại gần nhau, cảm giác vô cùng thân thiết gần gũi.
"Muộn rồi, đi thôi."
Jennie ngẩng phắt lên, lòng không ngừng khinh bỉ chính mình. Sao cứ ở trước mặt anh là cô lại mất hồn như thế? Jennie lái xe theo sau xe của Kai. Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hai người về cùng nhau. Về đến chung cư, sau khi ra khỏi thang máy, cô mới chợt nhớ ra hỏi anh: "Sao anh biết chắc em sẽ đến?"
"Anh không chắc."
Kai hơi khựng lại, trả lời thành thật: "Nên anh định đợi thêm năm phút nữa, nếu em vẫn không đến thì anh sẽ tự đi ra."
Jennie lạnh nhạt đáp: "Phải rồi, Kim Kai là ai cơ chứ? Không có em thì anh vẫn có thể nguyên vẹn trở ra mà."
Cô vừa nói vừa cúi đầu lấy một tờ giấy từ trong túi, nghiêm túc như đang bàn chuyện công việc: "Anh đọc cho kỹ, đây là bảng thu phí của em. Lần này nể tình anh là thầy hướng dẫn của Lisa nên em miễn phí, sau này còn tìm là em sẽ thu tiền đấy nhé. Với lại đừng tùy tiện hỏi em điều gì, tư vấn pháp luật cũng tính phí đấy."
Kai cầm tờ giấy kia đọc cẩn thận, cười: "Trông điệu bộ của luật sư Kim lúc nãy, dù anh có uống rượu thật thì luật sư Kim cũng có cách giải quyết giúp anh nhỉ?"
Khóe miệng Jennie giật nhẹ, cười lạnh: "Nếu anh uống rượu thật thì em sẽ có cách khiến anh từ tội uống rượu lái xe tăng thành tội say rượu lái xe. Đời này em ghét nhất là người cố ý vi phạm pháp luật."
Kai mắt ngẫm nghĩ: "Chắc không đâu, tửu lượng anh kém lắm. Em thì sao?"
Jennie không biết vì sao chủ đề lại chuyển sang vấn đề tửu lượng. Cô nhìn anh với vẻ lạ lùng:"Anh hỏi làm gì?"
Kai thản nhiên: "Trong hai người cũng phải có một người tửu lượng tốt, nếu không tới khi kết hôn, lúc mời rượu sẽ phiền phức lắm."
Lại nữa, lại nữa. Jennie cố nén giận, trán nổi đầy gân xanh. Nhưng Kai vẫn làm như không thấy, tiếp tục nghiền ngẫm:"Mà tửu lượng em không tốt cũng chẳng phải lo, tới lúc đó nhờ phù dâu, phù rể là được."
"Kim Kai." Jennie đột ngột lên tiếng gọi.
"Sao?"
"Thực ra không phải phiền phức như vậy. Dù sao anh cũng không có bạn gái, cứ tìm luôn một cô dâu giỏi uống rượu là nhẹ việc rồi."
Jennie thầm phỉ báng trong lòng. Tưởng cô không biết ba hoa chắc?
"Thế à?"
Kai lại vuốt cằm: "Vậy tửu lượng của luật sư Kim có tốt không?"
Jennie trả lời ngay: "Không tốt!"
Kaik khẽ cười: "Vậy anh yên tâm rồi. Anh vừa nghĩ, nếu cô dâu cứ đỡ rượu cho chú rể mãi thì chú rể mất hết mặt mũi còn gì? Em nói có đúng không?"
Anh cứ nói, Jennie tức đến nỗi dạ dày quặn đau. Cô đặt tay lên bụng, đôi mày hơi nhíu.
Kai không đùa nữa: "Sao vậy?"
Jennie không muốn nói chuyện với anh, đẩy tay anh ra: "Đã bảo là đừng hỏi em. Phí tư vấn của em rất đắt!"
Kai không chịu yếu thế:"Anh đang khám bệnh cho em, tiền khám bệnh của anh cũng rất đắt."
"Bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi lăm."
"Vấn đề anh hỏi không nằm trong phạm vi tư vấn hình sự. Anh là thầy giáo của Lisa, em giảm giá cho anh, ba trăm tệ một tiếng, không đủ một tiếng thì vẫn phải trả em trọn phí."
"Lát nữa anh đưa em."
Kai biết cô sẽ không lấy tiền thật, thoải mái hùa theo. Anh đưa tay đặt lên bụng cô, nhíu mày: "Chưa ăn cơm tối à?"
Jennie lắc đầu,:"Không ăn."
Kai nhìn cô: "Không có thói quen ăn sáng, cũng không ăn cơm tối. Luật sư Kim muốn thành tiên à?"
Jennie thở dài: "Em cũng muốn ăn mà, chẳng qua là hôm nay không ăn thôi. Bận quá nên không chú ý."
Không biết có phải vì Kai đang đặt tay lên bụng cô hay không, mà cô bỗng thấy cơn đau của mình càng nghiêm trọng. Bình thường thỉnh thoảng cũng đau, nhưng không khó chịu đến mức này. Có lẽ cũng giống như một đứa trẻ đang đi bỗng dưng bị ngã. Không thấy ai, nó sẽ tự bò dậy, một khi có người quan tâm, nó sẽ tủi thân mà khóc òa lên.
Kai thấy sắc mặt Jennie ngày càng khó coi, liền kéo tay cô đi vào trong nhà:"Đúng lúc anh cũng đói, ăn cùng nhau đi."
Jennie vùng ra: "Không cần, em tự gọi thức ăn bên ngoài là được."
Kai thấy cô khăng khăng từ chối, mà còn rất đứt khoát thì chợt nhớ đến lời Lisa "Chị họ em rất khó dỗ". Anh thử hỏi dò: "Khi nãy đứng bên ngoài lâu như vậy, anh nấu chút gì đó ấm bụng, hẳn phải tốt hơn đồ ăn bên ngoài đúng không? Ăn mì sợi tê[4] nhé?"
[4] Sợi tê: Một món mì đặc biệt, là thức ăn vặt nổi tiếng ở Thiểm Tây, Trung Quốc. Món ăn được cho là ngon nhất khi được thưởng thức vào sáng mùa đông, làm ấm người ấm bụng, tránh lạnh, vị hơi cay và tê lưỡi nên gọi là "sợi tê".
Jennie ngẩng đầu hỏi: "Mì sợi tê là gì?"
"À... Một loại mì thôi ấy mà."
Kai giải thích đơn giản: "Ăn không?"
"Ăn."
Bản tính háu ăn trỗi dậy.
Vậy là cô nàng Jennie vốn định về nhà, giờ lại đi thẳng sang nhà Kai. Kai hơi sửng sốt. Trước kia cô còn thận trọng về nhà trước rồi mới sang, giờ lại đi thẳng. Lúc trước nghĩ cô khó dỗ, anh còn đang tính xem nên dùng cái gì để lấy lòng, ai ngờ... Ừm, đúng là khó dỗ thật. Jennie bước vào cửa, nhìn lên chỗ trống trên bức tường ảnh. Chẳng biết do Kai vẫn chưa phát hiện hay thế nào mà chỗ đó vẫn trống không. Kai cũng nhìn theo, khó hiểu tự hỏi: "Ơ, sao lại thiếu một tấm rồi?"
Jennie chột dạ, không dám tiếp lời. Kai nhìn chăm chú khoảng trống kia, rồi quay lại, khó tin hỏi Nini: "Mày trông nhà kiểu gì vậy? Sao lại mất rồi?"
Ban đầu thấy Kai về, Nini hớn hở ra đón, lúc này nghe anh nói vậy lại kêu một tiếng ai oán, nằm rạp ra đất nhìn chủ với ánh mắt vô tội. Jennie chột dạ không dám nhìn Nini.
"Tối đó rõ ràng vẫn còn ở đây mà, bị ai lấy rồi không biết..." Kai vừa lẩm bẩm vừa đi vào bếp.
Lúc này Jennie mới khẽ thở ra. May mà anh không nghi ngờ cô. Từ trong phòng bếp, Kai cao giọng hỏi: "Muộn rồi, ăn thịt không tốt cho tiêu hóa. Làm chay thôi có được không?"
Jennie nhanh chân chạy vào trả lời: "Được."
Nghe giọng cô, Kai mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn. Mỗi lần bàn đến việc ăn uống, cô dường như rất dễ nói chuyện, đến giọng cũng ngoan ngoãn hơn mấy phần. Có lẽ chính Jennie cũng không phát hiện, mỗi lần đứng bên cạnh nhìn anh nấu ăn, ánh mắt cô đều rất chăm chú, rất chân thành, rất sùng bái, giống hệt Nini lúc đợi anh cho ăn. Ánh mắt của cô khiến trái tim anh dường như tan chảy. Khi cô đi vào, Kai đang tráng nước lạnh cho mì. Cô nhìn miếng bột mì được nặn thành hình tai mèo, cảm thấy tò mò: "Cái này là mì sợi tê đây sao?"
Anh vừa làm vừa trả lời: "Ừ."
Jennie nhìn anh cho dầu vào trong nồi rồi thành thạo thực hiện các công đoạn tiếp theo. Trước khi đổ mì ra bát, Kai quay sang hỏi cô: "Có ăn cay không?"
Jennie lắc đầu: "Không, em không ăn cay."
Kai nhớ tới đĩa sườn sốt tiêu cay bị cô vét sạch lần trước, cau mày.
Jennie cũng nhớ ra, hắng giọng sửa lại: "Bình thường thì không nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ăn một chút."
Kai lấy cho Jennie một bát rồi bỏ thêm một chút ớt vào nồi, để thêm nửa phút mới tắt lửa. Anh bưng hai chiếc bát ra khỏi bếp, Jennie cầm đũa và thìa đi theo sau. Cô vừa đi vừa nhìn hoa văn trên chiếc đũa, thầm khen tặng một tiếng "biển thái", rồi lại nhìn tay của Kai .
Kai cho cô một cốc nước: "Mau ăn đi."
Jennie nếm một miếng, ngon đến độ khép mắt lim dim. Cô ăn thêm vài miếng mới tò mò hỏi: "Đây là mua ạ?"
Kai không động đũa, cầm cốc nước uống một ngụm: "Không, anh tự làm. Lần trước làm nhiều rồi để trong tủ lạnh. Thực ra làm ăn luôn ngon hơn, nhưng hôm nay muộn rồi, để hôm khác anh làm cho em sau."
"Đây không phải đồ ăn vùng này đúng không?"
"Không. Hồi du học có một người bạn cùng phòng là người Usan , anh học cậu ấy."
Jennie không biết nhiều về những gì anh từng trải qua. Mỗi khi có cơ hội, cô luôn muốn tìm hiểu thêm: "Tài nấu ăn của anh cũng là học được khi đi du học à?"
"Đại khái thế."
Kai nhớ lại: "Trước đó cũng biết nấu một ít, nhưng hồi ở nước ngoài nấu nhiều, dần dần luyện thành. Em đã bao giờ nghe truyện cười này chưa? Chưa ra nước ngoài, người khác tưởng bạn sắp đi đến một "phương Đông mới" để học tiếng Anh. Ra nước ngoài rồi, ai cũng cho rằng bạn tới "phương Đông mới" để làm đầu bếp."
Jennie nghĩ đến những kinh nghiệm nấu ăn có thể xem như "tai nạn" của mình,. Hít một hơi, mùi nước ớt xào bay đến quanh quẩn ở đầu mũi, cô chợt ngừng đũa.
Kai hỏi: "Sao? Không ăn được à?"
Jennie ngập ngừng mở miệng: "Của anh trông có vẻ ngon hơn một chút."
Kai không nhịn nổi cười: "Em không ăn cay kia mà?"
Jennie vẫn cứng miệng: "Thế nên em chỉ nói là trông có vẻ..."
Kai cười đẩy bát tới:"Anh chưa động vào đâu."
Jennie lắc đầu: "Ăn trong bát còn nhòm trong nồi là thói quen không tốt, em ăn của em thôi."
Kaai cảm thấy câu này có ẩn ý: "Vậy xin hỏi, anh ở trong bát hay ở trong nồi?"
"..."
Jennie không nói nữa, cắm đầu ăn điên cuồng. Ăn xong mới phát hiện Kai dường như vẫn luôn nhìn cô, không hề động đũa. Cô hơi bối rối hỏi: "Anh không ăn à?"
Kai đổi tư thế ngồi, chống tay vào cằm tiếp tục nhìn: "Anh không đói."
Jennie bất động một lúc. Kai nhìn kỹ mới thấy cô đang nhìn chằm chằm một bát mì sợi tê khác, đến mắt cũng không chớp, dường như không nghe lọt tai bất cứ lời nào của anh. Kai cảm thấy buồn cười, đẩy bát về phía cô: "Nếm thử xem."
Jennie như sực tỉnh, mở lớn đôi mắt đen nhánh nhìn anh, lúc kịp phản ứng, mặt đã đỏ lên: "Vậy em nếm thử một chút."
Vị cay kích thích vị giác, Jennie từ nếm một chút thành nếm một bát. Đến lúc rửa bát, Jennie cúi đầu ngập ngừng mãi, lát sau khi đã lấy được dũng khí, cô bèn hỏi Kai đang rửa hoa quả: "Còn sữa chua chiên không?"
Lần này Kai quả thật hơi giật mình, quay đầu quan sát cô: "Vẫn ăn nữa?"
Jennie nghĩ, dù sao ban nãy cũng mất hết mặt mũi rồi, thôi thì cứ thoải mái luôn đi. Kai đánh giá từ đầu đến chân cô một lúc, Jennie cúi đầu vờ như đang tập trung rửa bát. Lúc cô cảm thấy mình sắp bị Kai nhìn cho bốc hơi mới nghe được tiếng anh đi đến mở tủ lạnh, dường như đang lấy thứ gì đó ra. Kai chiên trước cho cô một phần, sau đó chiên thêm một phần cho Nini . Quay lại đã thấy cô ăn xong, nhìn anh trông đợi:"Còn không?"
Kai sửng sốt, thật sự không hiểu nổi tại sao đằng sau một người con gái trông mạnh mẽ, điềm tĩnh và lãnh đạm như cô lại ẩn giấu tính háu ăn dữ dội như vậy? Rốt cuộc là lúc tạo ra cô, Thượng đế đã có sai sót gì? Sao cô ăn nhiều thế này mà vẫn không thấy béo? Jennie ăn uống thỏa mãn ở nhà Kai, cuối cùng cũng chào anh đi về. Chỉ có điều, lúc đi cô đã khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt khách khí, được Kai đánh giá là "lau sạch miệng rồi thì không nhận người nữa". Vậy là quan hệ giữa hai người coi như đã miễn cưỡng khôi phục. Kai hẹn Jennie mai cùng ăn sáng, cô vui vẻ nhận lời. Và cũng chính trong buổi sáng hôm đó, Jennie đã phát hiện Kai thật sự rất giỏi thu xếp, xoay sở mọi việc trong cuộc sống.
Sáng ra Jennie vào nhà, vừa ngáp một cái đã thấy Kai chuẩn bị mọi thứ xong xuôi: "Tối qua em ăn nhiều quá, ăn sáng đơn giản thôi nhé."
Jennie vẫn còn ngái ngủ, cúi đầu nhìn. Đúng là rất đơn giản: cháo hoa ăn kèm dưa muối, một đĩa đậu đũa và một đĩa dưa chuột, cả hai đều được muối chua. Cô hơi chán: "Sao toàn đồ chua thế? Anh mang thai à?"
Kai nhìn cô sâu thẳm: "Anh thích ăn dấm."
Không biết là do vẫn chưa tỉnh ngủ hay là chậm hiểu quá, Jennie chỉ che miệng ngáp một cái, lơ mơ trả lời: "Thế à? Nhà em có chai dấm lâu năm được bạn tặng, để sau em mang sang cho anh."
Kai từ từ khuấy bát cháo hoa bên cạnh, cất giọng nhàm chán: "Ăn đi."
Cháo vừa miệng, Jennie mới ăn mấy miếng đã tỉnh táo, "Dưa muối này anh mua ở đâu đấy? Ngon thật."
Kai chỉ vào vại muối dưa trong góc bếp: "Tự làm, nếu em thích thì anh cho một ít."
Jennie nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên. Cô bỏ thìa trong tay xuống, đi tới vòng quanh vại dưa chua mấy lượt, cảm thấy hết sức mới mẻ. Dụng cụ xưa cũ như vậy, ngoài lần nhìn thấy ở nhà bà ngoại lúc nhỏ ra, về sau cô chưa từng trông thấy nữa. Giờ trong siêu thị có mọi thứ, làm gì có ai tự mình muối dưa nữa đâu. Xem xong, cô quay lại bàn ăn, nhìn Kai đang ăn cháo, tò mò hỏi anh: "Em tưởng bác sĩ đều chú trọng dưỡng sinh, sẽ không ăn đồ ăn nhiều nitrat thế này?"
Kai cười: "Có một đồng nghiệp vừa gặm cánh gà ướp tiêu vừa phân tích cho bọn anh trong đó có thành phần hóa học gì. Uông Tăng Kỳ[7] từng nói, khẩu vị của một người phải thoáng một chút, đa dạng một chút. Nam ngọt, Bắc mặn, Đông cay, Tây chua. Bác sĩ cũng là người, ăn đa dạng thì thái độ đối với cuộc sống cũng sẽ thoáng hơn."
[7] Uông Tăng Kỳ (1920-1997): Một trong những gương mặt nhà văn tiêu biểu của nền văn học đương đại Trung Quốc.
Jennie cũng từng đọc tác phẩm Hương vị xưa của Uông Tăng Kỳ. Chỉ có điều khi ấy còn nhỏ, lúc đọc chẳng có cảm nhận gì khác ngoài việc thèm thuồng, quả thật đã lãng phí tâm huyết của ông cụ được xưng là "người theo chủ nghĩa nhân đạo trữ tình, văn nhân thuần chất, kẻ sĩ cuối cùng của Trung Quốc". Cô thầm hạ quyết tâm, đợi lúc rảnh rỗi sẽ đọc lại quyển sách kia một lần.
Ăn được một nửa thì Jennie nhận điện thoại, rồi vội vàng đi. Kai thu dọn bát đũa xong, đang định đi làm, lúc đứng thay giày ở cửa, nhìn chỗ trống trên khoảng tường ảnh lại nghĩ tới bức hình bị mất. Anh cẩn thận nhớ lại, tối ấy sau khi ăn uống xong, khi đưa mọi người xuống dưới thì tấm ảnh vẫn còn, sau đó chỉ có Lisa tới đây. Là cô ấy sao?
Kai mang mối nghi hoặc đi làm. Hôm nay Lisa có tiết học, sẽ không tới bệnh viện. Anh định đợi tới ca đêm ngày mai sẽ tìm thử hỏi xem sao, ai ngờ chưa kịp hỏi thì đã xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip