8

Bữa tiệc ngang trái cuối cùng cũng tàn, Lee Jeno tiễn mọi người rời đi xong xuôi tức thì cởi bỏ khuôn mặt tươi cười trở về một bộ lạnh lùng, cọc cằn. Hắn đưa hai tay khẽ day hai bên thái dương căng nhức đến đập bum bum. Tối nay uống có hơi quá chén cũng khiến hắn hơi choáng váng một chút. Anh quản lí nhìn gương mặt phớt đỏ của hắn cùng đôi con ngươi hằn vài tia đỏ, đoán rằng hôm nay hắn cũng vất vả không ít nhanh chóng đưa hắn lên xe để chở hắn về nhà nghỉ ngơi.

Thế nhưng khi cả hai mở cửa xe sau ra, đập vào mắt chính là cảnh tượng một cậu nhóc đang nằm co ro ở hàng ghế sau, hai tay cuộn lại ôm trước ngực, tóc mái dài màu nâu hạt dẻ phù xuống trán, hai mắt nhắm tịt, ngủ đến là mềm mại.

Anh quản lí sửng sốt đôi chút, lấy tay đập đầu mình như nhớ ra sao lại có thể đãng trí đến như vậy. Bởi vì thời gian gấp rút cũng quen hay đi mà chỉ có hai người nên đã vô ý nhốt lại một người trong xe. Cậu nhóc này cũng thật là thật thà, ngoan ngoãn quá mức, bị đối xử như vậy cũng đành chịu ngồi yên trong xe không liên lạc với anh để anh ra mở khóa? 

Quản lí định mở miệng gọi cậu nhóc dậy, Jeno đã nhanh hơn ra dấu cho anh giữ yên lặng. Lee Jeno có chút hơi say nên cũng chẳng nói nhiều chỉ vòng qua bên kia xe, mở cửa, ngồi vào vị trí ghế phụ lái.

Anh quản lí cũng hiểu ý giữ yên lặng cho Zhong Chenle thỏa sức ngủ còn mình thì rón rén ngồi vào ghế lái. Xe đi được một đoạn, anh quản lí ghé mắt qua Lee Jeno đang nhắm hờ mắt ngồi bên cạnh khẽ hỏi:

"Bây giờ anh chạy xe đưa em về nhà nghỉ ngơi trước nhé, sau đó gọi cậu Zhong dậy rồi hỏi địa chỉ nhà cậu ấy ở đâu?"

Jeno ngồi nghỉ một lát, kính xe được hạ xuống, gió ngoài trời phả vào mặt mát lạnh cũng khiến hắn tỉnh khỏi cơn ngà ngà say. Hắn đưa mắt nhìn lên kính chiếu hậu phản chiếu bóng người ở hàng ghế sau, người ở sau đó vẫn là một bộ dáng yên bình ngủ ngoan như một cậu bạn thiếu niên cấp ba, chẳng phải lo nghĩ một chút gì về cuộc sống sau này, chỉ cần lo ăn học, ngủ nghỉ.

"Anh đưa em tới quán ăn khuya mà mình hay gọi đồ đi, ban nãy cũng chỉ có uống thôi, em hơi đói. Vả lại bây giờ cũng khuya rồi cũng chẳng còn đông khách nữa."

Anh quản lí hơi thoáng giật mình một chút với quyết định của hắn nhưng sau đó cũng im lặng đánh xe đi sang một con đường khác. Xe cứ thế phóng nhanh trên con đường vắng người, Jeno nghe tiếng gió vút qua tai như dòng nước chảy xiết, nhanh như cắt kéo lại có tiếng như miếng vải lụa bị xé rách.

Hắn cũng nhìn thấy những cột đèn được xếp đều nhau thẳng tắp cứ từ từ chạy ngược về sau, rồi cả những hàng cây cũng vậy. Buổi đêm yên tĩnh cùng với những cơn gió lùa vẫn luôn là những người bạn xoa xịu hắn, khiến tâm trạng hắn thả lỏng, nhẹ nhàng, thư thái, dễ chịu biết bao.

Xe dừng lại trong một con hẻm khuất tầm nhìn, đèn đường trong hẻm này cũng chỉ có vài chiếc lẻ tẻ chiếu sáng được một vùng nhỏ, lại có đoạn không được ánh đèn chiếu đến mà đêm đen có dịp lộng quyền hành. Nơi đó tối đến đặc quánh lại chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Thế nhưng cửa hàng mì trong hẻm vẫn đèn đóm sáng trưng, tủ kính để ở ngoài vẫn nhấp nháy đèn cam viền quanh bảng hiệu. Nồi nước dùng vẫn luôn được đun nóng, khói từ bên trong bốc lên nghi ngút trông đến là ấm cúng. Anh quản lí xuống xe liền kiếm một chỗ vắng mà hút thuốc, Jeno cũng quay xuống đưa tay khẽ lay cục thịt mềm, hơi thở đều đều vẫn nằm im bất động ngủ sau xe cả một đoạn đường.

Có vẻ như Chenle đã ngủ rất sâu, lúc bị đánh thức, cơ thể có chút bất mãn tránh đi lực đẩy nhẹ nhàng của ai kia hòng muốn tiếp tục có được giấc ngủ ngon. Thế nhưng cơ thể nằm mãi một tư thế tại một ví trí nhỏ hẹp không được xoay sở rất khó chịu, cổ cậu có chút đau nhức, khẽ cựa một chút tìm kiếm tư thế thoải mái hơn.

Lee Jeno thấy người kia lại sắp sửa đánh thêm giấc nữa chìm vào mộng đẹp, hắn liền vừa ra sức lay tỉnh người kia, miệng liên mồn nói với tông giọng ổn định, âm lượng không quá to nhưng đủ khiến người đang ngủ nghe đến khó chịu:

"Dậy đi, dậy đi, dậy đi, dậy đi, dậy đi, dậy đi, dậy đi, dậy đi,......."

Như một chiếc báo thức liên tục lặp đi lặp lại, Chenle khó chịu  quờ quạng khắp nơi kiếm nguồn âm thanh phá hoại để tắt nó đi. Rất tiếc cậu không thể thực hiện được mục đích này, sau đó gắt gỏng mở đôi mắt ngủ tới hơi sưng. Hai mí mắt vẫn có díu chặt vào nhau không muốn chia xa.

Chenle ngồi dậy, khuôn mặt gắt ngủ khụng phịu, khó chịu. Tóc của cậu bởi vì nằm quá lâu mà dựng đứng lên rối thành một đoàn như con mèo con nhỏ ham ngủ xù lông. Cậu lấy tay gãi gãi đầu sau đó trừng đôi mắt khó hiểu có chưa vài tia ghét bỏ nhìn người đánh thức mình dậy.

Jeno tháo đai an toàn rồi mở cửa xuống xe, anh cũng lịch thiệp mở cửa sau ghé đầu vào nói với cái đầu vẫn còn ngu ngơ chưa tỉnh ngủ:

"Dậy đi mèo con, nhanh xuống đây ăn một bát mì, cả tối hại cậu nhịn đói trong xe rồi!"

Cho đến lúc Chenle rửa mặt sạch sẽ đi ra khỏi nhà vệ sinh tiến tới bàn ăn đã có sẵn ba tô mì mùi thơm lừng, nóng hôi hổi, ngồi xuống ghế thì cậu mới tỉnh ngủ hẳn. Nói là tình ngủ nhưng đầu óc cậu sau khi ngủ dậy vẫn luôn ngu ngơ tiếp nhận thông tin rất chậm.

Thấy được tô mì đầy đủ topping đang mời gọi trước mặt thì cơn đói bụng lại trào lên, bụng cậu liền lập tức ọc ọc hai tiếng phản hồi. Chenle nhìn anh quản lí sau đó nhìn gương mặt vẫn cứng đờ của Lee Jeno, phút chốc đầu óc ngốc nghếch này của cậu còn nghĩ rằng có khi nào người mẫu nổi tiếng của cậu là do di chứng của phẫu thuật thẩm mỹ khiến cho mặt liệt đến đơ hay không? 

Bỏ qua đi, bỏ qua đi, vẫn là làm ấm bụng quan trọng hơn. Chenle ngoãn ngoãn cảm ơn sau đó mời hai người ăn ngon miệng. Cậu không chờ thêm được nữa đưa đũa gắp một vắt mì lớn tống vào miệng bắt đầu nhai rồi hút sột soạt nghe thôi cũng biết bát mì rất ngon miệng.

Không khí bàn ăn im lặng đến đáng sợ, chẳng có ai nói với ai lời nào, ai cũng cắm cúi và mì vào miệng ăn.

Chenle húp đến miếng nước dùng cuối cùng chỉ còn lại chút nước cặn thì dừng lại. Thỏa cơn đói, bụng cậu cũng no đến khó chịu, có hơi mệt, căng da bụng liền muốn trùng da mắt tiếp tục ngủ thêm một giấc.

Rất nhanh sau đó hai người kia cũng ăn xong phần của mình, Chenle nhanh nhạy rót cho họ mỗi người một ly nước sau đó cậu cũng từ tốn  mà uống nước của mình. Không khí lại rơi vào khoảng lặng chết chóc, Chenle đành chậm chạp nói cám ơn hai người thêm lần nữa lúc này anh quản lí mới thoát ra khỏi khoảnh khắc chuột, gọi người tính tiền. 

Bữa ăn này dân dã không đáng báo nhiêu đương nhiên là tính bằng tiền của vị ngôi sao giàu có tiền nhiều đếm không hết. Thế nhưng lúc đi ra xe cậu vẫn ngoan ngoãn hỏi anh quản lí hết bao nhiêu để cậu chuyển khoản lại cho anh.

Anh quản lí trực tiếp khua tay từ chối nói rằng cái này không đáng bao nhiêu để Lee Jeno trả cho, số tiền chẳng đáng là bao so với số tiền mỗi ngày hắn kiếm được. Dây dưa mãi, cuối cùng Chenle nhìn sang người ngồi bên cạnh mình cúi đầu cảm ơn về bữa ăn thêm một lần nữa.

Chuyến đi lúc đánh xe về lần này lại đột nhiên trở thành Lee Jeno cùng Zhong Chenle ngồi cùng nhau ở hàng ghế sau, anh quản lí ngồi một mình ở ghế lái hàng ghế phía trước. Trong xe ai cũng tính táo, cửa sổ vẫn mở lớn, trực tiếp để gió trời lùa vào bên trong thoáng đãng, dễ chịu vô cùng.

Anh quản lí mở lời trước thân thiện bắt chuyện xóa đi xấu hổ giữa hai bên:

"Xấu hổ quá, ban nãy anh sơ ý lại nhốt em lại trên xe đúng là làm phiền em." - Vừa nói anh vừa cười trừ, ngữ điệu cũng rất thành tâm.

Chenle nghĩ cũng qua cả rồi, ban nãy bụng đói cũng đã được lấp no, cái gì cũng được miễn là bụng cậu được lấp no cậu liền chẳng còn bụng dạ để nhớ đến nữa. Đã vậy đúng là đồ ăn miễn phí ăn lúc nào cũng ngon hơn bình thường rất nhiều nên cậu cũng chẳng phiền hà:

"Không sao ạ, không sao,.... tối nay em cũng chẳng có công việc gì, về nhà cũng kiếm chỗ ăn rồi đi ngủ, chẳng khác là bao haha."

Chenle chạm vào màn hình điện thoại nhìn hiển thị số giờ trên điện thoại đã chỉ điểm thành gần ba giờ sáng, trong lòng cậu cũng có chút mất mát cho thời gian ngủ quý báu của mình, nhưng thôi cũng là do cậu xui xẻo, không tính toán nhiều, không tính toán!

"Em là người mới đúng không? Dòm trẻ ghê, nhìn cứ như là học sinh cấp ba vậy, sức trẻ tràn trề, làm việc cũng nhanh nhạy, nhiệt huyết. Ban nãy trong tiệc ai cũng khen ngợi phong cách ăn mặc của Jeno. Sáng mai anh sẽ nói chuyện để sếp cộng thêm tiền thưởng em tăng ca ngày hôm nay, vất vả cho em rồi!"

"Em cảm ơn ạ!" - Chenle được khen ngợi nhưng cũng chi đành ngượng ngùng cảm ơn nhiều thêm một câu.

"À chúng ta trao đổi số điện thoại đi, sau này còn làm việc chung nhiều, em cũng thành stylish chính của Jeno rồi, mấy việc gấp rút như ngày hôm nay có khi lại phải thường xuyên làm phiền đến em, trao đổi số cũng tránh được việc bị nhốt trong xe như lúc nãy. Hahaha..." - Anh quản lí nói, cũng rất biết cách thêm thắt khiến cho câu chuyện trở nên hài hước, thân thiện khiến người ta liền thả lỏng muốn thân thiết.

Chenle cười trừ, xong cũng lôi chiếc điện thoại còn tầm 5% pin ít ỏi của cậu ra chờ đợi. Anh quản lí lại kêu Jeno, hắn lúc này đã nhắm hờ mắt nằm im nghe hai người trò chuyện chẳng máy mảy nhúc nhích hay nói thêm vào câu nào.

"Jeno hay em cho số của em đi, anh đang lái xe không tiện lắm!"

Lee Jeno khẽ nhấc mắt nhìn, hắn cũng có chút lười biếng lấy điện thoại đưa qua, ngụ ý bảo cậu tự trao đổi đi sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại. 

Chenle cũng hiểu rồi, cũng chẳng muốn cậy mồm tên này nói nhiều hơn một câu. Cậu lấy điện thoại này gọi qua số máy cậu sau đó thành thục lưu vào danh bạ điện thoại.

Lúc đặt tên cậu chần chừ suy nghĩ chút ít sau đó nhập vào điện thoại "Siêu sao mặt liệt" rồi nhanh tay lưu lại. Chenle hơi chột dạ, liếc mắt nhìn lén qua người ngồi bên cạnh, lúc thấy hắn vẫn nhắm mắt yên tĩnh thì thầm thở ra một hơi, bên cạnh đó khá hài lòng với biệt danh cậu đặt dành riêng cho hắn.

Đúng ra nếu có thể, cậu sẽ đặt biệt danh cho hắn là "siêu sao vô cấp mặt liệt, xấu tính, xấu nết, khó ăn, khó ở, khó hầu, khó hạ, nói quá hai câu sẽ bị đau mồm". May cho hắn là điện thoại cậu đây có giới hạn kí tự đặt tên liên lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip