02 - Trái tim chỉ có quỷ dữ

Bỏ mặc cánh tay vẫn đang lơ lửng giữa không trung của Na Jaemin, Jeno nhìn trân trân vào ác quỷ trên vai cậu, sững sờ đến nỗi không thốt nên lời.

Ác quỷ trên vai Jaemin có màu đen tuyền cực kỳ rõ ràng và nổi bật, cặp mắt đỏ lòm như máu, những cái răng nhọn hoắt của nó lộ ra qua nụ cười độc địa. Đuôi nó ngoe nguẩy sau lưng như thể đang rất vui sướng, phấn khích. Jeno càng nhìn lâu, khóe miệng của nó càng mở rộng, giống như nó đang tận hưởng sự kinh hãi của anh lúc này vậy.

Trái với gương mặt xấu xa, nham hiểm của ác quỷ trên vai, cặp mắt nâu to tròn của Jaemin dần lộ rõ vẻ lo lắng, nụ cười nhanh chóng héo đi. Cậu gượng gạo thu tay về, hồi hộp kéo kéo hai tay áo dài của mình, rụt rè nói.

"Jeno? Anh không sao chứ?"

Jeno giật mình choàng tỉnh, lúc này mới dứt mắt khỏi ác quỷ mà tập trung vào gương mặt của Jaemin.

Giống như trong tấm ảnh mà Donghyuck đã cho anh xem, Jaemin có mái tóc màu nâu vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn, và nụ cười vô cùng ưa nhìn. Nếu như không có thứ năng lực đặc biệt này, chắc chắn Jeno cũng sẽ nghĩ đây là một cậu con trai dễ thương, dễ gần và thân thiện như bao người khác. Nhưng con quỷ đen ngòm trên vai phải và phần vai trái trống vắng của Jaemin khiến toàn thân Jeno lạnh buốt, trái tim đập thình thịch từng nhịp trong lồng ngực. Jeno luôn tự hào là một người bình tĩnh, nhưng lúc này, anh không tránh khỏi cảm giác hồi hộp và sợ hãi.

"Jeno? Mặt anh tái mét rồi." Jaemin rụt rè lên tiếng. "Anh không khỏe à? Hay là anh về đi vậy..."

Về chứ! Jeno thật sự muốn chạy khỏi đây. Đối mặt với cậu con trai chỉ có ác quỷ trên vai này khiến anh không thoải mái một chút nào. Con quỷ của Jaemin ngày càng lộ rõ vẻ thích thú, nhưng gương mặt cậu thì buồn rười rượi, cậu cụp mắt xuống, ủ rũ ngồi xuống bàn.

Nhìn dáng vẻ này của cậu, Jeno lại không nỡ bỏ đi.

"Tôi không sao." Anh ngồi xuống đối diện Jaemin, mở lời. "Xin lỗi cậu, chắc tại trời nóng quá nên tôi hơi choáng."

"Nếu anh mệt thì cứ về trước." Jaemin đề nghị.

"Thôi, dù gì cũng đến đây rồi."

Nói xong, Jeno cẩn thận quan sát cậu con trai trước mặt.

Bề ngoài, Jaemin quả thật là rất ưa nhìn, cách ăn nói và hành xử cũng vô cùng lịch sự, dè dặt, hoàn toàn không có vẻ gì là một người xấu xa. Chẳng nhẽ là năng lực của anh có vấn đề, hay do Jaemin diễn quá giỏi?

Jeno rùng mình. Nếu như vẻ ngoài vô hại này thật sự là diễn, thì lẽ ra cái cậu Jaemin này phải theo nghề diễn viên và đạt giải Oscar từ lâu rồi mới phải.

"Anh là bạn của em họ anh Mark phải không?" Jaemin chủ động mở lời. "Anh Mark nói với tôi là chúng ta bằng tuổi."

"Đúng vậy, năm nay tôi vừa tròn hai mươi." Jeno gật đầu.

"Thế thì đúng là bằng tuổi rồi, tôi cũng vậy." Jaemin hơi mỉm cười, Jeno không thể phủ nhận rằng cậu có một nụ cười rất đẹp. "Anh học trường nào, ngành gì?"

Anh có nên tiết lộ thông tin cá nhân cho cậu ta không?

Jeno liếc nhìn ác quỷ trên vai Jaemin một lần nữa, rồi giật bắn mình nhận ra nó đang nhìn chằm chằm vào anh, miệng nở một nụ cười hết sức xảo trá.

Nếu như Jaemin xấu xa đến nỗi không có thiên thần mà chỉ có ác quỷ trên một bên vai, thì cậu ta phải là người kinh khủng đến cỡ nào? Một kẻ lươn lẹo, trí trá, hay thậm chí là một tên tâm thần, đam mê bạo lực, giết chóc và đủ mọi loại tội lỗi không thể tha thứ khác?

Nếu như hôm nay anh làm phật lòng Jaemin, liệu cậu ta có tìm anh trả thù không? Cậu ta biết anh là bạn của em họ Mark thì sẽ có cách để moi được địa chỉ và các thông tin khác của anh. Jeno hoàn toàn không muốn dính dáng vào một kẻ phức tạp như thế này, thế nhưng anh đã lỡ đến đây gặp cậu ta rồi, chẳng may khiến cậu ta ghét mình, có lẽ anh sẽ còn gặp phải những chuyện tồi tệ hơn. Có lẽ Jeno đang hơi làm quá chuyện lên, nhưng đúng là anh chưa từng gặp ai có tâm hồn đen tối đến mức không có thiên thần trên vai phải, nên lúc này Jeno thật sự không biết phải đón chờ điều gì.

Jaemin vẫn đang đợi anh trả lời, đôi mắt cậu dần trở nên lo lắng khi từng giây trôi qua trong im lặng. Dường như khi gương mặt cậu ngày càng ỉu xìu và hồi hộp, con quỷ trên vai cậu càng tươi cười một cách khoái trá. Ác quỷ mà vui thì không tốt chút nào, Jeno nhận ra.

"Tôi học cùng trường với Donghyuck, khoa tài chính." Cuối cùng, Jeno đành trả lời. Có vẻ như anh đang tưởng tượng, nhưng Jeno thấy cơ thể Jaemin thả lỏng thấy rõ, như thể nãy giờ cậu vẫn đang cứng đờ ra vậy.

"Tôi học nhiếp ảnh." Jaemin nói. "Tôi chọn chỗ này vì tôi nghĩ ở gần trường anh thì sẽ tiện cho anh hơn."

Sau đó, Jaemin tiếp tục hỏi anh những câu cơ bản như sở thích và thói quen. Jeno nhận ra cậu không hề hỏi những thông tin quá riêng tư, và khi anh trả lời một cách nhát gừng, cậu cũng không tìm cách nài ép anh nói rõ ràng. Nhưng mỗi lần như vậy, dường như con quỷ trên vai cậu lại cười tươi hơn một chút, khiến Jeno không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Anh quyết định sẽ cố gắng tỏ ra thân thiện với cậu, khiến cậu không có ác cảm với anh, rồi cắt đứt liên lạc ngay sau khi buổi gặp gỡ này kết thúc. Jeno thầm rủa Donghyuck vì đã giới thiệu cho anh một người nguy hiểm như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chẳng thể trách cậu ta, vốn dĩ cậu ta đâu có thấy thứ mà anh thấy.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Jeno hơi ngạc nhiên khi nhận thấy Jaemin là một người rất biết cách nói chuyện. Cậu chuyển chủ đề vô cùng khéo léo, ăn nói có duyên, giọng nói dễ nghe và cũng rất vui tính. Jaemin tôn trọng anh, cẩn thận không vượt quá phận và thường để ý biểu hiện của anh trước khi nói câu tiếp theo. Jeno gần như suýt quên mất ác quỷ đen ngòm trên vai cậu. Nếu không mải để ý nó, có lẽ Jeno sẽ có một buổi chiều rất vui và đáng nhớ với người bạn mới tên Na Jaemin này.

Jeno cũng nhận ra anh và Jaemin nói chuyện rất hợp cạ. Cả hai có chung nhiều sở thích, có cách nhìn nhận vấn đề tương đối giống nhau và có một sự ăn ý kì lạ mà ngay cả với Donghyuck và Renjun, anh cũng ít khi cảm thấy được. Một người dễ mến như vậy, chẳng nhẽ sâu bên trong lại là kẻ tồi tệ đến nỗi không có nổi một chút suy nghĩ tốt đẹp? Mỗi lần cảm thấy thật sự thả lỏng, Jeno lại vô thức liếc nhìn ác quỷ, để rồi giật mình nhận ra bản thân đang dần buông cảnh giác, trở thành miếng mồi ngon cho nó.

Sáu giờ chiều, Jeno cuối cùng cũng lấy hết dũng cảm để đứng dậy ra về. Nhưng anh chưa kịp đi, Jaemin đã vươn tay níu anh lại, rụt rè đề nghị.

"Jeno, chúng ta trao đổi số điện thoại được không?" Thấy anh khó hiểu nhìn mình, cậu vội vàng giải thích. "Tôi... tôi muốn chúng ta có thể làm bạn."

Không! Jeno không hề muốn làm bạn với một kẻ có khả năng là một tên tâm thần! Mặc kệ hai người có vẻ hợp nhau như thế nào, Jeno cũng không thể đánh liều và gặp nguy hiểm được.

Anh giật áo mình khỏi bàn tay Jaemin, lạnh lùng trả lời.

"Xin lỗi, tôi không nghĩ là chúng ta nên giữ liên lạc."

Hai mắt của Jaemin trợn tròn ngạc nhiên, bàn tay vẫn lơ lửng trong không trung. Jeno ngay lập tức cảm thấy có lỗi, bất chấp con quỷ trên vai Jaemin, vẻ mặt của cậu vẫn khiến anh lúng túng và hối hận vì cách hành xử của mình. Đương nhiên Jaemin sẽ không thể hiểu được tại sao anh lại làm như vậy, bọn họ vừa có một buổi gặp gỡ hết sức yên bình, vậy mà anh lại đột ngột tỏ thái độ. Sự ngỡ ngàng và hụt hẫng trong cặp mắt to tròn của Jaemin khiến lòng anh hơi nhói lên, anh chợt thấy bản thân thật quá đáng và xấu xa.

Vô tình liếc thấy cổ tay cậu, Jeno hơi giật mình. Bởi đang giơ tay lên cao nên tay áo cậu bị tuột xuống, để lộ rất nhiều vết sẹo cả mới lẫn cũ, chằng chịt vô cùng đáng sợ. Lúc này Jeno mới nhận ra, Jaemin đang mặc một chiếc áo dài tay dù thời tiết mùa hè nóng đến không sao chịu nổi.

Con quỷ trên vai bất chợt nhe ra hàm răng nhọn hoắt, mấy cái móng dài ngoằng của nó bấu vào vai Jaemin, ánh mắt nhìn Jeno một cách tàn nhẫn và ngạo mạn, như thể nó đang huênh hoang, dương dương tự đắc với chiến thắng của mình. Cùng lúc đó, Jaemin bối rối thu tay về, đồng thời kéo tay áo xuống, che đi những vết sẹo nổi bần bật trên làn da trắng ngần.

Jeno lắc đầu, cố gắng ngăn bản thân không được lo nghĩ cho Na Jaemin nữa. Anh không nên phí thời gian và tâm trí cho những kẻ đáng sợ như vậy. Jeno dứt khoát quay lưng bỏ đi, không buồn quay lại dù chỉ một lần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip