03 - Có thật là ác quỷ?
"Sao mày quá đáng thế hả Jeno?"
Vừa nghe Jeno kể lại buổi gặp mặt với Na Jaemin xong, Donghyuck đã lập tức gào lên phản đối, vừa mắng vừa lườm Jeno cháy cả mắt. Bên cạnh cậu ta, Renjun cũng hơi cau mày, dù không nói năng gì nhưng vẻ mặt rõ ràng là không hài lòng chút nào.
Đã qua một tuần kể từ khi Jeno gặp Jaemin. Kể từ sau hôm đó, ngày nào Jeno cũng cứ hết bồn chồn lại lo lắng, sợ hãi vì cho rằng Jaemin sẽ tìm cách trả đũa mình. Anh chưa từng gặp người nào chỉ có ác quỷ mà không có thiên thần như Jaemin, vì vậy, sự hồi hộp và căng thẳng cứ bủa vây tâm trí anh, khiến cả tuần qua Jeno chẳng thể nào ngủ yên giấc. Mở mắt dậy là nghĩ tới Na Jaemin, trước khi ngủ cũng nghĩ đến Na Jaemin, lắm lúc nghĩ lại, Jeno cảm thấy mình giống đang tương tư người ta nhiều hơn là đang sợ hãi.
Vậy mà hơn mười ngày rồi, Jeno vẫn hoàn toàn không nghe được tin tức hay động tĩnh gì từ Jaemin nữa. Ngay cả Mark, anh họ của Donghyuck, cũng không nói năng gì, dù anh ta đã ném cho Jeno một ánh mắt rất không vui khi họ vô tình gặp nhau vài ngày trước. Khi đó Jeno không thật sự để tâm, nhưng bây giờ, nhìn phản ứng của Renjun và Donghyuck, trong lòng Jeno chợt nhói lên một sự ăn năn, day dứt khó hiểu.
"Nếu mày không ưng người ta từ đầu thì tao còn hiểu được." Donghyuck vẫn tiếp tục càm ràm. "Nhưng đằng này mày còn nói chuyện vui vẻ với người ta cả chiều, xong lại đùng đùng bỏ đi! Mày bị đa nhân cách à hay gì?"
"Thì đơn giản là tao không muốn dây dưa gì với cậu ta nữa thôi." Jeno cố gắng chống chế. "Nói chuyện vui vẻ chỉ để lịch sự thôi hiểu không? Vì cậu ta là người quen của anh họ mày nên tao mới muốn tử tế một tí. Chứ không thì tao đã bỏ đi từ đầu rồi."
Đôi mắt nâu to tròn và nụ cười tươi tắn của Jaemin chợt thoáng qua tâm trí anh, nhưng Jeno lắc mạnh đầu, gạt phắt hình ảnh đó đi. Jaemin có thân thiện như thế nào thì cũng chỉ là cái vỏ bọc mà thôi, anh không thể để cậu ta lừa được!
Renjun vẫn tiếp tục cau mày, ngón tay từ tốn khuấy mấy viên đá trong cốc theo một cái cách mà không hiểu sao, Jeno cảm thấy cực kỳ đáng sợ. Renjun vẫn luôn có vẻ ngoài nghiêm túc và có phần đe dọa như vậy, nhưng thiên thần áo trắng sáng rực trên vai cậu ta khiến anh biết rằng Renjun chưa bao giờ có ý định làm hại đến mình.
Suy nghĩ này khiến Jeno chợt nhớ lại bên vai của Jaemin – nơi mà thiên thần lẽ ra phải tồn tại. Jeno hơi rùng mình, chẳng nhẽ cái người tên Na Jaemin đó thật sự không có một chút lương tâm nào trong tâm trí sao?
"Jeno, bình thường mày có như thế này đâu." Renjun lên tiếng. "Kể cả mày có không thích người ta, mày cũng sẽ bỏ đi càng sớm càng sớm càng tốt cơ mà. Đây mày lại còn ngồi với người ta cả chiều rồi đến lúc người ta xin số thì lại tỏ thái độ. Phải tao thì tao cũng thấy khó hiểu lắm."
"Với lại, cái cậu Jaemin đó khó ưa đến thế cơ à?" Donghyuck thắc mắc. "Chứ tao thấy ông Mark nhà tao quý cậu ấy lắm."
"Là sao?" Jeno nhướn mày.
"Ui, mày biết tính ông anh họ tao đấy, có phải ai ông ý cũng chơi thân được đâu." Donghyuck giải thích. "Nhưng mà tao thấy ông ý đi chơi, chụp ảnh với Jaemin suốt. Mark đúng kiểu quý Jaemin thật sự luôn ấy. Đôi khi tao còn tự hỏi tao hay Jaemin mới là em của ông ý nữa."
Jeno gật gật đầu, không biết phải nói gì. Anh đã từng gặp Mark, thế nên anh biết Mark là một người vui vẻ, hòa đồng nhưng rất khó làm thân, gần như rất khó để có thể khiến Mark tin tưởng và yêu quý thật lòng. Vậy mà Jaemin – một người chỉ có quỷ dữ trên vai – lại làm được điều đó, đúng là khiến Jeno cảm thấy không sao hiểu được.
"Ý tao muốn nói là, nếu không phải người tử tế thì tao cũng không giới thiệu cho mày đâu." Donghyuck thở dài. "Mày phản ứng như này làm tao thấy lạ lắm đấy."
Jeno nhún vai, không đáp. Renjun nheo nheo mắt, nhưng rồi cũng thở dài rồi bắt đầu nói sang vấn đề trường lớp và mấy bài luận khó nhằn ở trường. Donghyuck nhanh chóng hùa theo, và câu chuyện về cuộc gặp gỡ chóng vánh giữa Jeno và Jaemin cứ thế bị bỏ vào quên lãng.
Tối hôm đó về nhà, Jeno cứ nghĩ mãi về những lời Donghyuck nói.
Chẳng nhẽ Na Jaemin lại là một người tử tế, tốt bụng và dễ gần, chứ không phải kẻ biến thái hay có nội tâm cực đoan như anh vẫn nghĩ? Nhưng sự thật là Jeno đã không hề nhìn thấy thiên thần trên vai cậu, hơn nữa, ác quỷ của Jaemin lại hoàn toàn hiện hình trước mắt anh, chứ không chỉ là một cái bóng mờ mờ màu đen như bao người bình thường khác.
Na Jaemin rốt cuộc là người như thế nào? Là người hiền lành như tất cả vẫn nghĩ, hay là kẻ đáng sợ như một mình Jeno thấy bằng năng lực đặc biệt của mình?
Tò mò, Jeno cầm điện thoại lên, định bụng tìm trang cá nhân của Jaemin trên mạng xã hội. Điều này chẳng khó vì anh có theo dõi Mark, và instagram của Mark lại không ít ảnh chụp cùng Jaemin.
Sao anh chưa từng để ý điều này trước đây nhỉ? Mark thường xuyên đăng ảnh với một cậu bạn đẹp trai như vậy thì anh phải nhận ra chứ?
Nào nào Lee Jeno, anh lắc mạnh đầu, đừng nghĩ linh tinh! Anh chỉ tò mò về Jaemin vì những gì anh thấy trên vai cậu ta thôi, không có gì hơn đâu! Hoàn toàn không phải vì Jaemin cười lên rất xinh, nói chuyện lại có duyên và vui tính và...
Thôi được rồi.
Trang cá nhân của Jaemin hầu như là ảnh cậu tự chụp, hoặc là phong cảnh, hoặc là ảnh bạn bè, gần như không có lấy một tấm hình của chính mình. Jeno không thể phủ nhận là Jaemin chụp ảnh rất đẹp, không hổ là dân ngành nhiếp ảnh. Thế nhưng đa phần ảnh của Jaemin lại để tông màu trầm và tối, ngoại trừ ảnh bạn bè thì đều là chụp những khung cảnh trống vắng, tiêu điều, cô đơn ví dụ như chụp một cánh đồng, bãi biển về đêm hoặc một đoạn cầu thang không có người. Những bức ảnh của cậu toát lên vẻ ảm đạm và buồn bã đến lạ, hoàn toàn trái ngược với vẻ tươi tắn, đáng yêu mà Jeno đã gặp mười ngày trước.
Nghệ thuật của giới nhiếp ảnh lúc nào cũng thế này à? Jeno tự hỏi.
Nhưng khi bấm vào từng ảnh và đọc kĩ các dòng chú thích mà Jaemin viết, Jeno mới nhận ra, không phải là do nghệ thuật của giới nhiếp ảnh tăm tối, mà là do chính bản thân Jaemin u ám, tiêu cực và u sầu đến đáng lo ngại.
Ngày 08 tháng 11 năm 2019: "Từ lâu rồi bản thân đã chấp nhận làm con vịt xấu xí thay vì thiên nga thướt tha trắng tuyền, đã chấp nhận làm cú đêm ẩn dật thay vì hoạ mi diễm lệ. Từ lâu rồi đã nhận ra vị trí của bản thân là ở đâu, từ lâu rồi đã chọn cách lui về bóng tối thay vì thảm thương giành giật ánh sáng với những kẻ trên tầm mình rất nhiều. Vậy mà nhìn thấy nó, thứ ánh sáng ngoài tầm với, lại tủi hờn đến cùng cực. Bao giờ mới có thể vượt qua thứ cảm giác khó chịu đến phát điên này đây?"
Ngày 13 tháng 12 năm 2019: "Tôi vẫn luôn băn khoăn về cái chết của chính mình. Ai sẽ khóc thương tôi? Ai sẽ hả hê? Ai sẽ quay lưng bước đi mà chẳng buồn liếc mắt? Ở độ tuổi 20, tôi nhận thấy bản thân đang nghĩ đến cái chết nhiều hơn là sự sống. Tôi ghét bản thân vì nhiều nguyên nhân, và chẳng thể tìm được dù chỉ một lý do để làm điều ngược lại."
Ngày 23 tháng 03 năm 2020: "Đời người thì ngắn, mà chấp niệm thì dài. Dù lòng chẳng còn hi vọng hay thương nhớ nhưng ê chề thì cứ ám ảnh đấy. Biết bao nhiêu người đã vô tình bỏ đi ở cái tuổi rất trẻ này, sau này khi trưởng thành hơn sẽ còn bao nhiêu người nữa đây?"
Ngày 11 tháng 05 năm 2020: "Sáng mai thức dậy, một ngày mới, sẽ quên mất đêm qua mình buồn vì cớ gì. Chỉ có cảm giác nặng nề, u ám thì vẫn còn đó để mà nhớ, để mà tiếp tục day dứt cho những đêm tiếp theo."
Ngày 21 tháng 07 năm 2020: "Bạn chẳng thể trách một người vì muốn chết, hoặc không còn cảm thấy muốn sống. Suy cho cùng, mỗi người có một cuộc đời để sống. Bạn muốn sử dụng nó đến khi già thì cũng hãy tôn trọng khi người khác muốn dừng lại."
Những tâm sự của Jaemin sầu thảm và tuyệt vọng vô cùng. Jeno thẫn thờ buông điện thoại xuống, một cơn đau đầu chợt ập tới khiến hai mắt anh hoa lên. Không hiểu sao, những cảm xúc và tâm tư tăm tối của Jaemin lại tác động đến anh mạnh mẽ như vậy, khiến anh không khỏi cảm thấy choáng váng.
Na Jaemin, rốt cuộc cậu là người như thế nào?
Jeno bỗng cảm thấy khó chịu và bức bối quá, lồng ngực như thắt lại, cảm giác nghẹt thở, bồn chồn bủa vây trong lòng. Căn phòng vốn dĩ rất thoải mái bỗng trở nên ngột ngạt và bí bách. Anh không thể ở một mình trong lúc đầu óc rối bời như thế này, anh sẽ phát điên mất. Anh thực sự cần một thứ gì đó để đánh lạc hướng tâm trí mình khỏi những suy nghĩ kì lạ hiện tại. Nghĩ đến đây, anh bực bội vò rối tóc, quyết tâm cầm điện thoại nhắn tin vào nhóm chung với Donghyuck với Renjun.
Jeno:
"Ai rảnh không? Đi ăn đêm với tao. Chán quá."
Renjun:
"Sáng mai deadline nộp bài luận rồi, tao phải làm cho xong, không ăn uống gì đâu."
Jeno:
"Hyuck?"
Donghyuck:
"Tao đang ở bệnh viện Seoul. Muốn đi ăn thì qua đón tao."
Renjun:
"Sao mày lại chạy đến bệnh viện vào cái giờ này cơ?"
Jeno:
"Mày bị làm sao hả Hyuck?"
Donghyuck:
"Không, tao vừa mua đồ ăn cho ông Mark."
Renjun:
"Anh Mark nhập viện?"
Donghyuck:
"Không, Jaemin mới là người nhập viện. Mark vào trông cậu ấy."
Jaemin nhập viện?
Không biết vì sao, trái tim Jeno như đập lệch một nhịp, sự căng thẳng một lần nữa lấp đầy tâm trí. Chẳng kịp suy nghĩ đến giây tiếp theo, Jeno vội vàng vớ lấy áo khoác, ví tiền và chìa khóa xe, chạy ào ra cửa.
Jeno:
"Tao đến ngay đây."
.
.
Mọi người nghĩ sao về những dòng tâm sự trên trang cá nhân của Jaemin?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip