Chap 20
Trân Ni trở về nhà sau một ngày đến trường mệt mỏi. Cô cũng không biết bản thân đã làm gì sai tại sao bọn họ cứ nhắm vào cô mà mạc sát, hay do cô nghèo nên bị khinh rẻ như thế.
Trân Ni nghĩ đến đó thì nhắm tịt mắt ôm mặt khóc tức tưởi. Nghèo cũng là cái tội. Trân Ni khóc đến nổi đặc nghẽn cả cổ, thứ nước mặn chát từ trong hốc mắt túa ra không ngừng. Cô khóc đến nổi vai cũng run lên bần bật tiếng khóc nức nở của Trân Ni cứ lòng lọng trong phòng.
Nhưng ở đây làm gì có ai đến ôm cô vào lòng mà an ủi chứ. Trân Ni nhớ mẹ, Trân Ni muốn về với mẹ, có mẹ Trân Ni sẽ được mẹ ôm vào lòng vuốt ve an ủi. Ở đây không có ai hết Trân Ni cảm thấy cô đơn lắm.
Trân Ni cứ quắn lấy cái chăn mỏng trên người rồi khóc lóc inh ỏi, tiếng khóc bây giờ đổi thành tiếng gào thét xé lòng. Bây giờ chỉ mới là khởi đâu cho cô tại ngôi trường này thôi, nếu muốn tiếp tục học ở đây thì bắt buộc Kim Trân Ni cô phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Trân Ni đột nhiên im bặt không khóc nữa, hai mắt Trân Ni trơn trừng, rực lên một tia lửa quyết tâm trong đó. Trân Ni đưa tay quẹt đi mớ nước mắt yếu đuối khi nảy chỉnh lại tóc tai thở phù một cái mở giọng trấn an.
- Kim Trân Ni không được yếu đuối nữa. Nếu cứ như thế mẹ sẽ khổ, gia đình mình sẽ nghèo. Phải gắng học gắng học, chỉ có như thế mới hy vọng được thoát cảnh nghèo.
Trân Ni tự trấn an bản thân vài câu rồi nhắm chặt hai mắt lại tay thì để lên bụng. Ngày mai mọi chuyện sẽ khác, Kim Trân Ni sẽ không còn yếu đuối, Kim Trân Ni sẽ không dễ bị bắt nạn nữa.
Tuy bản thân cô vẫn là đứa nghèo hèn không có gì thay đổi. Nhưng Kim Trân Ni đã có một suy nghĩ khác, một quyết định khác. Cô không nhường nhịn bọn nó nữa càng nhường nhịn bọn nó càng lấn tới...Nhưng cũng chỉ mà suy nghĩ thôi còn được hay không phải đợi đến sáng mai.
.....
- Chị Tú định làm gì tiếp theo?
Thằng Vũ miệng phì phò khói thuốc rồi lên tiếng hỏi. Trí Tú có chút nhăn mặt vì mùi thuốc lá cay nồng của nó, cô suy nghĩ gì đó rồi mới chậm rãi đáp:
- Gặp nó ở đầu thì hành nó ở đó. Cần chi suy nghĩ cho mệt, cộng thêm thằng Khải! Tao hơi ngứa mắt với nó rồi đó.
Trí Tú vừa nói vừa nghiến răng nhìn thằng Vũ làm nó sợ muốn té đái. Trí Tú bây giờ nhìn ghê lắm hai mắt nổi gân máu đỏ lừ tay cứ siết chặt đến nổi nghe tiếng răng rắc. Vũ có thấy bao giờ Trí Tú nổi điên như thế đâu không biết thầy Khải đã làm gì mà làm cho Trí Tú nổi điên như thế.
Vũ nó nuốt ực một cái rít hơi thuốc cuối cùng rồi quăng sang một bên chạy theo Trí Tú. Giờ cũng sắp đến giờ học rồi phải đến trường chứ, không biết dạo này Trí Tú bị trúng bùa gì mà đi học không thiếu ngày nào. Vũ trường dạo gần đây vắng bóng của Trí Tú lắm, Trí Tú bây giờ đến trường nhiều hơn đến vũ trường uống rượu nữa. Trí Tú chắc có lẽ đã có thú vui mới rồi.
Trí Tú đến trường như thường ngày đi đến đâu người ta đều cúi đầu đến đấy. Trí Tú thong dong bước đi trên dãy hành lang đông người nhưng chẳng đứa nào dám ngán đường Trí Tú. Trí Tú đi được một đoạn thì có một đứa chạy hớt ha hớt hải đến đâm đầu vào lưng Trí Tú làm cô giật mình xoay lại.
Trí Tú nhíu mày khi thấy đứa đang đứng trước mặt gằn giọng nói:
- Mày đui hả con kia? Có muốn tao cho ăn thêm mấy đấm hông?
- Ni xin lỗi...do vội quá nên không nhìn đường.
Trân Ni tuy miệng nói nhưng người lại khụy xuống nhặt mấy sắp giấy dưới đất. Trí Tú tức điên trước thái độ của Trân Ni lúc này. Nó nói chuyện với cô bằng thái độ khinh thường đó sao, ngay cả nói nó cũng không thèm nhìn lấy mặt cô một cái, giọng run rẩy sợ sệt của nó thường ngày cũng biến mất.
Trí Tú vẫn đứng đó nhíu mày nhìn lom lom con nhỏ nghèo hèn đang nhặt giấy dưới chân mình.
- Tú lấy chân ra chỗ khác đi!
- Không thì sao?
Đến tờ giấy cuối cùng Trân Ni muốn nhanh tay nhặt lấy nó rồi trở về lớp. Nào ngờ Trí Tú không thuận mắt liền dẫm chặt cứng lên tờ giấy dưới đất. Trân Ni có chút khó chịu mở giọng nói nhưng Trí Tú lại đáp một cách thách thức rồi khoanh tay trước ngực nhìn đám đàn em đang cười như được mùa ở đó.
Trân Ni hít vào một hơi cố giữ chút bình tỉnh của bản thân đứng dậy một cách từ tốn nhìn Trí Tú rồi đột nhiệt cười nhẹ một cái. Trí Tú có chút khó hiểu với hành động của Trân Ni lúc này. Bộ Trân Ni bị điên hả khi không lại cười với cô.
Trân Ni đột điên nhìn Trí Tú rồi nói một câu khó hiểu.
- Xin lỗi Tú nha.
- Aaaa.....
Trí Tú đột nhiên hét toát lên hai tay nắm lấy cái chân phải nhảy cà nhắc lên. Trân Ni chỉ nhẹ nhàng khôm lưng xuống nhặt lấy từ giấy thổi thổi rồi phủi mấy cái ung dung rời đi. Cả đám chỉ biết bu lại coi Trí Tú có làm sao hay không lại vô tình để cơ hội cho Trân Ni thong dong hước đi.
Trí Tú bị Trân Ni dẫm vào chân một cái đau thấu trời đau đến chảy cả nước mắt. Trí Tú vừa ôm chân vừa rên la đủ kiểu làm cho cả đám đàn em cũng sợ lay. Trân Ni chuyến này chết chứ sống gì nổi, đó giờ có đứa nào dám làm vậy với chị Tú đâu.
Trí Tú nằm đó nhăn mặt ấm ức. Thù này cô nhất định phải trả. Kim Trân Ni hãy đợi đó nó sẽ không được yên thân đâu, Trí Tú nắm vai thằng Vũ rướn người đứng dậy khó khăn đi về hướng lớp. Mặt Trí Tú hầm hầm đùng đùng sát khí, mấy đứa đi kế bên còn dựng cả tóc gáy.
- Vào chỗ đi.
Cả đám vừa bước sụp vào lớp đã thấy thầy Khải vẻ mặt khó coi lên tiếng nói. Trí Tú bây giờ điên càng điên hơn muốn bay đến tống cho tên thầy đó một đạp. Nhưng tiếc thay chân Trí Tú còn đau quá, Trân Ni đúng là chơi ác thật.
Cả đám Trí Tú chỉ biết nhìn lom lom thầy Khải rồi vào chỗ ngồi. Đứa nào cũng xắn tay áo nhìn ghê lắm, Trân Ni thì ngồi đó một cách thản nhiên cũng chẳng để tâm gì mấy đến Trí Tú hai mắt trợn trừng ngồi cạnh
Trí Tú khó chịu với thái độ khinh thường của Trân Ni liền giật mạnh cuốn tập Trân Ni đang viết gằn giọng nói:
- Mày nghĩ chạy đến lớp thì sẽ thoát sao!?
- Tú trả đây, Ni hông thích giỡn kiểu đó!
Trân Ni chìa tay ra giật lại cuốn tập trên tay Trí Tú rồi viết một cách bình thản như chẳng có chuyện gì. Trí Tú bị Trân Ni làm cho đứng hình ở đó môi cứ nhếch nhếch mấy cái nhìn Trân Ni chằm chằm.
Trân Ni hôm nay lấy đâu ra cái gan lớn vậy không biết, hôm nay là đầu tuần Trân Ni muốn mang thương tích đầy mình về nhà sao.
Trí Tú ngọ nguậy cái lưỡi trong miệng gật gù. Trí Tú tựa lưng ra bàn phía sau liên tục run đùi làm cho bàn cứ chuyển động qua lại khiến Trân Ni không tài nào viết được.
Trân Ni nhíu mày lên giọng nhắc nhở:
- Tú không học thì để yên cho người khác học. Còn nếu cảm thấy không được thoải mái thì Tú đi đâu đó chơi đi. Ở trong lớp cứ phá phách như thế thì ai mà học được
Trí Tú bị Trân Ni tạt một gáo nước lạnh vào mặt im bặt Trí Tú cứng họng chỉ biết ngồi chết trân ở đó. Trân Ni nói rồi thì xoay người lại chẳng để tâm gì mấy đến Trí Tú đang ngây người ra đó.
Trí Tú cười khẩy ngồi ngay thẳng một tay che ngang tập Trân Ni một tay kéo eo cô sát lại gần. Trân Ni bị Trí Tú làm cho giật thót xoay mặt nhanh qua thì má cô vô tình chạm vào chóp mũi của Trí Tú.
Trân Ni ấp úng nói:
- Tú..mau buông ra đi...ở đây là lớp học.
- Mày lấy đâu ra cái gan mà trả treo với tao! Hôm nay còn dám lên giọng đuổi tao ra ngoài nữa hả, coi bộ này chán sống rồi.
Trí Tú gằn giọng từng chữ một, tay cứ bấu chặt eo Trân Ni đến đau điếng. Trân Ni lại chẳng dám la lớn sợ lại ảnh hưởng đến người khác, nếu có la đi nữa ai sẽ là người đứng về phía cô đây. Trân Ni mím môi nhắm tịt mắt khi Trí Tú càng ngày càng bấu mạnh hơn vào eo cô.
- Mày khôn hồn biết thân biết phận, tao nói gì thì nghe đó đừng có nhiều chuyện. Chết lúc nào không hay đâu!
Trí Tú buông tay ra khỏi eo Trân Ni đẩy người cô sang một bên rồi nói, chất giọng của Trí Tú cứ lanh lảnh trong đầu Trân Ni. Cô bị Trí Tú làm cho sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, trán và tay chân đều ướt nhem.
Trí Tú nói rồi thì gục mặt xuống bàn nằm đó ngủ một cách ngon lành, hai mắt nhắm híp nhưng miệng vẫn nói bồi một câu:
- Như lời tao nói. Tao chẳng quan tâm gì đến mày hết, tốt nhất mày dẹp đi cái kí ức tao đưa mày đến bệnh viện, rồi đóng tiền viện phí cho mày đi. Chắc là đứa điên nào đó đưa mày đi thôi, tao không có rảnh tới vậy đâu.
Trân Ni còn chưa kịp hoàn hồn lại bị câu nói của Trí Tú làm cho tắt nghẽn. Hóa ra mấy hôm nay Trí Tú bắt nạn cô là vì chứng minh chuyện Trí Tú không quan tâm cô sao. Nhưng Trí Tú làm vậy để làm gì, lần trước cô chỉ hỏi Trí Tú chuyện ở bệnh viện hoàn toàn chưa đề cập gì đến chuyện đóng viện phí hết.
Làm sao Trí Tú biết được chuyện này? Trí Tú đoán mò sao?
Trân Ni ngồi đó tay xoa lấy cái eo trái đang đau điếng rồi nhìn sang vẻ mặt say ngủ của Trí Tú. Má của Trí Tú nằm gối lên tay nhìn rất đáng yếu, Trân Ni lại vô thức chạm vào nó nhưng may quá Trí Tú ngủ rất say. Trân Ni ngắm Trí Tú một hồi lâu thì lại bất giác cười mỉm.
Trí Tú đặc biệt lắm sao? Ai cũng muốn né tránh Trí Tú riêng chỉ có Trân Ni là muốn lại gần. Muốn làm bạn với Trí Tú, Trân Ni thật sự điên hay sao? Trí Tú là kẻ tàn nhẫn máu lạnh ai mà không biết, người khác chạy còn không kịp Trân Ni lại muốn vướng vào.
Trân Ni đã tìm thấy thứ gì từ con người Trí Tú mà khiến Trân Ni có chút siêu lòng như vậy....
____
Cmt góp ý nhe🥰
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip