Chap 27
Trí Tú lê cơ thể thương tích về nhà. Vừa bước vào nhà ông Kim đã như bây phi đến cạnh cô nắm lấy hai bắp tay cô xem xét một vòng. Ông ta là đang quan tâm cô hay giả bộ quan tâm cô đây, nhưng làm thế cho ai coi chứ.
Trí Tú vô tình gạt phăng tay ông ta ra khỏi người rồi đi khập khễnh về trước. Ông Kim không chịu nổi với thái độ lạnh lùng từ Trí Tú liền níu tay cô lại hỏi cho ra lẽ.
Ông Kim xoay người Trí Tú lại đối diện với ông gằn giọng nghiêm mặt nói:
- Con lại gây sự đánh nhau với ai? Đánh đến nổi bản thân thương tích đầy mình, còn làm vậy là muốn chọc tức cha đúng không!
Trí Tú cười một cách khổ sở mím lấy cái môi bị Mạnh đánh đến tét một đường. Vị của máu tanh cứ thoang thoảng trên mũi còn cả trong khoang miệng cô. Trong mắt ông ta thì cô lúc nào cũng là đứa gây chuyện, vậy để cô nhận tội cho ông ta vừa lòng.
Trí Tú gật gù một cách miễn cưỡng nhìn ông ta bằng cặp mắt đỏ trạch giọng run run tức tưởi vô cùng.
- Đúng!! Là tôi đi gây sự đánh người. Tôi làm vậy để chọc tức ông, cho ông tức đến khi nào đau tim chết thì thôi.
*** Chát..
Trí Tú bị ông Kim tát một cái đau điếng, cộng thêm vết thương khi nảy làm cho Trí Tú đau đến nổi phải nhắm tị mặt. Kim Lý tức đến run người nhìn đứa con ngỗ nghịch trước mặt, tay ông bây giờ còn dính chút máu của nó trên đó.
Ông Kim nhìn Trí Tú với cặp thất vọng vọng vô cùng. Ông thở dài một hơi nhìn lên khuôn mặt đầy vết bầm của Trí Tú giọng thiều thào nói:
- Con muốn chọc cha tức chết mới vừa lòng hả Tú? Cha phải làm sao thì con mới ngoan ngoãn học hành cho nên người đây.
- Tôi đã nói rồi, khi nào mẹ tôi sống lại lúc đó tội của ông mới mong được xóa bỏ. Còn không thì xem như cả đời này tôi chưa có người cha như ông, tôi thà nhận vơ một người ăn xin nào đó làm cha còn hơn một người vô tình máu lạnh như ông.
Trí Tú giọng lạnh tanh hai mắt cứ trợn trừng lên còn nghiến răng nói từng chữ rõ ràng cho ông ta nghe. Tội ông ta cho dù có chết cũng không hết, trừ khi mẹ cô sống lại thì chuyện năm xưa mới mong được xí xóa.
Cô quay lưng đối diện với ông ta rồi bước đi một mạch về phòng, lê cái thân người đau nhức chi chít vết thương. Trí Tú bấu chặt lên thanh gỗ cầu thang rồi nhắc cái chân đau nhức lên đó.
Ông Kim ở phía sau lắc đầu ngao ngán trước thái độ ngạo mạn của Trí Tú. Nó riết rồi không xem ai ra gì, không biết phải làm sao nó mới ngoan ngoãn nghe lời ông đây. Ông thở dài ngao ngán rồi quay về sô pha tựa lưng lên nó nhắm mắt xoa lấy hai thái dương đang căng thẳng.
....
Trân Ni sau khi trở về nhà dọn dẹp xong mớ đồ đạt thì nằm dài ưỡn ra sàn. Trời tuy đã nửa đêm nhưng cô chẳng tài nào chợp mắt nổi. Hôm nay xem như mất trắng, bán không được còn bị lỗ vốn nữa chứ.
Nghĩ đến đây Trân Ni đã rơm rớm nước mắt. Không biết sắp tới tiền đâu mà trả tiền nhà, tiền ăn còn tiền học nữa. Bình thường còn bán được chút ít hôm nay đừng nói là mười đồng một đồng cô cũng không có. Trân Ni vắt tay lên trán thở dài liên tục, cô không biết sắp tới lấy tiền đâu mà lấy đồ bán đây.
Trân Ni chán nản xua tay không muốn nghĩ đến đó nữa liền nhắm tịt mắt. Nhưng cô cứ nằm đó lăn qua lăn lại một hồi thì bật dậy mở trừng mắt. Trân Ni chống cằm dựa một bên đầu vào vách tường lầm bầm.
- Không biết Tú sao rồi nữa. Lúc nảy Mạnh đánh Tú dữ lắm ộc cả máu miệng Tú lại là con gái đi nữa một mình đi về như thế lỡ có chuyện gì thì sao.
Trân Ni liên tục thở dài còn nghĩ ra đủ thứ viễn cảnh, nào là sợ Trí Tú mất máu mà chết sợ Trí Tú bị người xấu lợi dụng sợ Trí Tú gặp đủ thứ chuyện. Nghĩ đến đây đầu Trân Ni muốn nổ tung chuyện bản thân cô còn lo chưa xong hơi đâu mà đi lo chuyện của Trí Tú.
Trân Ni nằm ịt xuống đó cố ép bản thân phải ngủ cho bằng được. Nhưng cái gì gượng ép cũng không có kết quả tốt Trân Ni thức cả đêm. Trân Ni hai mắt mở trân nhìn lên trần nhà xụp xệ cứ như này đến sáng chắc cô chết mất mai cô còn phải đi học đó.
Trân Ni khóc thầm trong bụng không biết thời gian sắp tới của cô ra sao nữa. Cuộc sống ở Sài Gòn đúng là không dễ chút nào.
....
- Lạp Lệ Sa!
- Hả? Em...em làm gì mà cọc dữ ạ. Chị nhớ là đâu có làm gì sai với em đâu.
Lệ Sa đang ngồi ở bàn ăn sáng thì Thái Anh từ cửa đùng đùng đi vào còn gọi thẳng họ tên cô còn gằn giọng từng chữ. Lệ Sa nghe thấy thì giật thót mình xoay người lắp bắp đáp, cái mặt Thái Anh cứ chù ụ một đóng Lệ Sa nhìn thấy thì nuốt khan.
Thái Anh đứng đó thở hồng hộc hai tay thì chống lên eo nhìn Lệ Sa muốn lát cả mắt. Thái Anh không nói gì đi đến cái ghế cạnh Lệ Sa ngồi khoanh tay ở đó.
Lệ Sa vẻ mặt khó hiểu với thái độ của Thái Anh. Đêm qua rõ ràng Thái Anh nói muốn về nhà thăm cha một chút sáng mai mới về, Lệ Sa cũng không có cấm cản vậy thì Thái Anh tức giận cái gì?
Lệ Sa nuốt ực một cái nhích đến cạnh con sóc đang phòng má giật dỗi nhỏ giọng hỏi:
- Ai chọc giận em sao? Nói Sa đi, Sa xử nó cho em.
- Là Kim Trí Tú! Sa mau đi xử cô ta đi.
Thái Anh nghiêm giọng xoay sang đối diện với Lệ Sa phả cho cô một câu lạnh dờn. Trí Tú nó làm gì mà để Thái Anh về đây mạc sát cô hông biết.
Lệ Sa có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn Thái Anh rồi lên tiếng hỏi:
- Trí Tú nó làm gì em?
- Cô ta mà có cửa làm gì em sao!? Không phải em mà là Trân Ni. Hôm qua chị có biết trên đường đi em thấy cảnh gì hay không!
Thái Anh vẫn nét mặt cọc cằn khó ở đó nói với Lệ Sa tông giọng lớn đến đinh tai của Thái Anh làm cô có phần rén ngang. Thái Anh lại phả thêm một tràn nhưng không phải đòi công bằng cho cô mà là cho Trân Ni.
Lệ Sa ngớ người sau câu hỏi của Thái Anh liền lắc đầu đáp.
- Chị làm sao biết được.
- Đêm qua em thấy Kim Trí Tú đến đập phá trái cây với vải của Trân Ni!!!
Thái Anh liếc Lệ Sa một cái cháy da rồi trầm giọng nói. Lệ Sa nghe xong thì nhíu mày im bặt suy nghĩ cái gì đó. Tên Trí Tú này không dậy nó một bài học nó làm phách sao.
Lệ Sa cười nhẹ xoa đầu Thái Anh một cái rồi mở giọng nhẹ nhàng.
- Em cứ lên phòng thay đồ đi. Chuyện này để Sa lo, Sa hứa với em sẽ đòi lại công bằng cho Trân Ni.
- Để xem Sa làm tới đâu! Nếu Sa làm em không vừa ý em sẽ nhờ cha em, lúc đó thì đừng có trách Phác Thái Anh này ác.
Thái Anh nói rồi ngoảnh lưng dậm chân đùng đùng bỏ đi. Lệ Sa cũng có chút bất ngờ trước hành động của Thái Anh lúc này. Thái Anh từ đó giờ có chịu ra mặt giúp ai nhiều như Trân Ni đâu lại còn muốn nhờ đến cha mình nữa chứa.
Lệ Sa ngồi đó thở dài lắc đầu ngao ngán nhìn theo bóng lưng rực lửa của Thái Anh. Chuyện Trí Tú cô phải tìm cách giải quyết cho ổn thỏa nếu để chú Minh vào cuộc thì lớn chuyện. Lệ Sa dọn dẹp mớ chén đũa trên bàn chuẩn bị đến trường như thường lệ.
Thái Anh từ lầu bước xuống đi thẳng một mạch ra xe còn không thèm đợi Lệ Sa. Lệ Sa bị thái độ lạnh lùng của Thái Anh làm cho xụ mặt bĩu môi. Là Trí Tú nó làm lỗi mắc gì Thái Anh giận cô chứ, Lệ Sa chạy lon ton theo sau Thái Anh rồi ngồi tọt vào xe.
Trên xe Thái Anh cứ ngồi dính vào cửa xe bên kia còn không muốn đụng chạm Lệ Sa. Lệ Sa muốn nhích lại gần nhưng bị cái liếc xéo của Thái Anh liền hiểu ý lùi ra xa.
Lệ Sa tức đến run người muốn nhanh nhanh đến tìm Trí Tú đánh nó một trận cho chừa cái tật. Lệ Sa ngồi đó mặt cứ hầm hầm khi chiếc xe vừa đổ rộp trước cổng trường.
....
Trân Ni ngồi trong lớp làm bài tập như thường ngày thì Trí Tú từ đâu cà nhắc đi đến. Mặt mũi thì tím rịm khóe miệng còn dán một miếng gạt dính chút máu. Trí Tú thẩy cái cặp mạnh lên bàn rồi nằm dài ưỡn ra đó. Trân Ni có chút giật thót với thái độ của Trí Tú, cô cứ nghĩ với mớ thương tích hôm qua thì Trí Tú sẽ nghỉ học chứ.
Trân Ni lúc này không biết sợ là gì khiều vai Trí Tú mở giọng thắc mắc hỏi:
- Ni cứ tưởng hôm nay Tú nghỉ chứ.
-....
Trí Tú im re không đáp, Trân Ni cũng ngồi đó ngó nghiêng đủ hướng để nhìn mặt Trí Tú nhưng bất thành. Trí Tú nằm úp mặt xuống bàn chả thấy gì hết.
Trân Ni chỉ nhún vai một cái rồi tiếp tục làm mớ bài tập còn xót lại nhưng chưa cầm viết được bao lâu thì một giọng tràm đặc nghẹn thốt lên:
- Tao chán! Không muốn ở nhà nên lên trường.
Trí Tú vẫn tư thế đó đáp một cách từ tốn không quá vội. Trân Ni nghe xong liền đáp một câu không cần phải đắng đo suy nghĩ vẻ mặt Trân Ni ngay thơ vô cùng nhìn chẳng có chút ý đồ gì cả.
- Sao Tú hông đi đâu đó chơi đi đến đây làm gì có mệt thay.
- Sao mày hỏi nhiều quá! Từ khi nào chuyện đi học của tao cũng do mày quản hả!?
Trí Tú bật dậy đưa cái mặt bầm giập nhìn Trân Ni giọng khó chịu vô cùng cái tông giọng từ tốn nhẹ nhàng khi nảy biến mất. Thay vào đó là chất giọng lạnh tanh có chút khó chịu của Trí Tú.
Trân Ni có chút sợ liền xoay người về hướng khác trách né ánh mắt giết người của Trí Tú. Cả hai cũng chẳng ai nói với ai thêm câu nào Trí Tú thì nằm úp mặt Trân Ni thì lại ghi ghi chép chép.
Lệ Sa vừa từ cửa bước vào vẻ mặt hầm hầm muốn nhanh chóng bước đến túm lấy Trí Tú đánh cho nó một trận bỏ ghét.
Thái Anh thì bỏ cặp lên ghé nhàn nhã ngồi đó nhìn xem Lệ Sa sẽ làm được gì. Lệ Sa tiến đến bàn Trí Tú nhóm tay muốn nắm lấy cổ áo Trí Tú thì một cánh tay khác lại chợp lấy tay cô làm Lệ Sa giật thót.
Trân Ni nắm chặt lấy tay Lệ Sa ghì lại giọng thành khẩn nói:
- Có chuyện gì Sa tính sau được hông? Tú..Tú đang mệt dữ lắm.
Lệ Sa và Thái Anh ngớ người trước câu nói của Trân Ni. Trân Ni vậy mà lại đi cầu xin cho Trí Tú sao, nó kiếm chuyện bắt nạn Trân Ni đủ điều mà Trân Ni còn bênh nó. Hay là do nó dọa Trân Ni nên khiến Trân Ni sợ.
Lệ Sa càng khó chịu hơn nhìn Trí Tú nằm dài ưỡn trên bàn rồi xoay người nhìn Trân Ni đáp với giọng trấn an.
- Ni không cần phải sợ, Tú nó không dám làm gì Ni đâu.
- Tú đang bệnh...tha cho Tú lần này đi.
Trân Ni hai mắt ngấn lệ níu lấy tay của Lệ Sa còn liên tục lên tiếng cầu xin. Lệ Sa cũng thở dài bất lực nhìn Trân Ni cười nhẹ một cái rồi quay về chỗ ngồi, lúc đi còn không quên liếc Trí Tú một cái.
Trân Ni cúi đầu về hướng Lệ Sa rồi nhẹ nhàng đặng người xuống ghế một cách nhẹ nhàng nhất, tránh làm Trí Tú thức giấc.
Trí Tú vẫn chưa ngủ...những lời nói từ nảy đến giờ của hai người họ cô đều nghe hết....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip